Sợ cái gì sẽ gặp cái đó, thật sự là sợ cái gì sẽ gặp cái đó mà.
Hồng Vũ Thanh xác thực là bị dị ứng, hơn nữa lại còn dị ứng rất nghiêm trọng. Lúc xe cấp cứu tới nơi hắn đã nói không được nữa rồi, khẩn cấp được đẩy đi.
Như Dũng và người của bộ phận an ninh vội chạy tới sảnh tiệc, vừa lúc chạm mặt giám đốc khối dịch vụ ẩm thực, nhìn lại, Chung Vân Mẫn khoác trên người bộ váy cưới trị giá cả một chiếc xe xịn cũng không áp chế được lửa giận, với lớp trang điểm dày cộm, thân hình không được hai lạng thịt của nàng làm cho người ta nghĩ đến nhân vật cô dâu cương thi trong phim điện ảnh.
"What's going on?! Khách sạn các người sao lại có thể đối với tôi như vậy?!" Nàng điên cuồng rít gào, Như Dũng cùng giám đốc ẩm thực liếc nhau, không nói tiếng nào.
Một bữa tiệc cưới êm đẹp lại xảy ra chuyện thế này thiếu chút nữa đứt gánh giữa đường, Chung Vân Mẫn dĩ nhiên là tức giận, đem Như Dũng và giám đốc ẩm thực ra lôi từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài mắng nhiếc một trận trời long đất lở. Cho dù giám đốc ẩm thực tính khí rất tệ nhưng để xảy ra chuyện này hắn cũng khó mà biện giải, chỉ có thể cúi đầu mặc nàng mắng chửi. Như Dũng ngay từ đầu còn định giải thích, nhưng Chung Vân Mẫn lại chẳng muốn nghe, hai tai đóng chặt chỉ muốn phát tiết, Như Dũng cũng đành tùy ý nàng.
Chung Vân Mẫn mắng đến mệt mỏi, nói chuyện này khách sạn các người nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, rồi trở về phòng thay bộ váy cưới ra, đi đến bệnh viện thăm Hồng chế tác.
Hồng Vũ Thanh là lão bản của lão bản của nàng, bộ phim điện ảnh tiếp theo nàng có được tham gia diễn xuất hay không còn phải chờ Hồng chế tác nói một tiếng. Kết quả thì sao...... Còn chưa kịp nịnh bợ gì mà suýt chút nữa thì tiễn người cưỡi hạc quy tiên rồi, Chung Vân Mẫn cũng không biết đời mình có phải là quá thảm hại rồi không, một cơn lửa giận này đương nhiên phun trào tại khách sạn, cuối cùng giám đốc ẩm thực phải cùng đi theo đến bệnh viện, liên tục giải thích tạ lỗi với Chung Vân Mẫn, nói khách sạn nhất định sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, lúc này mới dập bớt cơn lửa giận dữ dội của nàng.
Hồng Vũ Thanh tại sao lại bị dị ứng?
Du Hân Niệm đứng ở hành lang bên ngoài phòng tiệc, có chút hồi tưởng chuyện đã xảy ra.
Rõ ràng là chính mình đã đem dĩa salad không mắm tôm có dán tên hắn đến bàn cho hắn, một chuyện đơn giản nhỏ nhặt như vậy Du Hân Niệm không có khả năng làm sai. Chẳng lẽ là do phía nhà bếp lên món bị sai? Khả năng này cũng có, nhưng không lớn, dù sao đều là những nhân viên dày dặn kinh nghiệm, ai lại có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng này.
Xem ra tình trạng dị ứng của Hồng Vũ Thanh là vô cùng nghiêm trọng, cả một đoàn quản lý cấp cao của khách sạn M đều bị xoay xung quanh Chung Vân Mẫn, Du Hân Niệm biết chuyện này nhất định sẽ không để yên, không cần suy nghĩ nàng cũng biết nhất định sẽ có người đến tìm nàng để truy cứu việc này. Việc này khác với việc báo sai giá phòng, về giá phòng thì bù tiền vào là xong việc, chỉ cần Henry không nói ra với bên ngoài thì trên cơ bản sẽ chẳng có ai đến tìm nàng. Nhưng chuyện lần này phát sinh ở trước mắt bao nhiêu người, nguy hiểm đến tính mạng, đâu chỉ đơn giản là "nghiêm trọng". Đây là sai lầm cực lớn, đủ để nàng bị đuổi việc một trăm lần.
Đến thời điểm này nàng ngược lại rất bình tĩnh, nàng biết là kẻ nào đã động tay động chân.
Ngọc Chi hôm nay là theo Du Hân Niệm tới, dù sao nàng cũng được coi như là fan của Chung Vân Mẫn, đến xem lễ cưới của idol cũng là phúc lợi.
Du Hân Niệm xoay đầu nhìn xung quanh thấy không có ai, liền hỏi Ngọc Chi xem có nhìn thấy ai đi tới chỗ bàn thức ăn của nàng khi nàng rời đi để giúp khui rượu hay không, Ngọc Chi nói:
"Đúng là có một người đi ngang qua bàn thức ăn của cô, mặc đồng phục không giống với đồng phục nhân viên phục vụ bàn của các cô, tôi nôn nóng nhìn xem thần tượng nên không chú ý lắm, cũng không nghĩ là nàng sẽ làm cái gì."
"Là ai?"
"Tôi không biết tên, nhưng nếu gặp lại thì hẳn là có thể nhận ra."
Du Hân Niệm lấy điện thoại di động ra, vào trong group chat của bộ phận đặt phòng, lần trước mọi người tụ hội ăn cơm có đăng một bức ảnh chụp tập thể vào đây.
"Là nàng sao?" Du Hân Niệm chỉ vào một cô gái tóc ngắn và hỏi.
"A a đúng vậy! Chính là nàng."
Du Hân Niệm siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại, được lắm, lại là Tống Vũ. Nàng thật không nghĩ tới, trước đây đấu đá tranh giành địa vị đều là mấy trò chơi khăm nho nhỏ, hoặc là lợi dụng chức quyền trong công việc sai vặt người khác, mà giờ thì sao? Đánh trực tiếp ngay cả mạng người cũng dám động đến? Bị ghèn lấp mờ mắt sao?
Du Hân Niệm tức giận bọn người này không có nhân tính, càng tức giận bản thân mình quá sơ ý, chuyện Hoàng Tiểu Kiều và bảng giá phòng giả vừa mới trôi qua, nàng sao lại không có chút đề phòng nào vậy chứ?
Ngọc Chi nói Tống Vũ lúc đi ngang qua bàn thức ăn thì rất khéo léo mà xoay người lại, dùng thân mình che khuất đi món salad, sau đó rất nhanh liền bước đi. Du Hân Niệm đưa mắt nhìn lên camera giám sát trên trần — nàng biết rõ những chỗ nào có camera, Tống Vũ có ý định chơi xấu sao lại có thể không biết? Thời điểm nàng ta xoay người che lại món salad nhất định là đã lấy tờ giấy bản thân chuẩn bị sẵn dán lên một dĩa salad khác. Hôm nay nàng ta không có việc ở trong phòng tiệc này, nhưng có nhận nhiệm vụ hỗ trợ tại nhà hàng Tây Âu bên cạnh, đi ngang qua nơi này cũng không phải là chuyện khó lý giải.
Nhà chế tác kia bị dị ứng quả thực là vô tội, không biết hắn bây giờ thế nào rồi......
Cả đêm không ngủ lúc này đầu óc có vẻ đặc biệt trì độn, hai mắt cay xè, uể oải không chịu nổi.
Henry rất đúng lúc chạy đến.
Henry dĩ nhiên đã nghe nói tới chuyện này, mặt đầy mồ hôi.
"Bà nội." Vừa thấy Du Hân Niệm, Henry thiếu chút nữa quỳ xuống, "Bà nội của tôi, ngài thật đúng là hết lần này tới lần khác tạo sự bất ngờ a. Thế nào, lần này là cả một mạng người?".
Mặc dù trước đó rất bình tĩnh, nhưng nghe nói thế Du Hân Niệm vẫn là bị dọa đến mặt trắng bệch: "Đã chết?".
Henry: "Cô hỏi ai vậy chứ, tôi hỏi cô đó!".
Du Hân Niệm thở phào một hơi: "Tôi còn tưởng là anh có tin tức...... Henry sư huynh, đừng có dọa người như vậy a."
Henry: "Cô còn có tinh thần mà nói đùa, hoàn toàn không thấy cô sốt ruột chút nào."
Du Hân Niệm cười cười: "Là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng không có cách nào khác."
"Không đúng, tôi cũng không hiểu được, việc bưng thức ăn lên đơn giản như vậy cô sao lại có thể làm loạn thành tai nạn chết người? Trên dĩa thức ăn không phải là có viết tên sao? Như vậy mà cũng có thể bưng sai?"
Du Hân Niệm nhìn xung quanh, thấy không có người, mới nói ra chuyện của Tống Vũ.
"Con mẹ nó, lại là nàng." Henry cũng phải thốt ra lời thô tục, "Tôi nói cô cùng Tống Vũ có thù oán gì, hay là cùng Trần Xu có thù oán gì? Cho dù hai bên có tranh chấp thì cũng không vội đến mức muốn đuổi cùng giết tận như vậy chứ? Bây giờ còn muốn giết người, chỉ vì cái ghế trợ lý bộ phận đặt phòng này, ngay cả giết người cũng dám làm?".
Du Hân Niệm nhìn thấy trợ lý giám đốc khối ẩm thực đang vô cùng lo lắng chạy đến, nàng hướng về phía Henry giơ tay ra hiệu "suỵt" một tiếng. Henry quay đầu lại, vị trợ lý đó chạy tới giữ chặt Du Hân Niệm, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, rít gào: "Cô bị làm sao vậy hả! Đã nhấn mạnh với cô hết lần này tới lần khác là Hồng chế tác bị dị ứng tôm! Dị ứng tôm! Cô sao lại có thể làm ra chuyện thế này! Dị ứng có thể sẽ chết người đó cô có hiểu hay không? Nếu thực sự chết người thì ai chịu trách nhiệm đây hả!".
Du Hân Niệm bình tĩnh trả lời: "Tôi tự chịu trách nhiệm."
"Cô......"
Henry vội vàng che chở Du Hân Niệm: "Tôi hiểu rất rõ Vương Phương, nàng sẽ không phạm phải loại sai lầm như thế này." Nói xong mới nhớ tới chuyện bảng báo giá phòng sai, bản thân cũng có chút không tin, nhưng vẫn phải làm cho rõ, "Việc này không đơn giản như vậy, trong phòng tiệc chắc có camera giám sát, chúng ta đến bộ phận an ninh nhờ họ cho xem lại camera đi."
"Có ý gì?" Trợ lý giám đốc hỏi, "Chẳng lẽ có người giở trò?".
Henry rất cứng rắn: "Xem rồi sẽ biết."
Ba người cùng đi đến bộ phận an ninh đem băng ghi hình trong camera mở ra xem, quả đúng như Du Hân Niệm đã nghĩ, Tống Vũ rất rõ ràng được ghi hình lại theo góc quay của camera, đúng lúc dùng lưng che khuất tầm nhìn, nhìn không rõ nàng đang làm gì. Mà sau khi nàng rời đi thì chiếc dĩa salad có dán tên đó vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ.
"Anh xem, động tay động chân chỗ nào? Không chừng người ta chính là đi ngang qua mà thôi." Trợ lý giám đốc nói.
"Đi ngang qua? Nàng không thuộc khu vực lễ đài tiệc cưới, đi ngang qua nơi này làm gì?"
"Hôm nay toàn bộ nhà hàng đều chật ních, quả thực là loạn xà ngầu, người ta đi ngang qua nơi này cũng không có gì lạ. Hơn nữa tờ giấy trên dĩa salad căn bản cũng không có nhúc nhích a."
"Sau khi thay đổi nhãn dán đem chiếc dĩa trở về vị trí cũ không được sao?" Henry tỏ vẻ khó chịu đối với thái độ bênh vực Tống Vũ của hắn, "Hơn nữa tại sao nàng dừng lại ở ngay bàn thức ăn? Nếu đã như vậy thì sao không lập tức trở về nhà hàng Tây Âu đi?".
"Tôi đây làm sao biết được." Người ta nói một câu làm Henry phải cứng họng, "Người này không phải cũng thuộc bộ phận đặt phòng của anh sao?".
Henry: "......"
Tình cảnh này so với chuyện Hoàng Tiểu Kiều ăn cắp nhẫn không có gì khác biệt, có người đáng nghi, nhưng không có bằng chứng, sai lầm thật sự đổ lên trên vai Du Hân Niệm.
"Cô tính phải làm sao bây giờ?" Ngọc Chi lơ lửng ở sau lưng nàng cũng thay nàng sốt ruột.
Du Hân Niệm nói: "Trước tiên đến bệnh viện xem vị khách kia thế nào rồi, chỉ cần hắn không chết thì vẫn còn có hi vọng."
Du Hân Niệm đi trên hành lang hướng về phía khu vực thang máy, đối diện là một người đàn ông mặc tây trang đang đi tới, có vẻ như là thuộc bộ phận an ninh, thẻ công tác ở trước ngực áo, trên đó có viết "Bộ phận an ninh, Chris".
Chris ngăn Du Hân Niệm lại: "Cô là Vương Phương? Cô muốn đi đâu? Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng cô không thể đi, đi theo tôi."
Du Hân Niệm giãy thoát khỏi cánh tay đối phương đang kiềm giữ mình, đối phương trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng trừng mắt ngược lại: "Tại sao tôi phải đi theo anh? Anh có quyền gì mà định đoạt tôi phải đi chỗ nào?".
Chris không nói nữa, người của bộ phận an ninh vốn cao to vạm vỡ so với nàng cao hơn cả một cái đầu, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, bất ngờ xông lên muốn bắt nàng. Động tác của Du Hân Niệm nhanh hơn so với hắn, lùi người lại lẩn tránh được, làm cho hắn vồ hụt.
Đối phương quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm nàng, xoay vặn cổ mấy cái, bước nhanh về phía nàng.
Tuy rằng Ngọc Chi biết đối phương không nhìn thấy mình, nhưng vị này cao to vạm vỡ mặt đầy sát khí, nàng sợ tới mức cũng liên tục lùi về sau.
"Hắn muốn làm gì a?" Ngọc Chi sợ run cả người.
"Anh không phải nhân viên khách sạn." Du Hân Niệm nhìn thẳng hắn, chỉ một câu vạch trần thân phận của hắn.
Đối phương không nói gì, lộ ra nụ cười tà quái, lại xông tới muốn bắt lấy nàng. Du Hân Niệm phản ứng nhanh nhạy lại lùi về sau, đối phương lại một lần nữa vồ hụt.
Chris dường như có chút kinh ngạc, không nghĩ là cô gái này lại linh hoạt hơn so với hắn tưởng tượng, cũng cảnh giác hơn so với hắn tưởng tượng.
Du Hân Niệm nhìn gã đàn ông trẻ tuổi lạ mặt này, tuy rằng nhân viên của bộ phận an ninh được lưu chuyển cũng khá thường xuyên, nhưng điệu bộ của người này chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ "cổ quái". Nhân viên bộ phận an ninh của khách sạn tất nhiên đều trải qua lớp huấn luyện chính quy, đừng nói là động tác lôi kéo đối đầu cùng người khác, cho dù là cách nói năng lựa chọn từ ngữ cũng phải hết sức cẩn thận, có người gây rối cũng không thể tùy tiện sử dụng bạo lực, bởi vì bọn họ không phải cảnh sát hay quân đội, những gì bọn họ có thể làm chính là khống chế phần tử gây bạo lực để khiến cho đối phương không thể nhúc nhích mà thôi.
Du Hân Niệm không phải khách ở tại khách sạn, nhưng người của bộ phận an ninh cũng không nên thô lỗ như vậy đối với đồng nghiệp, mà quan trọng nhất vẫn là điểm này — nhân viên an ninh không có quyền tạm giữ nàng, càng không nói là động thủ lôi kéo nàng.
Du Hân Niệm rất nhanh nhẹn lẩn tránh được mấy lần, nhưng nàng đã sắp lui đến cuối hàng lang rồi.
Du Hân Niệm cũng hiểu được tình cảnh của chính mình, nàng vừa lưu ý hành động của đối phương, vừa quan sát bốn phía xung quanh, phát hiện trên đỉnh đầu có camera theo dõi, phía sau chỉ có một cánh cửa dẫn tới lối thoát hiểm. Bộ phận an ninh hẳn là bất cứ lúc nào cũng có người ngồi ở trạm điều khiển thông qua camera theo dõi từng ngóc ngách của khách sạn, một khi có việc xảy ra bọn họ sẽ lập tức xuất hiện. Nhưng Du Hân Niệm không quá chắc chắn là vừa mới xảy ra chuyện của Hồng Vũ Thanh thì người ở trạm điều khiển liệu có còn ở đó nữa hay không, hay là bọn họ đã nhìn thấy rồi, và đang chạy tới chỗ này.
Cánh cửa thoát hiểm nhất định có thể đẩy ra được, nhưng mà đó mới là khu vực nguy hiểm nhất — trong lối thoát hiểm không có camera giám sát, nếu chạy đến đó nàng nhất định có thể tẩu thoát được sao? Nếu chạy không thoát, sẽ phát sinh chuyện gì?
Bỗng nhớ tới cái chết của chính mình, sau gáy có cảm giác lạnh băng siết chặt, tim đập thình thịch.
Quả thực nàng có chút sợ hãi, trong tay không có vũ khí, nhưng dù có cho nàng một thanh kiếm mà nàng sử dụng thành thạo, thì nàng cũng không chắc chắn có thể thắng được gã đàn ông cao to này.
"Này! Này! Phương Phương cô đừng có thất thần bất động a, mau chạy trốn theo cánh cửa này đi!" Ngọc Chi ở một bên tùy tiện ra chủ ý, "Người này muốn làm gì vậy?! Sao vừa tới đã động thủ động cước?".
"Cô đừng làm rộn." Du Hân Niệm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương, đồng thời làm cho Ngọc Chi câm miệng.
Chris giật giật hai hàng lông mày, nhìn xung quanh Du Hân Niệm, không thấy ai khác.
Hai hàng lông mày của hắn hạ xuống, ánh mắt trở nên chuyên chú, Du Hân Niệm thầm run sợ, nàng biết hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
Ánh mắt của Chris dừng lại ở cánh cửa dẫn tới lối thoát hiểm khoảng nửa giây.
Đúng vậy, hắn muốn kéo nàng đến chỗ đó.
Ý niệm trong đầu vừa nảy lên, hắn lập tức xông đến cực nhanh, Du Hân Niệm thà chết cũng không muốn bị hắn kéo tới đó, trong lòng nổi lên quyết tâm, liều mạng với ngươi!
Du Hân Niệm không lùi nữa mà tiến tới, hét lớn một tiếng lấy khí thế! Ngược lại làm cho đối phương có phần lo ngại, dù sao khách sạn cũng không phải vùng thôn dã hoang vu, nàng hét lớn như thế không chừng có thể làm cho những người đi ngang qua góc hành lang phía trước nghe thấy.
Chris vươn tay ra định nắm tóc nàng, Du Hân Niệm siết chặt hai nắm tay giơ ngang đỉnh đầu hạ thấp thân mình, dùng hết toàn lực một cước đá vào cẳng chân hắn. Nếu như đối phương vóc dáng thấp một chút, Du Hân Niệm đã có thể trực tiếp tấn công vào cổ họng hắn, nhưng với chiều cao chênh lệch thế này Du Hân Niệm chỉ có thể lựa chọn điểm yếu thấp hơn.
Dù sao cũng đừng mù quáng tung một cước nhắm vào điểm yếu giữa hai chân của đàn ông, hành động này xác suất thành công không cao ngược lại dễ dàng bị đối phương bắt lấy chân hất ngã xuống đất, rồi bị áp chế thì lại càng phiền toái. Du Hân Niệm trực tiếp tấn công cẳng chân hắn, dự định là một chiêu có thể đá cho hắn gãy xương, nàng nhân cơ hội đó tẩu thoát, ai biết được tên này lại khỏe mạnh lạ thường, chân cứng như đá, ngược lại khiến cho chân của Du Hân Niệm bị chấn động đến tê dại.
Chris nắm áo Du Hân Niệm nhấc lên, định vung ra một nắm đấm, Du Hân Niệm vội vàng ngã sụp xuống đất, muốn dùng trọng lượng để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Đợi chút!" Ngọc Chi gấp đến độ quát lớn, hai tay khép vào nhau, giữa hai bàn tay lộ ra ánh sáng màu xanh, "Mau tránh ra!".
Ngọc Chi còn chưa kịp xuất chiêu, đột nhiên cánh cửa thoát hiểm bị đẩy ra, đập mạnh vào mặt Chris. Hắn dù là cường tráng nhưng cái mũi cũng thực yếu ớt, kêu lên thảm thiết ngã chổng vó trên mặt đất, máu mũi chảy đầy cả tay.
Không đợi hắn đứng lên, một đế giày cưỡi ngựa đã giẫm mạnh vào ngực hắn.
"Cô!" Chris nổi điên định phản công, đột nhiên một tấm thẻ cảnh sát dán đến trước mặt hắn, Chris sững sờ mất một lúc cho đến khi tấm thẻ cảnh sát đột nhiên bị uốn cong, bật đánh vào mặt hắn, "Ngay mặt, bụp."
Chris thẹn quá hóa giận, vung tay lên đánh bay tấm thẻ cảnh sát. Tấm thẻ cảnh sát trượt dài trên mặt đất, nằm im, Chris cũng không dám nhúc nhích.
Một khẩu súng đang chĩa vào cổ họng hắn.
Chris nhìn cô gái đeo kính râm đứng trước mặt, từ trong tròng kính của nàng có thể thấy được bộ dáng thở hổn hển của chính mình.
"Bộ phận an ninh, Chris." Lâm Cung dựa ở sau lưng Phó Uyên Di đọc ra bảng tên của đối phương.
"Anh chắc chắn không phải nhân viên ở khách sạn này." Phó Uyên Di cười thật ung dung, "Nói cho cảnh sát tỷ tỷ biết, anh là ai hả?".
Chris đang suy tư đánh giá sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên, định đẩy chân nàng ra để tẩu thoát, đúng lúc Nghiêm đội trưởng cùng vài cảnh sát từ lối thoát hiểm chạy đến, lập tức khống chế hắn.
"Dẫn đi!" Nghiêm đội trưởng hét lên ra lệnh, Chris bị hai cảnh sát còng ngược cánh tay dẫn xuống lầu.
"Phó đại tiên." Nghiêm đội trưởng chìa tay về phía nàng, "Thẻ cảnh sát và súng, nên trả lại cho tôi đi chứ."
Phó Uyên Di thành thành thật thật giao nộp mấy món đồ lại cho hắn.
"Thật là, mắt đã không tốt lại còn nghịch ngợm như vậy, cô cũng không sợ có nguy hiểm." Nghiêm đội trưởng liếc mắt nhìn Du Hân Niệm một cái rồi nói, "Lại là cô. Phó đại tiên, lẽ ra cô trước hết nên bói một quẻ cho bạn của cô xem, sao nàng cứ gặp chuyện xúi quẩy hết lần này tới lần khác vậy, có phải là bị quỷ đeo bám không?".
Ngọc Chi ở một bên mỉa mai: "Ngại ghê, bản thân nàng chính là quỷđó."
Danh Sách Chương: