• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

PLOT: Thật thật giả giả, thiếu niên ngoài lãnh địa quây cuồng cùng những lời nói dối.

___________________

Chuyện xảy ra khi tôi mười lăm tuổi, sau khi người con gái ấy rời đi được một thời gian.

Vào một buổi chiều không đẹp trời là mấy, tôi lửng thửng dạo quanh một con phố náo nhiệt ở Shinjuku. Nơi đây từng là nơi tôi thích đến nhất khi còn ở với mẹ. Và đã tám năm trôi qua, ký ức về chúng trong tôi giờ đây chỉ còn là một khoảng mơ hồ.

Bầu không khí sầm uất nơi này khác hẳn lúc trước. Nhiều khu trò chơi nội ngoại mọc lên, tôi còn thấy cả trò đá gà không mấy hấp dẫn ngày xưa giờ lại là nơi đông khách du lịch nhất.

Mà cũng không chỉ khách du lịch thôi đâu.

Tôi âm thầm tránh né một tên áo đen to con, thoáng nhìn thứ gì đó đang nhô lên trong dưới lớp vest của gã.

Một khẩu súng.

Shinjuku là nơi tập trung nhiều xã hội đen nhất vùng Kantou này.

Bỗng, khuyên tai của tôi bị kéo xuống. Tôi cúi đầu nhìn, là một bà già lùn tịt nhưng ngó vẫn còn sung sức.

"Này nhóc," Bà ta kéo tôi ra khỏi đám đông xem đá gà, dừng lại ở một hàng nước vắng vẻ, bên cạnh bàn của một đám gã đàn ông khác, "Còn nhỏ thì đừng có đến mấy chỗ nguy hiểm như vậy." Bà nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, lầm bầm, "Nhóc tầm ngang tuổi cháu tao thôi mà gan to thế."

Tôi nhìn lại những gã đàn ông đang lia những cặp mắt bất thiện về phía mình, đặc biệt là gã mập mạp mặc quần áo thể dục, trông cái cách gã hành xử có phần tương tự với đám xã hội đen tôi từng gặp.

Tôi chỉ vào bọn họ, "Vậy ý bà là mấy người này an toàn à?"

Bà nghẹn lời, bực bội xem tôi, rồi bà hất tay tôi ra và hừ hừ khó chịu, "Chúng nó cũng chỉ là mấy thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như nhóc thôi."

Bà ấy gọi những gã sặc mùi xã hội đen là đám nhóc hỉ mũi chưa sạch, mà bọn họ chỉ cười cười xem bà rồi tiếp tục ăn uống như thường. Bà ấy níu áo một thanh niên trong đó, nói thầm gì đó với gã. Sau đó, bà đẩy tôi vào ngồi bàn với bọn họ.

Tôi âm thầm quan sát những gã đàn ông nguy hiểm này. Một gã bự con tóc dài, một gã râu quai nón, một tên sĩ đạo mạo, một tên heo nham nhở, một thằng trẻ tuổi người ngoại quốc và một gã cao lớn lịch thiệp.

Tôi lại liếc nhìn sang tên ngoại quốc vài lần, thằng đó cũng da sẫm màu tương tự tôi, chắc là một tên Đông Nam Á, nhưng nét của nó trông chất phác hơn chút.

"Này," Tên heo nham nhở vừa nhai gà vừa nói, "Mày bao nhiêu tuổi đấy?"

Tôi khựng lại một chút rồi mới trả lời, "Mười lăm."

"Còn nhỏ hơn cả thằng Gwen nữa." Gã lịch thiệp vỗ vai tên ngoại quốc, "Mà mày nhìn na ná Gwen ghê, cũng Việt Nam hả?"

"Không, tôi người Nhật chính gốc."

Gã lịch thiệp ồ lên, uống một ngụm rượu rồi không nói gì nữa, trái lại, lúc này, tên râu quai nón choàng lấy vai tôi, "Học sinh có muốn đi Club một lần cho biết không?"

"Tôi không đi học."

Lời này của tôi khiến cả bọn ghé mắt nhìn, gã quai nón càng hưng phấn, "Không đi học thì nhất định phải nếm thử mùi Club chứ, nhỉ, Karasawa?" gã xoay sang hỏi ý tên lịch thiệp, được đáp lại bằng một cái gật đầu.

Thì ra tên đó gọi là Karasawa.

Sau khi ăn xong, gã quai nón cùng với đám đồng bọn đưa tôi đến một Host Club lớn ở trung tâm Shinjuku, còn bà già lùn tịt kia thì bắt gặp nhỏ cháu của bà ta và cùng nó trở về. Lúc này, tôi mới biết, thì ra gã Karasawa kia là chủ của Host Club có tiếng ấy, ngoại trừ tên mập nham nhở tên Fujimaki và tên sĩ đạo mạo thì đám còn lại là đàn em của gã.

Bọn họ dắt tôi vào một phòng VIP đèn màu, gọi rượu ra và chuyện trò vui vẻ. Bọn họ cũng chẳng sợ gì khi nói về những chuyến giao dịch của mình trước mặt tôi.

Tôi đã biết, bọn họ đều là xã hội đen, bởi vì mùi thuốc súng trên người họ tôi đã ngửi thấy quá nhiều lần ở Shinjuku này.

Bỗng nhiên, tôi lại nghĩ, mùi này thế mà quen thuộc đến lạ.

Hình như tôi từng ngửi thấy nó trên người người con gái kia thì phải, tôi lẩm bẩm, "Chị Michelle..."

Lúc này, Karasawa bỗng dừng ly rượu lại, cặp mắt ưng sắc bén của gã nhìn tôi, mà tôi cũng chẳng sợ gì mà nhìn lại. Gã ồ lên, đề nghị với anh em được nói chuyện riêng với tôi một lúc và cùng tôi ra ngoài. Tôi âm thầm cảnh giác, cả người căng chặt như dây đàn, chân tay đã sẵn sàng để đánh chết gã bất kỳ lúc nào, mặc dù tôi không nắm chắc mình có thắng được không.

Nhưng gã không tấn công tôi.

Gã và tôi đi vào một phòng rượu nhỏ. Gã ngồi xuống ghế và nhìn tôi chằm chằm. Tôi ngang nhiên ngồi đối diện gã, thú thật, tôi không sợ hãi xã hội đen cho mấy, ngược lại còn thấy hưng phấn trong lòng.

Tôi luôn phải kiềm chế ham muốn đánh nhau của mình ở nơi này, chỉ đơn giản vì tôi không có súng, một điều khiến tôi khó chịu.

Đột nhiên, gã thả lỏng người, thở dài, "Thì ra mày đúng là thằng nhóc [ngoài lãnh địa] Izana."

[Ngoài lãnh địa], một cái biệt danh lạ, nhưng Izana là tên của tôi.

"Mày biết tao?" Tôi nhướng mày hỏi lại, từ nãy đến giờ tôi đã nói tên mình ra đâu.

Gã bật cười, đổ một ly rượu đẩy đến trước mặt tôi và đổ một ly khác cho gã, "Erika nhắc tới mày khá nhiều. Với lại, cặp khuyên tai kia là do nó nằng nặc đòi tao tìm thợ khéo để làm chúng đấy."

"Erika?" Tôi khó hiểu.

Erika là ai cơ? Và cặp khuyên tai gã chính chính là cặp khuyên tai mặt trời mọc mà người con gái kia tặng tôi chăng? Tôi ngẫm nghĩ, theo thói quen chạm lên bản dài khuyên tai.

Nghe tôi hỏi lại, gã thoáng kinh ngạc nhìn tôi, rồi lại bật cười. Gã nhấp một ngụm rượu, ánh mắt gã nhìn tôi đầy hài hước khiến lòng tôi dâng lên một cổ khó chịu.

"Mày biết Sano Erika chứ?" Karasawa hỏi.

Sano Erika, thì ra là vậy.

Tôi biết cái tên này, người chị gái cùng cha khác mẹ của tôi, hiện mở một cửa tiệm cà phê tên Eka ở Roppongi, là bà chủ của Michelle.

Sau câu trả lời của tôi, cách Karasawa nhìn tôi càng làm tôi bực dọc hơn. Ánh mắt gã không chỉ có hài hước, trêu chọc mà còn có cả sự thương hại.

"Chị em cùng cha khác mẹ cơ à..." Karasawa ngân dài, giọng gã trở nên ái muội không rõ, "Hoa đào của nó thế mà toàn là thứ độc gì đâu không thế này, nó tính ném cả luân lí cơ à..."

Tôi chẳng hiểu gã đang nói gì cả, mà gã hình như cũng không tính giải thích. Gã chỉ bảo tôi kiên nhẫn một lát rồi cùng tôi trở về phòng VIP.

Lúc này, trong phòng đã có một nhóm người khác nữa, mà tôi nhận ra một trong những người đó - gã đàn ông có thân hình hoàn mỹ quá mức là người pha nước ở quầy bar tiệm Eka.

Thấy tôi, gã ngạc nhiên, rồi nhíu mày lại.

"Thằng nhóc [ngoài lãnh địa]? Chẳng phải Michelle đã nói mày không cần kéo nó vào hay sao?"

"Tao không có kéo nhé." Karasawa nhún vai, "Nó tự tới thôi, ý trời ý trời." rồi bảo tôi ngồi cạnh gã kia. Karasawa nhấp một ngụm rượu, mới nói tiếp, "Nó tới cũng vừa lúc, kịch hay hôm nay sẽ càng thú vị hơn, chẳng phải mày không thấy con đường của Michelle quá trơn tru sao, Yuma?"

Gã kia nhìn tôi và Karasawa bằng cặp mắt tối nghĩa, và gã che miệng cười khẽ.

"Quá hoàn hảo, Tatsumi, cái tính ác liệt của mày và Michelle chẳng khác gì nhau." Gã cợt nhả, "Nhưng đừng chơi lố quá, kẻo Michelle tặng mày vài viên kẹo đồng đấy. Và đừng có lôi tao vào, nó mà biết cấp dưới của nó cũng tham gia thì nó đánh chết tao mất."

"Rồi rồi."

Cho dù không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng tôi nhận ra cái tên [Michelle].

Đó chẳng phải là tên của cô gái tóc hồng mà tôi thương nhớ bấy lâu sao? Là trùng hợp ư?

Hiểu được suy nghĩ của tôi, gã Yuma ái ngại nói, "Michelle chính là Michelle mà mày nghĩ đấy." rồi gã lại phì cười, như nhớ đến cái gì đó, gã lại hài hước hỏi nhỏ, "Đừng bảo mày cũng không biết Michelle là Erika đấy nhé."

Gã hỏi rất nhỏ, không ai trong phòng nghe thấy cả, trừ tôi.

Tôi ngẩn người cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của gã, tôi mới biết, tôi nghe đúng rồi.

Michelle là Erika.

Erika... là Sano Erika?

Michelle là Sano Erika...?

Tôi bỗng nhớ đến lời mà anh Shinichirou từng nói về người chị gái tên Erika.

"Erika là chủ của cửa tiệm cà phê tên Eka ở phố Roppongi. Đến đó thì chắc chắn em sẽ tìm thấy em ấy thôi. Trông con bé bắt mắt lắm. Nhìn thì giống bánh hoa anh đào, thế mà em ấy lại thích bánh dưa gang cơ."

Mái tóc [hồng] bắt mắt giống bánh [hoa anh đào], thích ăn [bánh dưa gang], [tiệm cà phê Eka] phố Roppongi.

Chân tướng hiện ra rõ ràng trước mắt, chờn vờn xoay quanh tôi, nhưng hình như tôi chưa bao giờ chịu bắt lấy. Để rồi giờ đây, tôi bị ép phải tiêm vào đầu những sự thật này.

Rằng Michelle chính là Sano Erika, người tôi yêu chính là người chị cùng cha khác mẹ của tôi.

Người kia có biết điều này, rằng hai chúng tôi đang vi phạm luân lí chăng?

Không để tôi chìm vào suy nghĩ quá lâu, lúc này, gã Yuma hất vai tôi, kéo tôi trở lại hiện thực bằng giọng cười sang sảng nhưng đầy âm mưu, "Cứ từ từ nào, kịch hay bây giờ mới bắt đầu mà."

Gã nhìn ra cảm xúc của tôi, và gã thích thú với điều đó.

Gã nói gã là cấp dưới của [Michelle], nhưng cái cách gã nói chuyện từ nãy đến giờ cứ như đang vui sướng khi thấy [Michelle] gặp chuyện, và thái độ đó lúc này càng rõ ràng hơn.

Cửa phòng mở, tôi nhìn lên thì thấy một vài tên áo đen đi vào, dẫn đầu là một gã tóc vàng mắt xanh người ngoại quốc.

"Nice night in Shibuya! Glad to see you, Mr. Karasawa and Mr. Todoroki!"

Tên đó nhiệt tình nói với gã Yuma bằng những câu tôi chẳng hiểu. Hẳn là tiếng nước ngoài, tôi nghĩ, và tôi chỉ nhận ra ba cái tên Nhật Bản trong đó là Shibuya, Karasawa và Todoroki.

Todoroki là họ của gã Yuma, tôi nhìn sang gã, mà gã thì nhìn tên ngoại quốc kia bằng cặp mắt trào phúng, "Nói tiếng Nhật đi." gã chẳng thèm nể mặt mà nói.

Điệu cười nịnh nọt của tên ngoại quốc cứng đờ, gã đổi giọng sang tiếng Nhật, ngữ điệu xấc láo khác hẳn vừa rồi, "Cậu Todoroki chẳng lịch sự tí nào, không lẽ cấp dưới Michelle yêu dấu của tôi toàn là người như cậu sao?"

"Ồ, thế cơ à?"

[Michelle yêu dấu của tôi], tiếng Nhật của gã thật sứt sẹo nhưng tôi vẫn nghe rõ rành mạch.

Tôi ngẩng đầu, trông kỹ tên ngoại quốc kia. Gã ta cao nhưng mảnh khảnh, da trắng, tóc vàng mẳt xanh, cái vẻ đẹp mã lai láng như công tử bột và mùi nước hoa nồng nặc khắp phòng từ gã giống hệt như mấy tên trai làm trong Host Club tôi vừa thấy ban nãy.

Nhưng thứ tôi để ý nhất là câu [Michelle yêu dấu của tôi] của gã.

Tên ngoại quốc ngồi xuống ghế đối diện tôi, điệu cười dối trá của gã chồng chéo lên nhau làm tôi phát tởm, "Michelle bé yêu của tôi đang nhớ tôi lắm, thế nên chúng ta nên ký hợp đồng nhanh nhanh một chút nhé."

Todoroki Yuma lại trào phúng, "Tao lại không biết chị lớn chúng tao cặp bồ với mày đấy?"

"Cậu Todoroki, cậu nghĩ cậu là ai chứ?" Tên ngoại quốc cười khẩy, "Cậu là cấp dưới mà cứ đòi hỏi chuyện bà chủ, chẳng hợp quy tắc tí nào, tôi nhắc thế thôi nhé."

"Quy tắc, này này," Karasawa cười cười, đặt ly rượu lên bàn, "Hình như quý ngài mới là người cần xem lại quy tắc nhỉ?"

"Quý ngài đang ở trên địa bàn của chúng tôi đấy? Chẳng lẽ mang danh tình nhân của thủ lĩnh Shiva thì quý ngài được quyền mồm mép lộng hành trên địa bàn của Karasawa này sao?"

Ngay khi Karasawa vừa nói xong, những tên áo đen trong phòng liền giương súng chỉ vào phía tên ngoại quốc, mà tùy tùng của gã cũng không kém nhanh nhạy mấy. Có điều, số lượng tùy tùng trong phòng bị áp đảo nên nụ cười của tên ngoại quốc càng lúc càng gượng gạo.

"Tôi-- cậu Karasawa, này xem có chút-- không lẽ cậu không đặt Michelle vào mắt sao?" Tên ngoại quốc nói.

Karasawa bật cười, "Đương nhiên là có, dù sao cũng là thủ lĩnh tổ chức Shiva, sao tôi dám khinh thường, nhỉ," gã chế giễu, "Tình nhân của Michelle, tôi nói phải chứ?"

"Đúng đúng, vâng, vậy chúng ta-- sao chúng ta không nói về chuyện hợp tác nhỉ!" Tên ngoại quốc nom có chút hoảng loạn, "Mi-- Michelle đang chờ tôi, cô ấy dễ mất kiên nhẫn lắm!"

Đột nhiên, Todoroki cười lớn, gã vỗ vai tôi đau điếng, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Rồi gã nhìn chằm chằm tôi, thông qua ảnh ngược trên cặp kính của gã, tôi thấy biểu cảm của mình lúc này đang vặn vẹo khó coi đến cỡ nào.

Gã đang nhắc nhở tôi bình tĩnh.

Tôi nghiến răng, nhưng cũng thả lỏng người. Ở đây không phải là nơi tôi có thể tùy tính được, tôi không có súng, chúng có, tôi một mình, còn chúng thì một đám.

Tôi phải bình tĩnh và tiếp tục nghe.

Nghe về Michelle và Shiva, hay là Sano Erika và Shiva.

Tôi biết Shiva. Đó là một băng xã hội đen nổi lên dạo gần đây, chúng nức tiếng vì cách hành xử vừa lịch thiệp lại vừa đáng sợ, và cả danh vọng của người thủ lĩnh thâm độc và quyết đoán. Tôi chỉ biết người đứng đầu là phụ nữ, mà giờ đây tôi còn biết, người phụ nữ đó chính là Michelle, và thân phận thật sự là Sano Erika.

Là người con gái tóc hồng dắt tay tôi một cách nhiệt tình, cùng tôi đi dạo lễ hội, cùng tôi xem pháo hoa năm mới và nói rằng muốn tôi nhìn đến thời khắc tuyệt đẹp ngắn ngủi của chúng; Là người thủ thỉ những lời yêu thương vào ngày đầu năm, hứa hẹn với tôi, dịu dàng hôn tôi và nhìn tôi bằng cặp mắt đen đầy tình ý. Tôi còn nhớ rõ cặp mắt đầy sao ấy, lộng lẫy và kiên nghị, chứa đựng sự ngọt ngào như mật ngọt mà người ấy dành cho tôi.

Nhưng hình như, tôi chỉ biết đến một mặt nhỏ của người ấy, và những thứ còn lại đều là những lời nói dối.

Đến bây giờ, nhìn gã ngoại quốc tự xưng là [tình nhân của Michelle], tôi tự hỏi, liệu tình yêu và những lời hứa hẹn của người kia có phải là thật lòng không, hay chúng cũng là những lời nói dối liên hoàn nhau?

Nhưng người ấy đâu cần phải lừa dối tôi? Vậy thì tại sao?

Bỗng, tôi nghe Todoroki Yuma nói, gã không phóng thấp âm lượng nên cả phòng đều nghe, nhưng tôi cảm thấy gã đang nói với tôi.

"Quý ngài nên trân trọng thời gian bên chị lớn đi. Ngài hẳn không biết, chị lớn nổi tiếng đa tình cũng bạc tình. Là cấp dưới nên tôi cũng không dám nói nhiều, cũng vì có hảo cảm với ngài nên tôi mới nhắc nhở ngài một chút."

"Tôi còn nhớ, chị lớn từng yêu cuồng nhiệt một tên sinh viên người Hàn nào đó, khi chán rồi thì chị ấy lại hứa hẹn ngon ngọt rồi biến mất dạng. Chị lớn lúc nào cũng dùng mấy lời hứa hẹn để đá đít tình cũ không nhân từ, chuyện này vốn đã truyền xa ở đất này, làm cấp dưới thân tín như tôi cũng lo lắng cho chị lắm."

Todoroki thở dài, quan sát nét gượng gạo của tên ngoại quốc, và cả vẻ mặt tái xanh của tôi.

Tôi siết chặt tay, gân xanh nổi lên từng đường. Tôi giận sôi người, nhưng dù bên trong tôi như đang có một núi lửa chực chờ phun trào, thúc giục tôi phát điên lên như thường ngày, lý trí vẫn giữ tôi lại.

Tôi từng nghĩ, trong từng ấy thời gian, người kia bỗng dưng biệt tăm biệt tích không thấy liên lạc trở về hẳn là vì có lí do bất đắc dĩ nào, như mất điện thoại chẳng hạn.

Mà bây giờ, có lẽ lí do giải thích đã quá rõ ràng rồi.

"Nếu như quý ngài đã gấp gáp muốn trở về ân ái với thủ lĩnh Shiva như vậy, chúng ta bắt đầu đàm phán đi." Karasawa thân thiện nói.

Vì giao dịch mật nên tôi và tên sinh viên Việt Nam bên phía Karasawa được mời ra ngoài. Tôi trực tiếp rời khỏi Host Club, hàng loạt những nghi vấn đang xoay vòng vòng trong đầu tôi, và tôi cần một thứ gì đó để phát tiết rồi mới bình tĩnh mà suy nghĩ được.

Tôi nhặt một cái chai thủy tinh bên đường, tiến vào một hẻm nhỏ.

Phía bên Host Club, sau khi đàm phán xong, đợi tên ngoại quốc rời đi và căn phòng chỉ còn lại Todoroki Yuma và Karasawa Tatsumi, lúc này, bọn họ nhìn nhau, đồng loạt cười lớn.

"Hahaha!!" "Hahaha!!"

"Cười chết tao mất mày à!" Todoroki vỗ đùi đen đét, không kiềm chế nỗi ý buồn cười đang trào ra trong mắt, "Mày nhìn thấy hai đứa nó không, trời đất ơi, hài vãi!"

"Thằng kia diễn tệ như vậy mà ai cũng tin nó là tình nhân Erika được, tao nhịn cười nãy giờ rồi đấy!" Karasawa che miệng cười, cố gắng giữ lại nét lịch thiệp nhưng khó mà thành.

"Từ lúc cái tin con Erika đa tình lan rộng, bao nhiêu thằng nhận làʍ ŧìиɦ nhân của nó, trong số đó thì thằng oắt hôm nay là thằng đẹp nhất, cũng là thằng diễn tệ nhất đấy." Todoroki nốc một ngụm rượu to, giễu cợt, "Tình nhân giả làm trò trước mặt tình nhân thật, bộ hài kịch vui nhất tao từng xem!"

"Mà phải nói, bọn chúng sao mà gan thế không biết." Karasawa cụng ly rượu với Todoroki.

Gã không giấu được nét nhạo báng, "Còn phải thắc mắc, Erika có bao giờ thèm đoái hoài tới mấy cái tin đồn nhảm nhí này đâu, có khi nó còn chả biết. Bọn kia nhận vơ thế, thấy nó cũng chẳng có động tĩnh gì nên càng làm tới, thậm chí còn nung nấu ý hấp dẫn sự chú ý của thủ lĩnh Shiva."

"Như hôm nay đấy, bên kia chọn một thằng đẹp mã ngời ngời đến múa may trước mặt cán bộ Shiva, biết đâu khi về lại được thủ lĩnh Shiva chú ý thật thì càng trúng số."

Nghe thế, Karasawa vỗ vai gã, "Mày cũng tội, toàn phải thay Erika hốt vỏ."

"Không, tao thấy vui mà." Todoroki cười khúc khích, "Giờ tình nhân thật của Erika biết thân phận nó cố giấu bấy lâu, cộng thêm ba cái tin đồn đào hoa, đằng nào nó chẳng bị thằng oát [ngoài lãnh địa] đấy xoay vòng vòng cho xem. Tao vui gần chết!"

"Erika xem trọng thằng đó lắm à?"

"Chứ sao nữa. Nó bảo hộ thằng đấy kĩ lắm, phong tỏa toàn bộ tin tức về nó xung quanh thằng kia, nhất quyết không để thằng đó biết thân phận của nó, thế nên mới có biệt danh [ngoài lãnh địa] đấy. Erika nó còn phái mấy tên đặc công đi bảo vệ và theo dõi thằng đó 24/7. Không biết nên nói là yêu quá hay biếи ŧɦái quá nữa đây."

"Làm cán bộ mà ác liệt dữ mày."

"Haha, cũng thế cũng thế, anh em chí cốt mà nó cũng bán tao khác gì. Tao chỉ trả đũa nó vụ cái này thôi." Gã chỉ vào cái khuyên mũi xanh lá của mình.

Lúc này, một tên áo đen gõ cửa đi vào và nói thầm bên tai Todoroki. Gã gật đầu, phất tay bảo tên đó ra ngoài rồi mới nói với Karasawa.

"Có thằng vừa thay mày xử lí bọn lưu manh áo sọc rồi kìa."

"Hửm? Ai?"

"Chịu, đang điều tra. Toàn bộ bị đánh vào đầu đến chết, bất kể trai gái, chết được một tiếng, hiện trường có mấy mảnh chai thủy tinh."

"Một tiếng à?" Như nghĩ ra gì đó, khóe môi Karasawa giương lên, "Cũng hơn một tiếng trước thì bạn trai [ngoài lãnh địa] của Erika vừa đi đó."

"Hở, ngó bộ bạn trai [ngoài lãnh địa] của nó cũng ghê gớm đó chứ." Todoroki lại rót một ly rượu khác, lần này gã chọn Vermouth. Thấy thế, Karasawa cười nhạt, "Dạo này mày vẫn cặp với Christ Vineyard à?"

Todoroki Yuma không đáp, gã chỉ khẽ liếm môi, đáy mắt lập lòe vài tia châm biếm. Karasawa hiểu ý, ngừng hỏi, chỉ cười rồi cùng gã nâng ly.

_________________________

Tôi lỡ tay bấm đăng thôi nhé :3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK