"Này, uống miếng nước đi."
Baji ném chai nước cho Mikey. Nếu như là thường ngày, cậu ta sẽ lập tức bắt được và cười khà khà đắc ý. Nhưng lần này thì không. Chai nước lăn xuống bên chân Mikey, mà cậu ta thì chỉ tựa đầu vào tường và nhìn vô định với cặp mắt trống rỗng. Mikey quá mệt mỏi, Baji biết điều đó. Tuy nhiên, hắn cũng khó lòng chấp nhận thằng bạn thuở bé của hắn tự đày đọa mình ra nông nỗi này.
Baji nhặt chai nước lên và gõ mạnh vào đầu Mikey, "Dậy!". Mikey vẫn không có động tĩnh. Lúc này, Baji khó chịu ra mặt. Hắn nắm lấy cổ áo Mikey và quát lớn, "Mày đang làm cái gì vậy!?"
"Đây là Mikey Vô Địch đấy sao!? Đây là thằng quỷ thiên tài ngày xưa vẫn luôn lên mặt với tao đấy sao!? Đây là người đứng đầu Touman, mơ mộng một ngày sẽ tạo nên thời đại bất lương của chúng ta đấy sao!?"
"Mikey, mày nhìn lại mày đi! Từ khi nào mày trở nên thảm hại thế này!?"
Từ khi nào? Từ khi nào mà Mikey trở nên thảm hại như thế này? Mikey cũng tự hỏi điều đó. Cậu không biết đáp án, ngay cả khi em gái đang ở bờ vực sống chết, cậu cũng chẳng rõ bản thân như thế nào. Có cái gì đó lạ lắm, nó kêu gào cậu phải buông bỏ, và cậu dường như sắp sa chân rồi.
"Nghe này, Mikey. Emma sẽ qua khỏi thôi, anh Shinichirou nhất định sẽ tỉnh lại, tất cả sẽ ổn nếu như mày cũng ổn. Vậy nên đứng dậy đi, Mikey. Đừng tự đắm chìm vào thế giới của mày nữa!"
"Touman đang chờ mày! Chị Erika cũng đang chờ mày! Tao cũng đang chờ mày." Baji giận dữ, "Tất cả mọi người đều đang chờ mày! Họ đang chiến đấu cùng với ước mơ của mày, mà mày thì đang làm gì ở đây vậy!?"
"..."
"Nếu mày muốn từ bỏ, được thôi, vậy cứ làm đi." Hắn đứng phắt dậy, "Từ bỏ việc mơ mộng và chết đuối trong tiêu cực, cứ làm đi. Đừng để tâm đến bọn này, dù sao thì–" Chưa dứt câu, vạt áo bị kéo lại khiến Baji dừng lời. Hắn liếc mắt sang Mikey, người đang bắt lấy cậu như nắm lấy phao cứu sinh của mình. Nỗi tuyệt vọng sâu trong đáy mắt ấy đã khiến chút buồn bã vây lấy Baji.
Có lẽ cuộc đời này đã quá tàn nhẫn với gia đình Sano.
Baji duỗi tay, vỗ nhẹ lên vai Mikey, "Mày cảm thấy thế nào?"
"... Tao mệt quá."
Không chút do dự, Baji tiến đến gần, dùng thân thể cường tráng của mình để che đi gương mặt Mikey lúc này. Baji đã luôn là một trong những chỗ dựa tinh thần cho Mikey. Trước đây là thế, bây giờ vẫn vậy, kể cả khi Baji đã rời khỏi Touman.
"Nghỉ ngơi đi." Baji nói, sau đó, hắn dùng giọng điềm tĩnh kể lại những gì đã và đang diễn ra, "Không chỉ mình mày chiến đấu đâu, Mikey ạ. Emma và anh Shinichirou cũng chiến đấu, Touman cũng chiến đấu, chị Erika cũng chiến đấu, bất kỳ ai cũng chiến đấu. Mày không cô độc. Mày có chúng tao mà. Nếu mày mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi đi, tụi tao sẽ gánh thay phần mày. Nhưng đừng mệt mỏi quá lâu, hiểu không?"
"Chấp nhận đau khổ, sau đó vực dậy chính mình. Chẳng phải mày đã luôn nói sao, rằng một người chỉ thực sự mạnh khi người đó chiến thắng bản thân mình."
"Mikey, tao biết mày mạnh mà."
Vạt áo Baji đã bị níu chặt đến mức nhăn nheo, nhưng hắn chẳng buồn để tâm. Người bạn mười mấy năm trời của hắn, tên nhóc thiên tài đã luôn khiến hắn phải nhìn lên, giờ đây, cậu ta đang gục ngã và nương tựa vào hắn. Một cảm giác khó tả, nhưng không đáng ghét. Chí ít thì Baji biết, Mikey cuối cùng cũng đã chịu đối mặt với sự yếu ớt của cậu ta.
Được một lát, Takemichi xuất hiện. Cậu ta và bạn gái hình như vừa có cuộc nói chuyện nào đó. Một gương mặt đầy vết thương chẳng khiến Takemichi trở nên ngầu tí nào, trái lại, trông cứ ngố kiểu gì. Nhưng đối diện với cậu ta lúc này, Baji lại cảm thấy người này đáng tin cậy, không lý do, chỉ là trực giác mà thôi.
"Tao hiểu mà." Takemichi cười khổ. Cậu đã nghe thấy đối thoại từ nãy đến giờ của cả hai, và cậu biết bây giờ có nói bao nhiêu thì cũng không bằng để Mikey ở với Baji, "Nói chuyện này thật khiếm nhã, nhưng Emma xảy ra thế này là do Kisaki. Tên khốn đó nhất định sẽ dùng chiêu trò gì đó để không bị bắt."
"Tao sẽ đi."
Takemichi tiến đến gần nhưng chỉ dừng lại ở khoảng cách an toàn, "Touman sẽ không nghe lệnh nếu không có mày, nhưng không sao cả. Mikey-kun, dù chỉ có một mình thì tao vẫn sẽ chiến đấu với Thiên Trúc."
Takemichi rời đi rồi. Dõi theo bóng lưng gầy gò nhưng kiên định của cậu ta, Baji lại lần nữa cảm nhận được ngọn lửa nóng rực trong hắn đang bùng cháy mãnh liệt. Hắn muốn đi theo người đó, muốn chiến đấu vì Touman, vì bạn bè, vì những "báu vật" của hắn.
Nhưng một thoáng xúc động đã bị chính hắn kiềm giữ lại. Bây giờ không thích hợp, bởi Baji không muốn thấy mẹ khóc bao giờ nữa.
Hắn vỗ vai Mikey, "Thấy không, Mikey, mọi người đều chiến đấu hết, mày thật sự không cô đơn mà." Không thấy Mikey hồi đáp, Baji thở dài.
"Có lẽ chị Erika đang có một kế hoạch nào đó."
Cảm nhận được người trước cứng đờ, Baji tiếp tục nói sau vài giây suy nghĩ, "Vừa nãy, trước khi rời đi thì chị có nhờ tao ở bên cạnh mày, trước đó còn cho người chuẩn bị đưa anh Shinichirou đi đâu nữa. Nói là một nơi an toàn, cụ thể thế nào thì tao không rõ. Nom chị ấy nghiêm trọng lắm, tao thấy có một phần của anh em Haitani Roppongi đi theo chị ấy."
"Mọi thứ cứ phức tạp lên nhỉ? Hồi xưa, khi mới lập Touman, chúng ta chỉ toàn giải quyết vấn đề bằng nắm đấm là chính, đâu quan tâm người này người kia thế nào. Mà giờ, vật đổi sao dời. Con đường của chúng ta lại bị dính máu tươi lúc nào không hay."
Baji nâng mắt. Draken đã đứng đó từ bao giờ. Hắn cũng lẳng lặng nghe bạn mình nói. Đôi mắt đen trĩu nặng một tâm sự không tên, hòa cùng nhiều chút lo lắng và khổ sở. Rõ ràng, Draken quan tâm Emma chẳng kém gì người nhà Sano quan tâm lẫn nhau. Nếu Emma biết, có lẽ có bé sẽ vui vẻ lắm cho xem.
Với tiền đề là em ấy có thể vượt qua tối hôm nay.
"Em ấy... sẽ ổn thôi, nhỉ?" Draken hỏi, không chắc chắn. Đến cả hắn cũng hiểu được sự nghiêm trọng từ chấn thương của Emma. Liệu Emma sẽ ổn sao, hắn không biết.
"... Sẽ ổn thôi."
Ngay lúc này, bao trùm lên phòng chờ phẫu thuật là một nỗi niềm nặng nề đến bất ổn, tuyệt vọng và thống khổ không nói nên lời. Bao nhiêu tâm tình nghẹn lại trong không gian. Cứ như vậy, từng giây trôi qua theo nhịp đồng hồ. Mười phút, hai mươi phút, lại ba mươi phút. Im lặng như thế đã được hồi lâu.
Mikey vẫn không thể thoát khỏi mình. Draken cũng vậy.
Baji thở dài. Xem ra hắn đã phụ lòng mong đợi của chị Erika rồi. Nhìn xem, chị ấy nhờ hắn vực dậy Mikey, mà bây giờ thì hắn lại bị tiêu cực của hai kẻ này ảnh hưởng.
Khó nói thật.
Vài tiếng bước khẽ rơi vào tai Baji. Hắn liếc sang một bên góc tường, cảnh giác xem người đến là ai. Bóng hồng dần dần xuất hiện trước mắt hắn. Là Tachibana Hinata, hắn nhớ lại.
"Sao thế?"
Baji hỏi khi thấy Tachibana Hinata từ từ tiến đến gần. Có vẻ như em ấy có điều muốn tâm sự.
"Xin hãy nghe em nói." Tachibana Hinata nhỏ tiếng, nhưng giọng kiên định rõ ràng.
"Anh đi đây. Người hùng sẽ không trốn chạy, vì anh muốn làm em cười."
Em đã chẳng thể chiến đấu cùng anh, vậy nên, em sẽ sử dụng cách riêng của mình để giúp đỡ. Hina không muốn cứ mãi ở sau lưng và để anh phải bảo vệ nữa. Em muốn được đứng cạnh bên và đồng hành với người em yêu, người hùng của em.
"Takemichi-kun... em nghĩ anh ấy đã cố gắng cứu Emma. Không chỉ cô ấy thôi, anh ấy đang cố gắng cứu rất nhiều người."
"Em sẽ chết vào mười hai năm sau."
"Để ngăn chặn điều đó, Takemichi-kun đã du hành thời gian về đây."
"Anh ấy biết tương lai của chúng ta, anh ấy muốn cứu tất cả mọi người."
"Nhưng mà... nhưng mà em đã không thể làm được gì cho anh ấy."
Đôi mắt Baji mở to, đồng tử co rụt. Chân tướng sự thật du dương bên tai buộc hắn phải lần nữa sắp xếp suy nghĩ của mình. Mikey và Draken đều sững người, từ từ lấy lại thanh minh trong mắt. Ba thiếu niên không dám tin vào tai mình.
Không dám tin về câu chuyện của người hùng thầm lặng Hanagaki Takemichi.
Về quyết tâm của cậu ấy, kiên định của cậu ấy, nước mắt của cậu ấy, ý chí không từ bỏ của cậu ấy, tham vọng của cậu ấy, mọi thứ về Takemichi giờ đây bỗng chốc sáng tỏ.
Mikey chợt nhớ lại lần trò chuyện gần nhất với chị gái, chị ấy đã buộc miệng thốt lên bốn từ "Đứa trẻ kỳ tích" để chỉ Hanagaki Takemichi.
Mà lý do chị ấy gọi Takemicchi như vậy, cậu đã biết được rồi.
Cùng lúc đó, ở một góc khác, có một chiếc xe tải bình thường dừng lại trước cổng sau bệnh viện. Từ trên xe, ba gã đàn ông bước xuống và đẩy thấp mũ hòng che đi gương mặt.
"Bắt đầu chứ?"
"Đi thôi." Gã cao lớn quay lại nói với một gã thấp bé hơn, "Waka, mày ở lại canh gác, tao và Itou sẽ đi."
"Được." Gã thấp bé, Imaushi Wakasa, gật đầu đồng ý và thay đổi sang vị trí lái xe, "Đi cẩn thận. Tao sẽ gọi cho Takeomi."
"Ừ."
Hai người đàn ông lạ mặt vào trong bệnh viện thông qua lối thoát hiểm. Trên đường đi, gã cao lớn, Arashi Keizo hay còn gọi là Benkei, có trò chuyện vài câu với Itou để thư giãn trước khi bắt đầu công việc.
"Dạo này chị nhà và thằng bé thế nào rồi anh?"
"Trời lạnh nên thằng nhóc quấy khóc khá nhiều." Itou đáp, "Mới đây mà thằng bé đã nhớ mùi của mấy cậu rồi đấy. Nó đòi gặp suốt thôi."
Benkei bật cười, "Thằng nhóc thông minh thật! Sau vụ này em sẽ ghé qua hơi nhiều đấy nhé."
"Cứ tự nhiên. Chú cứ làm như lần đầu ấy."
"Haha." Benkei bỗng hạ giọng, "Sao anh lại đồng ý giúp phi vụ này vậy?"
Itou chưa đáp vội mà để Benkei hỏi tiếp, "Anh đã cứu Shinichirou một mạng, tụi em biết ơn anh lắm. Nay biết anh sẵn sàng giúp vụ này, em..." Không biết dùng từ gì, Benkei chỉ có thể ấp úng gãi đầu.
May sao, Itou vốn nhạy bén vì dù gì cũng là một giang hồ chính hiệu. Gã trả lời, giọng nhẹ nhàng và trầm ổn khác với vẻ ngoài của mình, "Trước thì có người nhờ vả anh, anh kịp giúp Shin một chuyến cũng may mắn lắm, mặc dù sau đoạn đó cứ bị bà nhà nhiếc cho một trận vì tội bất cẩn."
"Haha, em có nghe vụ đó. Chị dâu dặn em suốt là phải trông chừng đừng để anh xảy ra chuyện gì đấy."
"Thế à? Cô ấy bao giờ cũng thế mà." Itou đáp dịu dàng, "Vụ lần này anh cũng không tính làm, anh hiểu tính chất nguy hiểm của nó. Có điều, nghe nói đến Shin, anh lại nghĩ lại." Đồng tử vàng của Itou chứa đầy khâm phục, "Có gì không đúng khi anh giúp đỡ một người tuyệt vời như cậu ta chứ? Mấy chú bảo anh là ân nhân Shin, anh lại nghĩ Shin mới là ân nhân của anh đấy."
"Nếu không nhờ Shin, có lẽ cả đời này anh sẽ chẳng thể làm một người bình thường nữa rồi." Itou nhìn lòng bàn tay của mình. Nó sạch sẽ, nhưng gã chẳng tài nào nhớ nổi trên đó đã nhuốm máu bao nhiêu người. Là một giang hồ lăn lộn chốn dơ bẩn ấy lâu năm, gã chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được hoàn lương, hay chí ít là có một khoảng thời gian xả hơi dài như vậy. Cuộc sống bình dị luôn hấp dẫn người khác cơ mà. Và nhờ cậu thanh niên ấy, gã mới có được ngày hôm nay.
Một chàng trai trẻ tuổi nhưng sâu sắc, cảm thông và dịu dàng.
Benkei cũng cười, "Em nghĩ em hiểu. Shin đã luôn như vậy mà." Hắn hoài niệm lại những ngày từng tung hoành khắp chốn cùng Hắc Long và Sano Shinichirou, "Nổi bật, lấp lánh, mạnh mẽ, tuyệt vời, đáng khâm phục, đáng tin cậy, nhạy bén, tốt bụng. Cậu ta có tất cả điều đó. Mặc dù cái mồm luôn than phiền nhưng cậu ta lại chưa bao giờ bỏ mặc bất kỳ ai."
"Nhà Sano có một ma lực kỳ lạ nhỉ?" Itou thấp giọng.
"Vâng." Benkei đáp, "Shin, Erika, nhóc Mikey và cả con bé Emma, bốn người bọn họ chưa bao giờ chấp nhận mờ nhạt cả. Người nào người nấy đều sáng bừng lên, nhìn vào là biết anh em Sano ngay ấy mà."
"Haha, chú nói chí phải!"
Cả hai chuyện trò vui vẻ cho đến khi dừng lại trước phòng 607. Lúc này, vẻ mặt nghiêm túc trở lại với bọn họ. Hai người quan sát chung quanh, xác định không có ai liền bắt đầu kế hoạch mang Shinichirou đi.
Theo cảnh báo của Sano Erika, bệnh viện này đã không còn an toàn như trước nữa.
Có điều, vì sự việc xảy ra quá bất ngờ nên ba thanh niên vẫn chưa biết về sự có mặt của Sano Emma trong phòng phẫu thuật.
_______________________________
A/N: Tạm nghỉ đăng vào tuần sau để thi giữa kỳ, hoặc có thể là thêm tuần sau nữa vì chưa biết lịch thi kéo dài bao lâu.
Danh Sách Chương: