Du Hân Niệm đã từng tiêu tiền như nước đến mức người ta nhìn thấy còn căm phẫn, giống như rất nhiều vị phú hào trẻ tuổi khác, vì một món quà sinh nhật nàng có thể bỏ ra cả nghìn vạn, chỉ để đổi lấy một nụ cười vui vẻ. Nhưng hiện tại, khi nàng phải xuất ra hơn mười vạn bù đắp sai sót trong công việc của chính mình thì quả thật lòng đau như cắt, giống như bị người ta xẻo mất hai khối thịt. Nhưng đây là sai sót trong công việc của nàng, có đau thì cũng phải chịu.
Sau khi nhóm khách đó vào ở nàng còn đến nhờ vả Trương Quân Đình gửi tặng mấy chai rượu xem như biểu đạt lời xin lỗi, đối phương cũng rất khách khí, ngỏ ý cảm tạ.
Chuyện này đã bị Henry ém xuống, bộ phận đặt phòng cũng chưa có mấy ai biết. Bộ phận nhân sự bên kia tựa hồ cũng không có động tĩnh.
Tống Vũ cùng Trần Xu, chuyện này Du Hân Niệm ghi tạc trong lòng.
Tiệc cưới của Chung Vân Mẫn sắp cử hành, tầng hành chính của khách sạn đầy sắc đỏ hồng có lẽ đã trở thành hình ảnh kinh điển của các ngôi sao. Thời điểm giữa trưa Du Hân Niệm cùng Tiểu Kiều các nàng đi ăn cơm trưa vừa lúc gặp được quản lý khu hành chính và đồng nghiệp bên bộ phận an ninh, cơm cũng không muốn ăn, miệng đầy oán giận. Nói có một vài tên nhãi ranh theo đuôi các ngôi sao cũng thuê phòng ở tầng hành chính, còn là một nhóm nhiều người cùng thuê một phòng, mỗi ngày thay nhau đi vào khách sạn, cả ngày đều cùng bọn họ chơi trốn tìm. Có một ca sĩ nổi tiếng bị quấy rầy đã đến quầy lễ tân khiếu nại, nhân viên an ninh bị lãnh đạo Như Dũng mắng một trận.
"Vậy khi nào thì tiệc cưới diễn ra a? Mau cử hành cho xong rồi giải tán đi."
"Ngày mai liền cử hành, cố chịu đựng thêm một chút nữa a." Tiểu Kiều vỗ vỗ vai đối phương.
Du Hân Niệm ngồi bên cạnh nghe các nàng nói, lúc này rối loạn nhất không phải là bộ phận an ninh, suy cho cùng thì trường hợp này so với lần đó tổng thống Mỹ sang viếng thăm cũng chẳng đáng là gì, rối loạn nhất chính là bộ phận nhân sự.
Kỳ thực bộ phận nhân sự rối loạn cũng không phải ngày một ngày hai, mỗi khi tổ chức đại tiệc thì giám đốc khối dịch vụ ẩm thực cả ngày đều chắn trước cửa bộ phận nhân sự, bảo các nàng hỗ trợ đưa thêm người từ các bộ phận khác đến tăng cường. Phòng nhân sự phải chạy khắp các bộ phận, đề nghị trợ giúp, nhưng bộ phận người ta cũng có công việc của chính mình, số lượng nhân viên có thể điều động được thật sự có hạn.
Lần này cũng không ngoại lệ, giám đốc khối dịch vụ ẩm thực yêu cầu phòng nhân sự trong vòng hôm nay phải đưa danh sách các nhân viên tăng cường đến, phòng nhân sự cảm thấy ngữ khí của đối phương không có thiện chí, có phần bất mãn, ở trong văn phòng lẩm bẩm vài câu, cũng không biết làm sao lại lọt vào lỗ tai của giám đốc khối dịch vụ ẩm thực. Hắn vừa nghe được, hừ, có nhiều bộ phận như vậy các người điều động không được người còn chê tôi thiếu thân thiện? Tôi đây sẽ khiến cho các người biết cái gì mới là thiếu thân thiện thực sự!
Hắn liền trực tiếp đến phòng nhân sự làm ầm ĩ, bức ép nói muốn có mười người đến bữa tiệc tăng cường, không cung cấp người hắn sẽ không đi.
Giám đốc bộ phận nhân sự là phụ nữ, bị giám đốc khối dịch vụ ẩm thực thân dài vai rộng dồn ép ở sau bàn làm việc, nói ra câu nào cũng lắp bắp, một đám nhân viên ở bộ phận nhân sự thấy được cảnh tượng đó đều phải đỡ trán ôm mặt.
Chuyện này cứ như thế đã được đáp ứng.
Vì thế chiến hỏa lan tràn ra tới bộ phận đặt phòng, bộ phận đặt phòng cũng bị điều động ba người đến tăng cường cho phòng tiệc, Du Hân Niệm biết bản thân chắc chắn chạy không thoát.
Quả nhiên, giữa trưa Tiểu Kiều đến nói với Du Hân Niệm rằng ngày diễn ra tiệc cưới nàng phải đi hỗ trợ, bây giờ cần phải đi tham dự một đợt huấn luyện ngắn. Du Hân Niệm đã quen thuộc mấy chuyện ở lễ đài tiệc tùng, nhưng mà vẫn đi, học tập nề nếp theo sự huấn luyện của quản lý.
Tập tới tập lui đến gần bảy giờ, Du Hân Niệm dạ dày trống trơn, chuẩn bị đi lấy xe trở về văn phòng.
Du Hân Niệm cùng Ngọc Chi vừa nói chuyện vừa đi xuống gara tầng hầm, xe vừa chậm rãi hướng đến lối ra thì đột nhiên có một chiếc xe Ford lao tới. Ở trong bãi đậu xe không ai lại lái nhanh như vậy, chiếc xe Ford kia bất ngờ từ trong góc lao tới dọa Du Hân Niệm nhảy dựng, suýt chút nữa tông vào đuôi xe, làm cho Ngọc Chi cũng phải hét lên một tiếng, thiếu chút nữa bị hất ra ngoài.
Du Hân Niệm tức giận nhá đèn hai cái, chiếc xe Ford kia chặn được đầu xe nàng thì lại bắt đầu chậm rì rì chạy lên dốc, phía trước nó cũng không có một chiếc xe nào.
"Đây là kẻ nào vậy a!" Ngọc Chi bay ra khỏi xe, chui vào trong chiếc xe Ford kia sau đó lại bay trở về, "Tôi nói ai lại đáng ghét như vậy! Chính là cái tên Trần Xu kia."
Du Hân Niệm tức muốn xì khói: "Tôi biết mà."
Nàng cũng không nôn nóng, cứ theo sau xe Trần Xu chậm rãi chạy lên, vừa ra khỏi bãi đậu xe Du Hân Niệm đạp ga một phát chạy lên song song cùng xe của Trần Xu, Trần Xu cũng không chịu yếu thế liền tăng tốc, nhưng lại chậm hơn một chút, vừa mới nhấn ga thì Du Hân Niệm đã vượt lên phía trước, lại bất thình lình giảm tốc chắn ngay phía trước đầu xe của Trần Xu, không chút do dự một cước đạp thắng. Trần Xu vẫn còn đang tăng tốc, không nghĩ tới người trước mặt lại tung ra một chiêu này, mắt thấy sắp đụng đến nơi liền vội thắng gấp, cả người ngồi ở ghế điều khiển bị chấn động một chút, mắt kính cũng rớt xuống.
Du Hân Niệm từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Trần Xu một cái, cười đắc ý, chạy đi.
Ngọc Chi kinh hoảng còn chưa định thần lại được: "Cô cũng thật ấu trĩ......"
Trở lại văn phòng Mystery, Phó Uyên Di vẫn chưa trở về, Lâm Trạch Bạch nhìn nàng nói: "Đã trở về a, thực trễ. Cơm tối lập tức có ngay."
"Ừm......" Du Hân Niệm đem cất túi xách, có chút do dự nhìn Lâm Trạch Bạch đang đem hai cái chén và hai đôi đũa tới, hỏi, "Phó tiểu thư hôm nay vẫn không trở về sao?".
"Ai biết được? Nàng nếu muốn về sẽ gọi điện thoại trước cho tôi. Không gọi tức là muốn ở lại chỗ Liễu tiểu thư thêm vài ngày nữa rồi. Hai người các nàng tình cảm tốt, cũng rất bình thường."
Tình cảm tốt? Du Hân Niệm rất tò mò: "Các nàng là người yêu?".
Lâm Trạch Bạch cũng không có như trong tưởng tượng của nàng cười nhạo nàng suy nghĩ quá nhiều, ngược lại có chút đăm chiêu nói: "Coi như là vậy."
"??" Cái chén trong tay Du Hân Niệm nhất thời bị buông lỏng, suýt nữa thì rơi xuống đất.
"Các nàng trước kia hình như cũng từng tốt đẹp một thời gian, không biết tại sao cuối cùng lại không ở bên nhau, dù sao thì cho đến bây giờ tình cảm cũng rất tốt, ai biết." Lâm Trạch Bạch nhún nhún vai, "Lâm Cung có vẻ biết nhiều chuyện của Uyên Di hơn, cô cũng hiểu mà, mấy chuyện bát quái của lão bản tôi cũng không tiện hỏi nhiều."
"Đúng vậy." Du Hân Niệm buông đũa, đi đến bên bàn trà, tiện tay cầm lấy một quyển sách lật xem, tỏ vẻ ung dung nói, "Cũng phải, Phó tiểu thư xuất sắc như vậy, không có bạn gái mới là kỳ quái."
Lâm Trạch Bạch: "...... Du tiểu thư."
"Sao?"
"Cô cầm ngược sách."
Du Hân Niệm giống như đang luyện xiếc ném quyển sách lên cao điều chỉnh một cái, mỉm cười, còn thực nghiêm túc cầm ngược lại.
"Cô đang cầm là sách chữ nổi......"
Quyển sách ngay tức khắc tuột ra khỏi tay, gáy sách nặng nề nện xuống ngón chân nàng.
Du Hân Niệm nước mắt đong đầy bụm ngón chân, hồi lâu vẫn nói không nên lời.
"Cô nói xem, ăn cơm mà còn đọc sách cái gì."
Du Hân Niệm: "......"
Vốn tưởng rằng hôm nay vẫn sẽ không gặp được Phó Uyên Di, không ngờ bữa tối đang diễn ra được một nửa thì nàng đã trở lại.
Lâm Trạch Bạch nhận được điện thoại của nàng: "Hửm? Cô ở dưới lầu? Ôi chao lại say như vậy......" Buông đũa, Lâm Trạch Bạch cầm áo khoác đi xuống lầu, "Được, được, tôi lập tức xuống tới, đợi một lát a."
Nghe ngữ khí hẳn là Phó Uyên Di, Du Hân Niệm cũng đi xuống theo. Ở bãi đậu xe nhìn thấy Phó Uyên Di đang ngồi bên trong một chiếc xe lạ, chống thân mình đứng lên, trên mặt mang theo ý cười khó hiểu, rõ ràng vẫn còn say.
"Chào cô, Tiểu Bạch." Phó Uyên Di nghe thấy tiếng của Lâm Trạch Bạch, hướng về phía nàng nghiêm trang chào hỏi.
Lâm Trạch Bạch tiến lên đỡ lấy nàng: "Mùi rượu này, trời ạ, cô sao không ngủ một giấc rồi hãy về."
"Nàng có ngủ, mặt trời còn chưa xuống núi đã tỉnh." Một cô gái ngồi ở ghế lái phụ cất giọng trầm thấp nói, "Nhưng mà sau khi tỉnh dậy thì lại bắt đầu uống, sau khi uống xong thì nhất quyết nói muốn về nhà, nói con mèo nhỏ trong nhà bị hết lương thực thì không tốt."
Du Hân Niệm tiến lên hỗ trợ dìu đỡ Phó Uyên Di, cô gái ngồi ở ghế lái phụ nhìn qua, hai người vừa vặn đối mặt.
Vị này chắc hẳn là Liễu tiểu thư rồi, không cần giới thiệu, nhìn phong thái âm trầm của nàng giống y hệt như Phó Uyên Di là có thể đoán ra vài phần, mùa đông giá rét chỉ mặc mỗi bộ váy dài màu trắng, để lộ ra hơn phân nửa bờ vai trắng như tuyết, làn da trắng đến mức cảm giác lạnh lẽo, càng tôn lên cặp đồng tử màu đen tươi đẹp, chỉ có điều ánh mắt đó cũng có phần quá mức lạnh lẽo.
"Hửm? Con mèo nhỏ?" Liễu Khôn Nghi nhìn Du Hân Niệm, đôi môi không chút huyết sắc khẽ đóng mở, ngay sau đó liền lộ ra ý cười. Ngược lại không phải là vẻ tươi cười hữu hảo, ít nhất thì, nó khiến cho Du Hân Niệm không thoải mái cho lắm.
"Hi, Du tiểu thư, buổi tối tốt lành." Một cánh tay của Phó Uyên Di được Lâm Trạch Bạch đỡ lấy, cánh tay kia đặt ở trên cửa xe, thân mình lảo đảo, khi quay sang nhìn Du Hân Niệm thì lộ ra dáng vẻ lịch sự lễ độ rõ ràng mang theo bảy phần say, khiến cho người ta dở khóc dở cười, không biết có nên phản ứng lại nàng hay không nữa.
"Đừng náo loạn, mau trở về ngủ đi." Lâm Trạch Bạch liên tục liếc mắt xem thường.
"Ừ, cô nói đúng." Phó Uyên Di đồng ý với nàng, quay đầu lại nhìn Liễu Khôn Nghi nói, "Hai ngày nay quấy rầy rồi, hôm khác nhất định sẽ đến nhà nói lời cảm tạ."
Liễu Khôn Nghi lắc lắc ngón tay, xe chạy đi mất.
Lâm Trạch Bạch dìu đỡ bên trái Du Hân Niệm dìu đỡ bên phải, người này đi ở giữa giọng điệu lúc trầm lúc bổng không nhanh không chậm mà lẩm nhẩm cả nghìn chữ, Du Hân Niệm nén cười, nhịn không được lấy điện thoại di động ra chụp lại hình ảnh này.
"Cô chụp hình tôi." Không nghĩ tới bị đương sự bắt quả tang. Phó Uyên Di đưa mặt tới gần khiến chóp mũi của nàng cọ vào chóp mũi Du Hân Niệm, làm cho Du Hân Niệm lui về sau một bước dài.
"Phải, chụp hình cô đó, lưu lại để lần sau cô lại nói móc tôi nữa thì lấy ra làm vũ khí." Nàng vốn thầm nghĩ đùa giỡn một chút thôi, lúc này lại thực sự xấu hổ.
"Ừm." Phó Uyên Di ôm cổ Lâm Trạch Bạch, mặt dán vào mặt Lâm Trạch Bạch, nheo mắt lại giống như người mẫu thâm niên trưng ra biểu cảm hoàn mỹ nhất khi đứng trước ống kính, "Đến, chụp đi."
Du Hân Niệm cùng Lâm Trạch Bạch: "......"
Thấy Du Hân Niệm vẫn chưa chụp, Phó Uyên Di tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, liền buông Lâm Trạch Bạch ra, chuyển sang ôm lấy Du Hân Niệm: "Như vầy mới đúng."
Du Hân Niệm kinh ngạc: "Đúng cái quỷ gì......"
"Chụp đi." Phó Uyên Di búng tay về phía Lâm Trạch Bạch.
Lâm Trạch Bạch cầm lấy điện thoại của Du Hân Niệm chụp lại hình ảnh này của các nàng.
"Tiểu Bạch." Du Hân Niệm nghiêm mặt, "Có thể đừng cùng nàng làm loạn không?".
Trở lại văn phòng đỡ Phó Uyên Di nằm xuống ghế sofa, Lâm Trạch Bạch lau mồ hôi trên trán, khó hiểu nói: "Cô nói cô đi uống chút rượu cho đỡ thèm thì cũng được đi, sao lại tự mình uống thành cái dạng này? Con sâu rượu Liễu Khôn Nghi kia còn chưa say, cô đây là tự mình rót cho mình hay sao hả?".
Du Hân Niệm cũng khó hiểu: "Phó tiểu thư vì sao lại uống nhiều như vậy? Bình thường nàng tửu lượng tốt, chưa từng thấy nàng tự mình uống đến say mèm." Hơn nữa nhìn thế nào cũng cảm thấy Phó Uyên Di là một người rất biết tự tiết chế, uống rượu say khướt loại chuyện này nghĩ như thế nào cũng không nên phát sinh ở trên người nàng.
"Có lẽ là tâm tình không tốt lắm." Lâm Trạch Bạch rót một ly nước ấm mang tới hỏi nàng có muốn uống hay không, Phó Uyên Di tiếp nhận:
"Tốt, vô cùng cảm ơn, Tiểu Bạch."
"Tôi quen biết nàng mấy năm nay, đây là lần thứ hai nàng uống say." Lâm Trạch Bạch tiếp tục nói, "Lần trước tâm tình không tốt lắm, lần này chắc là cũng vậy."
Du Hân Niệm nhìn Phó Uyên Di ngoan ngoãn nghiêm túc uống nước — tâm tình không tốt sao? Nàng đây bản lĩnh đã vượt ra khỏi tam giới không còn trong ngũ hành, còn có chuyện gì có thể khiến cho nàng tâm tình không tốt?
"Đúng rồi, Lâm Cung đâu?" Du Hân Niệm bỗng nhiên nhớ tới Lâm Cung vốn luôn xuất hiện vào ban đêm giờ lại không thấy bay ra.
Giống như nghe được lời triệu hồi, Lâm Cung ngay tức khắc ló đầu ra, hai má đỏ hồng, bình thường mặt mày lúc nào cũng hung thần ác sát giờ phút này lại lộ ra dáng vẻ trẻ con long lanh đáng thương, sắc mặt ửng đỏ, cả người giống như một quả đào bị nấu chín.
"Hỗn đản......" Lâm Cung nấc lên một cái đầy mùi rượu, thiếu chút nữa không đem chính mình trồi ra ngoài được, "Kẻ nào lần sau...... còn cho Uyên Di uống rượu nữa, bổn vương...... làm thịt nàng......"
Du Hân Niệm biết Lâm Cung và Phó Uyên Di luôn gắn bó với nhau như hình với bóng, thật đúng là không nghĩ tới Phó Uyên Di uống rượu Lâm Cung còn có thể bị ảnh hưởng liên đới.
Lâm Cung nói xong lời này liền rũ gục, một giây sau thì biến mất, đi ngủ.
Phó Uyên Di sau khi uống nước xong thì đứng lên, bước chân như đang đi trên mây chậm rãi tiến thẳng đến trước thang máy, ngón tay sờ soạng mấy cái nút bấm một chút, chuẩn xác chọn được nút cần bấm.
"Ngủ ngon." Theo tiếng thang máy mở cửa, Phó Uyên Di nói ngủ ngon, đi lên lầu.
"Cuối cùng cũng ngủ." Lâm Trạch Bạch thở phào nhẹ nhõm.
"Trước kia tôi cảm thấy căn nhà hai tầng lại có cả thang máy thì đúng là có bệnh, hôm nay mới hiểu được, thật sự là nhìn xa trông rộng." Du Hân Niệm tán thưởng.
Vốn muốn chờ Phó Uyên Di trở về để nói với nàng chuyện Trần Xu, kết quả Phó Uyên Di uống thành như vậy cũng không nói gì được, Du Hân Niệm đành đi tắm rửa chuẩn bị ngủ.
Cũng đúng, chuyện Trần Xu thì có quan hệ gì đến Phó Uyên Di? Phó Uyên Di là nhận lời hỗ trợ mình, nhưng cũng không thể ỷ lại vào nàng như vậy được.
Du Hân Niệm tắm xong bước ra thì nhìn thấy Ngọc Chi vẫn như trước kia đang treo mình trên khung cửa, phía dưới là cái cân mà đã lâu chưa được nàng đoái hoài lâm hạnh.
Du Hân Niệm đứng lên cân nhìn, 66.9kg.
Vương Phương trong gương so với trước đây đã khác đi rất nhiều, Du Hân Niệm không biết là nên vui hay nên buồn. Vương Phương nếu còn sống biết chính mình biến thành bộ dáng như hiện tại đây, sẽ có cảm tưởng gì?
Du Hân Niệm nằm lên giường, thấy Ngọc Chi đã ngủ, nàng lăn qua lộn lại nửa ngày cũng không ngủ được.
Từ sau khi sống lại nàng luôn ngủ không ngon, thời điểm mọi âm thanh đều chìm lặng chính là lúc nên đi vào giấc ngủ, đây là thói quen sinh lý, nhưng mỗi khi nàng nhắm mắt lại sẽ luôn nghĩ đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện, thời gian cứ tích tắc trôi qua, toàn bộ những điều khiến cho nàng hoảng sợ, khó có thể đi vào giấc ngủ. Cho dù khó khăn lắm mới ngủ được thì đang ngủ cũng dễ dàng bị những giấc mộng làm cho bừng tỉnh.
Đêm nay lại vẫn là một đêm mất ngủ, hai giờ sáng nàng còn chưa ngủ được, lăn qua lăn lại sau đó dứt khoát ngồi dậy.
Hay là đi tìm chút rượu uống để trợ giúp giấc ngủ đi, nàng biết trong phòng sách của Phó Uyên Di có rất nhiều rượu. Cũng coi như là làm một việc tốt, giúp con sâu rượu Phó Uyên Di này giảm bớt cơ hội say rượu, cũng giúp cho người quản lý tòa nhà nhìn camera giám sát sẽ không phải thấy được cảnh tượng có người chẳng hiểu tại sao lại đứng chụp hình selfie.
Trong lúc xuống giường đi mở cửa Du Hân Niệm còn đang suy nghĩ, thể chất đặc biệt này của Vương Phương hẳn là chỉ uống một ngụm sẽ bất tỉnh nhân sự, nàng liền cầm lấy điện thoại di động và cả đồng hồ báo thức ở đầu giường điều chỉnh lại thời gian cho hợp lý, bằng không ngày mai nhất định sẽ đi làm trễ.
Khẽ mở cửa, đột nhiên phát hiện trước mặt có người, Du Hân Niệm sợ tới mức toàn thân run lên.
"Cô...... Phó tiểu thư?"
Người đứng ở trước cửa chính là Phó Uyên Di?
Du Hân Niệm vỗ vỗ ngực, trái tim nhỏ bé vẫn còn đang kinh hoảng: "Phó tiểu thư cô đang làm gì vậy? Giờ này sao cô không ngủ?".
Phó Uyên Di đứng đó không nói lời nào, chỉ nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức khiến nàng trong lòng có chút sợ hãi.
"Phó tiểu thư?" Du Hân Niệm lại gọi nàng một tiếng.
"Ừm." Phó Uyên Di nhẹ giọng đáp lại, nghe thanh âm giống như rất bình thường.
"Cô không phải là còn chưa tỉnh rượu đấy chứ?" Du Hân Niệm tiến lên nói, "Đi vệ sinh xong trở về tìm không được phòng ngủ sao? Được rồi, tôi dẫn cô đi."
Du Hân Niệm định dẫn nàng đi về phía trước, Phó Uyên Di lại không hề nhúc nhích. Du Hân Niệm nghi hoặc xoay người lại vừa định nói cái gì đó, Phó Uyên Di bất ngờ vòng một tay ôm lấy nàng.
Du Hân Niệm cứng đờ, không hề giãy dụa, mùi rượu trên người Phó Uyên Di vẫn như trước, lúc này không chơi trò selfie nữa nên chơi trò da kề da hả?
Du Hân Niệm cứng ngắc cười, hai tay ngăn giữa hai người cố đẩy nàng về sau: "Phó tiểu thư, cô thế này...... Ngày mai nhất định sẽ hối hận, cô tỉnh táo rồi tôi sẽ nói rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện này, Tiểu Bạch các nàng cũng sẽ nghe......"
Bàn tay của Phó Uyên Di bỗng nhiên từ dưới vạt áo của nàng luồn vào bên trong, dán trên da thịt bên hông nàng, xúc cảm lạnh như băng khiến cho Du Hân Niệm âm thầm kinh hãi.
"Ở đâu?" Phó Uyên Di ngửi ngửi tóc nàng, từng hơi thở phả vào vành tai nàng.
"Ở đâu?" Phó Uyên Di nói líu ríu làm cho Du Hân Niệm nghe không hiểu được, bàn tay kia lại càn rỡ hơn nữa tiếp tục dò xét tiến vào......
"Cô đem đồ của tôi, giấu đến chỗ nào rồi?"
Du Hân Niệm như ở trong mộng vừa mới tỉnh lại, lập tức đem nàng đẩy ra, Phó Uyên Di lui về sau mấy bước, lưng va vào tường.
"Làm sao vậy?" Lâm Trạch Bạch nghe được tiếng động liền mở cửa đi ra, nhìn thấy Du Hân Niệm toàn bộ khuôn mặt cho đến lỗ tai đều đỏ ửng đang đứng mặt đối mặt với Phó Uyên Di.
Mái tóc đen của Phó Uyên Di có chút lộn xộn rơi phủ trước mắt, thân mình loạng choạng, rõ ràng là chưa tỉnh rượu. Du Hân Niệm liếc mắt một cái nhìn Lâm Trạch Bạch đang ngớ người, xoay người trở vào trong phòng ngủ, "ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Danh Sách Chương: