Người phụ nữ trẻ tuổi đặt hai ly trà trước mặt Hanagaki Takemichi và Draken, sau đó, cô ta đẩy đến bên bọn họ một bản tư liệu không quá nhiều chữ. Draken cầm nó lên và đọc sơ qua như đã quá quen, chợt, hắn dừng trước một câu văn.
[Hanemiya Kazutora vi phạm điều Luật số 2 và được đưa về trụ sở của Shiva để xem xét giải quyết.]
"Kazutora..." Draken lẩm nhẩm cái tên ấy với giọng thấp, hắn hỏi, "Bên chị định giải quyết vụ này thế nào?"
Động tác nhấp trà của Sano Erika ngưng lại. Cô cau mày khó xử, đặt ly trà xuống rồi lên tiếng, "Chị tính sẽ giải quyết cho êm vụ này. Cô Baji không đâm đơn kiện nên có thể áp dư luận xuống được, chỉ cần xử thằng bé theo hình phạt phạm luật lần đầu của tổ chức là xong, đóng tầm mấy trăm nghìn thôi. Nhưng..." Erika do dự hồi lâu, mới nói tiếp, "Thằng bé cứ kiên quyết đòi đi tự thú."
"Tự thú?" Draken kinh ngạc. Tự thú chẳng khác gì vào tù. Mấy ai lại muốn đi tù cơ chứ? Huống hồ, trong lần trò chuyện với Hanemiya Kazutora lần trước, hắn cũng nhận ra được nỗi phẫn hận bị tống vào trại của Kazutora. Thế mà bây giờ, thằng đấy lại chọn tự thú sao?
Như đoán được suy nghĩ của Draken, Sano Erika lắc đầu, "Tự thú không nhất định sẽ vào tù. Vị trí của vết thương do Kazutora đâm không phải chí mạng, chủ yếu mất máu nhiều là do Keisuke hoạt động mạnh, cộng với vết thương tự thân gây ra nên tình hình mới không khả quan. Nếu tự thú thì Kazutora sẽ bị phán tội cố ý gây thương tích tái phạm, luật sư bào chữa có thể bào chữa cho thằng bé giảm án khoảng bốn đến năm năm."
"Nhưng có hai vấn đề ở đây."
Sano Erika xoa huyệt thái dương, lấy một cây thuốc lá từ trong hộp ra hút. Cố kỵ có người ngoài nên Haitani Ran không lên tiếng ngăn cản. Ngay sau, vị cay mũi đã tràn ngập văn phòng máy lạnh, để lại cho người cảm giác choáng váng ngấn lệ. Thuốc lá lần này của Sano Erika nặng đô hơn mọi lần.
Một lúc lâu, người phụ nữ này mới lên tiếng, "Vấn đề thứ nhất," ngón trỏ cô ta giương lên, "Tự thú đồng nghĩa với để chính quyền can thiệp vụ này. Như vậy thì việc tổ chức nhúng tay vào trị an thành phố và che giấu ẩu đả quy mô lớn sẽ bị liên lụy, thậm chí nhiều đường dây giao dịch và bảo hộ khu vực của Shiva cũng sẽ bị lùng đến. Nếu thằng nhóc gây chết người thì vụ này sẽ được xử theo lối khác, nhưng vì nó không nên cứ lắng vụ này xuống cho êm chuyện là ổn."
"Nhưng bởi vậy mới phát sinh vấn đề thứ hai," một ngón nữa của Sano Erika giương lên, "Kazutora đang bị dằn vặt vì tội lỗi. Nếu không tự thú, chị sợ thằng bé có thể nghĩ quẩn trong lòng. Không thể để Hanemiya Kazutora xảy ra chuyện, bằng không trận này nhất định sẽ không yên."
Nghe xong, Draken và Takemichi im lặng không nói, cả hai đều có suy nghĩ riêng của mình.
Sau khi giao tiền, hai người được chỉ đến một căn phòng ở lầu trên để thăm Hanemiya Kazutora. Chẳng biết Sano Erika đang nghĩ gì, cô ta cứ nhăn mày và chống cằm nhìn vô định. Bỗng nhiên, có bàn tay giúp cô mát xa hai bên huyệt thái dương, làm đầu óc cô ta đỡ nặng nề hơn hẳn. Tiện tay, bàn tay đó cũng chộp đi điếu thuốc hút dở của cô và tắt nó vào gạt tàn.
Haitani Rindou ngồi vào bên cạnh chị lớn, cầm lấy bản hợp đồng trên bàn và làu bàu, "Một trận đánh thôi mà sao chị phải tự thân xử lý thế? Cứ giao cho tụi em là được mà."
"Với lại," Rindou khó hiểu, "So với mấy trận khác thì trận này cũng đâu có gì đặc biệt để phải xử sát sao vậy đâu chị?"
Sano Erika không đáp, chỉ cười khẽ. Haitani Ran rũ mắt, len lén vuốt nhẹ lên mái tóc hồng của chị lớn và giải thích hộ, "Hanemiya Kazutora là đồng nghiệp tương lai của em đấy."
Nghe thế, Rindou giật mình hỏi lại, "Ơ kìa!? Sự việc là thế nào? Sao em không biết gì hết vậy!?"
Ran nhún vai. Không phải ai cũng biết về Hanemiya Kazutora, nhưng chị lớn luôn chia sẻ khối lượng công việc cho Haitani nên Ran tường tận cũng chẳng phải gì là lạ. Còn Rindou không biết thì phải trách thằng bé không chịu sửa cái tật lười đọc báo cáo đi.
Hanagaki Takemichi và Draken theo người thư ký đến một gian lầu đầy những căn phòng nối tiếp nhau với nhiều mã số bốn chữ. Họ dừng lại trước một căn phòng bình thường cuối dãy, nơi có đề tên "Hanemiya Kazutora".
Bên trong, Kazutora đang đợi bọn họ. Cậu ta ngồi bệt dưới sàn nhà, ôm lấy hai chân và nom chán nản lắm. Trông thấy hai người, đôi mắt màu cát của Kazutora sáng lên, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ ảm đạm.
"Trông mày mệt nhỉ, Kazutora."
Draken ngồi bệt xuống sàn, đối diện với cậu thiếu niên, Takemichi cũng ngồi bên cạnh.
Kazutora ngập ngừng hỏi, "Baji... thế nào?"
"Qua cơn nguy kịch rồi." Draken đáp, liền nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Kazutora. Lời của hắn như giải thoát cho một gánh nặng trong lòng cậu ta, để cho nỗi lòng ấy chẳng còn vấn vương gì nữa.
Có điều, cậu ta vẫn không biết phải đối mặt với Baji như thế nào khi Baji tỉnh lại.
"Còn mày?" Draken hỏi.
"Mẹ tao... bằng lòng giao tao cho Shiva xử lý." Kazutora trả lời, giọng buồn buồn và nhỏ, nhưng trong căn phòng không quá rộng rãi này thì có thể nghe được rành mạch, "Mẹ tao không muốn tao tự thú, chị Michelle cũng vậy."
Không ai đáp. Sau đó, lại nghe thấy Kazutora nói tiếp, "Tao cần phải đối mặt với tội lỗi của tao, tao sẽ không trốn chạy như trước nữa. Cậu ấy đã dạy tao điều đó. Tao muốn làm lại cuộc đời một cách nghiêm túc."
"Chị ấy nói trường hợp tệ nhất thì tao có thể lĩnh án tận mười năm, ngắn mà, nhưng bọn họ đều không đồng ý."
"Hay là tao... thậm chí còn không có tư cách để sám hối cho chính mình?"
Đôi mắt cát vàng của Kazutora trầm xuống và tan rã. Cậu thu người lại, chôn mặt vào giữa hai đầu gối, muốn giấu đi biểu cảm của mình, nhưng giọng nói của cậu ta run rẩy và bi thương đến độ người ta không thể bỏ qua.
Với Hanemiya Kazutora, cậu ta cho rằng cậu ta là một kẻ tội đồ. Cái nghiệp cậu gây đã tạo ra vô số thương đau lên những người xung quanh. Những giọt máu của Shinichirou, nước mắt của mẹ, vết thương của Baji và đau khổ của người thân cậu ấy. Nghiệp cậu gây, cậu cần phải trả. Hanemiya Kazutora muốn dành phần đời còn lại của cậu tại ngục tối, mỗi ngày không ngừng nghĩ đến và sám hối cho những bồng bột của mình. Nhưng giờ đây, thứ đè lên vai cậu không chỉ là tội lỗi, mà nó còn là kỳ vọng.
Kỳ vọng của mẹ, kỳ vọng của chị Michelle. Kỳ vọng rằng cậu sẽ tiếp tục sống, và "sống cho ra sống chứ không phải như một con rối vô hồn nhốt mình sau song cửa sắt".
Nhưng cậu làm gì xứng đáng với kỳ vọng của họ chứ?
Người như cậu... không nên tồn tại thì lại tốt hơn?
Hay là—
"Này, Kazutora." Draken bỗng nói, "Đừng có chết."
Kazutora giật mình nâng đầu, đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Draken, cậu bỗng sinh ra chút chột dạ như bị người ta nắm thóp vậy. Ý nghĩ ấy rõ ràng lắm sao?
Draken tiếp tục, "Đừng có lấy cái chết để bù đắp."
Nhưng nếu không thì cậu phải làm gì mới bù đắp hết tội của mình chứ? Không tù, không chết, và rồi đáy lòng của cậu sẽ chẳng thể nào bình tĩnh được. Hanemiya Kazutora coi bản thân cậu ta chẳng khác gì một vết nhơ.
Nhưng rồi, tin nhắn từ miệng bạn bè đã thắp lên cái gì đó trong người thiếu niên bất an ấy.
"Mikey nói, từ bây giờ, Kazutora luôn là một thành viên của Touman."
"Còn nữa, mẹ của Baji bảo, sau khi rời khỏi đây, mày có thể đến chơi với Baji và cô ấy, bất cứ lúc nào cũng được, Baji chắc chắn sẽ vui lắm."
Chẳng biết lý do gì mà Hanemiya Kazutora đã khóc. Một giọt nước nóng hổi rơi khỏi khoé mắt Kazutora, hai giọt, lại ba giọt, chúng thi nhau lăn dài trên gò má gầy gò của cậu ta.
Hình như, có một ánh lửa ấm vừa được thắp lên.
Ánh lửa ấy nói với Kazutora rằng, sự tồn tại của cậu không phải là vô nghĩa. Có thể cái nghiệp trên lưng cậu nặng đấy, nhưng cậu không thể giả mù và không nhận ra rằng, có rất nhiều người quan tâm đến cậu. Lúc trước là Baji, bây giờ là chị Michelle, Draken, mẹ Baji và Mikey, mọi người đều quan tâm đến cậu. Không một ai bỏ cậu cả. Cho dù cậu có cố tình không nhận ra, nhưng "cậu không phải một mình".
Vậy nên, cậu không được chết. Cậu phải sống, sống vì bù đắp, vì chuộc tội, vì những con người kia đã trao cho cậu cái quyền được tiếp tục vực dậy và sống đàng hoàng, mà không phải một mình lăn lê ở bờ gục ngã với địa ngục.
Một tấm vải dính uế nếu được giặt tỉ mỉ thì vẫn có thể biến trở về thành tấm vải sạch. Nhưng nếu đem nó xé đi thì nó mãi mãi chỉ là một tấm vải dơ bẩn, rách rưới đến thảm hại.
Cái chết không phải là chuộc tội. Sống và bù đắp lỗi lầm mới chính là chuộc tội.
"À này," Draken vỗ vai người bạn của mình, "Khi ra ngoài, nhớ cảm ơn chị Erika– à, là chị Michelle nhé, chị ấy suy nghĩ vì mày lắm đấy."
"Và xin lỗi mẹ mày nữa, cô ấy đã lo lắng cho mày rất nhiều."
Mẹ mày rất thương mày, Kazutora, thương đến độ nếu mẹ của Baji không ngăn lại thì bà ấy đã dập đầu cầu xin tha lỗi thay cho mày.
Chỉ trong phút giây ấy thôi, Draken đã hâm mộ Kazutora biết nhường nào.
Mẹ.
Hình bóng người đàn bà mệnh khổ và yếu ớt ấy chợt hiện lên trong dòng suy nghĩ của Kazutora, nhưng khác với mọi hôm, lần cuối cùng cậu nhìn thấy bà ấy sau hôm quyết chiến là khi bà ấy ôm cậu vào lòng và khóc rất lớn, thút thít liên hồi rằng "Đừng lo, mẹ đây rồi".
Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt trên mặt Kazutora đã khô, nhưng chỉ cậu ta mới biết, rằng đáy lòng của cậu ta đang rỉ máu.
"Mẹ..."
"Con xin lỗi..."
Thứ mẹ dành cho cậu không phải là kỳ vọng, mà nó là tình yêu. Một tình yêu của người mẹ cho con, giấu mình dưới lớp "kỳ vọng".
Dẫu cho mẹ hay vì công việc mà quên mất ngày sinh nhật của con, dẫu cho mẹ luôn mắng con thậm tệ khi con gây ra lỗi lầm, dẫu cho mẹ thường xuyên càm ràm khi con ngang bướng bất trị, dẫu cho dịu dàng của mẹ chưa lúc nào được thể hiện rõ, nhưng—
"Đừng lo, mẹ đây rồi." lại còn có nghĩa là, mẹ yêu con.
Mẹ yêu con, cho dù tội lỗi của con nặng nề thế nào, mẹ vẫn yêu con và bằng lòng cùng con san sẻ chúng.
Trời đất đã đồng lòng ban cho cậu một cơ hội, xin hãy sống cho tử tế, Hanemiya Kazutora.
Danh Sách Chương: