Suốt hai tiếng chạy xe từ Shibuya đến Shizuoka, Sano Erika liên tục đánh điện thoại cho Todoroki Yuma nhưng không thành. Tình hình đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Ngay từ khoảnh khắc nghe tin Yuzuha bị gϊếŧ, cô ta đã tạm thời đoán được một số thứ về cái chết của hắn.
Mako luôn bảo vệ Yuzuha hai mươi tư giờ, chắc chắn không ai có thể ám sát vật lí thành công. Như vậy chúng buộc phải thông qua con đường khác. Mà với Yuzuha - một kẻ nghiện thuốc phiện nhẹ, sốc thuốc là biện pháp tốt nhất. Khách sạn Hercules ở Shizuoka được mở dưới danh nghĩa của Karasawa Yuzuha, cũng coi như là nhà của hắn. Đối phương toan tính ám sát người tại nhà riêng, ắt đã phải điều tra cặn kẽ lắm về lịch trình của Yuzuha. Bởi Karasawa Yuzuha chẳng bao giờ trở về nhà trừ thứ bảy cả.
Khi đến nơi, Erika nhanh chóng vào thang máy lên tầng VIP và chạy đến hiện trường vụ án - phòng riêng của Karasawa Yuzuha. Xung quanh căn phòng bị vây kín bởi những băng rôn cấm của cảnh sát. Bước chân của Erika dần chậm lại. Cô tháo huy hiệu trên áo khoác xuống rồi cất vào trong túi, sau mới từ từ vào trong. Nửa đường, cô bị một viên cảnh sát chặn lại.
"Xin lỗi cô, bên trong vừa xảy ra một vụ án. Không có phận sự thì không được vào."
Ngay lúc này, Suzuki Mako từ bên trong ra tiếp cô. Gã là một trong những người bị tình nghi, còn cô được xem là bạn thân của nạn nhân, sau khi giải trình thân phận liền được cho phép tiến vào.
"Khó chịu thật." Erika nghiến răng, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Suzuki Mako hạ giọng nói nhỏ, "Sốc thuốc. Yuzuha bị tráo thuốc, thuốc này tác dụng mạnh hơn, nó dùng theo liều lượng cũ nên cơ thể bị sốc và chết tại chỗ."
Trông cả hai bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng mỗi bọn họ biết, cái bình tĩnh ấy chỉ là lớp mặt nạ mà những kẻ như bọn họ dùng để ngụy trang, huống chi hiện tại bọn họ sử dụng thân phận là người của tập đoàn Shiva, mà không phải tổ chức xã hội đen. Cảnh sát rất nhiều, làm gì cũng không được lộ ra cái đuôi.
"Bác Mori ơi, bác xem cái này là cái gì nè!"
Giọng trẻ con nũng nịu này chẳng phù hợp với hiện trường vụ án chút nào. Erika đưa mắt đến nhìn, liền thấy bên cạnh bàn làm việc là một thằng nhóc tiểu học và một ông bác để ria, phía sau là cô bé xinh xắn trông khá quen - Mori Ran.
Mấy người này sao lại ở đây chứ, Erika cau mày khó hiểu.
Lúc này, bắt gặp thấy Erika, Mori Ran bật thốt ngạc nhiên, đồng thời cũng hấp dẫn sự chú ý của hai người còn lại. Nhận ra người vừa đến là ai, đồng tử Edogawa Conan co rụt lại.
Vừa nãy, gã Suzuki Mako bảo với viên thanh tra Shizuoka sẽ có một người nữa đến đây, chẳng hiểu sao việc vô lý như vậy mà viên thanh tra kia lại đồng ý, nhưng nhờ thế mà Edogawa Conan đã có thể suy luận được thân phận nạn nhân.
Ngón tay có nhiều vết chai ở vị trí trung tâm các ngón tay, tức thời gian dài phải cầm nắm một vật có kích thước vừa vặn, vị trí vết chai ở ngón trỏ, ngón cái và ba ngón còn lại không đồng đều; hình xăm chữ thập nằm trên hình tròn quen mắt, chắc chắn mang ý nghĩa gì đó chứ không đơn thuần chỉ là hình xăm thôi; triệu chứng sốc ma túy phản vệ liều lượng lớn; đồng thời còn có quan hệ gì đó với tổ chức Shiva.
Người đàn ông này có khả năng là xã hội đen. Edogawa Conan rũ mắt nhìn nạn nhân, lại âm thầm liếc sang người phụ nữ vừa tới, tá hỏa nhận ra người kia cũng đang nhìn mình.
Cô ta tiến đến ngày một gần cậu bé. Conan cẩn trọng lùi về sau một bước, lại bị một bàn tay người kia đặt lên đầu dọa cho đứng hình.
"Trẻ con đừng đến mấy nơi đáng sợ thế này, tối sẽ gặp ác mộng đấy." Cô ta nhẹ nhàng nói, nhưng thứ khiến Conan để ý lại là mùi thuốc súng nhè nhẹ trên người cô ta.
Người này chính là Michelle, kẻ đứng đầu tổ chức xã hội đen Shiva mà cậu từng gặp qua trước đây. Conan nhanh chóng xác định thân phận của cô ta, nhưng cậu càng khó hiểu hơn, tại sao một kẻ tội phạm lại có thể ngang nhiên đứng giữa một nhóm cảnh sát mà không bị bắt cơ chứ?
Erika ngồi xổm bên cạnh thi thể của Karasawa Yuzuha. Trông hắn đã mất đi cái vẻ nhu hòa nhưng kiêu căng thường ngày. Biểu cảm của Yuzuha tái nhợt và đau đớn, miệng há hốc, mắt trợn to, đồng tử co lại, tóc rối tung trên sàn, áo choàng tắm xộc xệch, có dấu hiệu bị động chạm qua, không biết là do hung thử hay là do bên cớm làm nhỉ.
Cô nhíu mi, duỗi tay thò vào dưới lớp áo choàng thì ngay lập tức bị một bàn tay bé nhỏ ngăn lại. Là cậu nhóc vừa nãy, và cậu nhóc đó không những sợ cô mà còn có ý định ngăn cô tiếp xúc hiện trường. Xem ra cô không được trẻ con thích lắm nhỉ, Erika thầm than.
Không để cậu nhóc kịp nói gì, Suzuki Mako đã tiến đến kéo nó ra khỏi Sano Erika. Edogawa Conan cố gắng giãy giụa nhưng vô ích, đành phải trơ mắt nhìn người phụ nữ nguy hiểm kia động tay vào hiện trường vụ án.
Cô ta làm động tác dò la, một lát liền lập tức nhăn lại mi, sau đó lôi từ dưới lớp áo choàng tắm ra một thứ gì đó. Conan giật mình, vừa nãy cậu đã kiểm tra nạn nhân mấy lần nhưng không tìm được thêm gì, mà người này vừa tới thì đã phát hiện manh mối mới.
Đang định nhắc nhở thì cậu nhóc trông thấy người phụ nữ ấy nhét manh mối vào túi áo. Cậu nhanh miệng nói lớn, "Chị ơi, chị vừa lấy thứ gì từ người anh ấy thế ạ?"
Erika lia mắt trông sang biểu cảm hồn nhiên của đứa trẻ, đối diện với những ánh nhìn hoài nghi đầy chăm chú, Erika điềm tĩnh nhấc máy gọi một cuộc điện thoại, nói nhỏ điều gì bên kia. Sau khi cúp máy vài giây thì điện thoại viên thanh tra Shizuoka chợt reo lên. Hắn bắt máy, sắc mặt bỗng chuyển từ kinh sợ đến hoang mang, và cuối cùng là nghiêm túc.
Sau cuộc trò chuyện đó, hầu như những viên cảnh sát ở đây đều không can dự vào hành động của Sano Erika nữa. Điều ấy làm Edogawa Conan cực kỳ ngạc nhiên, đồng thời cũng bắt đầu hoài nghi về thân phận đằng sau của người phụ nữ này. Có thật cô ta chỉ đơn thuần là xã hội đen không?
Chỉ là, nửa chừng, cô ta bỗng nói, "Chỗ này không phải là nơi để chơi trò trinh thám đâu." Thấy ông Mori và cậu bé kia tỏ vẻ khó chịu, cô ta chẳng để trong lòng mà nói tiếp, "Những người không phận sự mời ra ngoài. Chúng tôi sẽ không phá hỏng hiện trường vụ án. Thanh tra Shizuoka, được chứ?"
Thanh tra Shizuoka vội gật đầu, lùa những cảnh sát còn lại và gia đình Mori ra khỏi căn phòng, tiện tay còn đóng cửa giúp.
Lúc này, ông Mori bực bội hất tay thanh tra cảnh sát ra, nói khó nghe, "Này, chuyện gì vậy? Tại sao lại để người ngoài và đối tượng tình nghi ở trong đó, lỡ phá hỏng hiện trường thì sao, mà tại sao cả cảnh sát cũng phải ra ngoài?"
"Ông đừng hỏi nhiều, thám tử Mori." Thanh tra Shizuoka rối rít, "Người kia có thân phận đặc biệt. Nói chung, vụ án này đến đây phải kết thúc rồi."
"Cái gì!? Kết thúc?" Ông Mori lớn tiếng, "Chưa điều tra ra gì thì kết thúc!? Này nhé, ông--"
"Thám tử Mori à, ông làm ơn thông cảm đi." Thanh tra Shizuoka cắt ngang ông Mori, giọng cứng rắn, "Thực sự tôi cũng không ccó cách nào đâu, thám tử ạ. Vụ án lần này không phải là vụ án đơn thuần." Đến đây, thanh tra Shizuoka nhìn xung quanh, thấy không ai để ý mới tiến đến nói nhỏ với ông Mori, "Vụ này dính líu nhiều đến xã hội đen và chính trị, cấp trên buộc phải chuyển vụ án này lại cho bộ công an. Ông thông cảm cho tôi đi, cảnh sát chúng tôi không thể làm trái lệnh được."
Nghe vậy, ông Mori cũng hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, đành thỏa hiệp cùng Mori Ran và Edogawa Conan trở về phòng. Mà Edogawa Conan thì đã nghe được hết cuộc đối thoại giữa viên thanh tra và ông bác.
Bọn họ thuê phòng tại khách sạn này để trải nghiệm chuyến du lịch ở Shizuoka ba ngày ba đêm. Đêm nay là đêm thứ hai, ai ngờ đâu bỗng dưng tầng VIP xảy ra án mạng. Ông Mori dù sao cũng là người nổi tiếng, vậy nên đã được mời đến phá án, lại không ngờ chưa điều tra gì thì buộc phải kết thúc ở đây.
Liên quan đến giới chính trị và xã hội đen, Edogawa Conan rũ mắt, thấu kính phản xạ che khuất đi biểu cảm của cậu nhóc. Vụ án lần này, cậu phải điều tra cho bằng được. Mà người có thể giúp cậu điều tra sâu vào mảng chính trị chỉ có một người. Thân ảnh chàng phục vụ tiệm Poirot lập tức xuất hiện trong mạch suy nghĩ Conan.
Bên trong phòng, Sano Erika và Suzuki Mako mặt mày bình tĩnh đối diện với thi thể Karasawa Yuzuha, dường như người chết trước mặt họ chỉ là một người xa lạ mà không phải là đồng bọn chí cốt từng vào sinh ra tử. Nhưng từ lòng bàn tay siết chặt đã rỉ máu của Suzuki Mako và đôi đồng tử màu đen vô hồn của Sano Erika đã cho thấy tâm trạng xao động và bất ổn của bọn họ.
Từ trong lòng bọn họ đang chực trào ra một con quái thú mang tên "Phẫn nộ", sẵn sàng phá hoại mọi vật cản đường, nhưng bị ép phải lui trở về lồng, vì bây giờ chưa phải là lúc.
Sano Erika lấy thứ trong túi áo ra. Đó là một mảnh giấy gấp làm bốn mà cô mò được từ ống quần trong của Karasawa Yuzuha. Rất nhiều lần Yuzuha đã giấu tình báo ở cái nơi tối mật ấy, hắn cứ đắc ý rằng chẳng có đứa nào biếи ŧɦái đến độ dò đến quần trong hắn để cướp tình báo đâu, trừ khi hắn chết. Và giờ, Karasawa Yuzuha chết thật, nên Erika đã lấy được tình báo từ ống quần quần trong hắn như đã nói.
Mở ra không quá vài giây, Sano Erika lập tức gấp nó lại và thả vào túi.
Ở bên cạnh, Suzuki Mako dường như nhớ đến cái gì đó, vội đem một cái hộp nhỏ đưa cho Erika. Erika mở nó ra, phát hiện bên trong là một tờ di chúc và một chiếc chìa khóa, chữ viết rồng bay phượng múa trên này đích xác là của Karasawa Yuzuha chứ không ai. Suzuki Mako đã phát hiện nó ở trong ngăn tủ mật của Yuzuha và kịp giấu đi, vì nội dung trên tờ di chúc nếu bị điều tra sẽ dẫn đến nguy cơ bị vạch áo cho người xem lưng của Shiva.
[Dạo gần đây tao cứ có cảm giác bất an.
Tao dự cảm có điều gì đó không ổn sẽ xảy ra với tao, hay thậm chí là cả Mako, Michelle và Shiva. Sự bất an mãnh liệt ấy đã khiến tao phải viết tờ di chúc này. Tao chẳng thể nào lường được chuỗi sự kiện sắp diễn ra, nhưng thật may sao, tao đã chuẩn bị một liệu pháp an toàn.
Sousuke đã giúp tao tìm lại dự án APTX4869-KY lần nữa và tao đã thành công điều chế lại nó. Giờ đây, APTX4869-KY đã được nghiên cứu đến bản hoàn chỉnh. Nó giúp cho con người tăng tốc quá trình hoàn thiện tế bào và cải tạo lại các tế bào bị phá hủy, chữa lành vết thương tức thời. Chỉ cần còn một hơi thở, thứ thuốc này chắc chắn cứu lại được mạng sống người đó.
Nếu tao chết, tao sẽ giao loại thuốc này lại cho Michelle. Michelle nhất định sẽ biết cách sử dụng một cách hợp lý. Két sắt đựng thuốc nằm ở giá sách, ngăn số mười sáu từ trái tính sang, dãy thứ tám từ dưới tính lên. Chìa khoá mở ngăn được đặt trong hộp cùng với di thư. Mật khẩu két sắt là 0429.
Tao đoán người đọc bức di thư này đầu tiên là Mako. Tao tin mày sẽ luôn canh chừng bên cạnh tao mà, vậy nên nếu tao có chết, mày cũng sẽ đến hiện trường trước tiên.
Mako, cảm ơn mày, cộng sự, đừng có chết sớm quá đấy. Mày mà xuống địa ngục lúc này thì tao sẽ dùng hết sức đá đít mày về, nghe không?
Nhớ giúp tao chuyển lời đến cả Michelle, Sousuke, Yuma và Katsuki mấy câu cuối nhé.
Tao rất yêu tụi mày. Cho nên dẫu cái chết đến với tao thì tao cũng cam lòng, bởi cuộc đời nhơ nhuốc này của tao có tụi mày là quá đủ.
Karasawa Yuzuha.]
Tí tách...
Một giọt nước mặn chân rơi xuống tờ giấy, làm nhoè đi cái tên của gã đồng bạn cùng khổ. Lệ tuôn khiến cho cặp mắt đen ảm đạm kia bỗng trở nên long lanh như trân châu dưới lòng biển, có điều che lấp đi chút cảm xúc ngược lối giấu tại nơi đáy mắt.
Người phụ nữ tóc hồng gấp lại bức di thư, đặt vào trong hộp rồi lấy chìa khoá và theo chỉ dẫn đã đọc tìm đến két sắt. Trên giá sách, tại dãy thứ tám từ dưới tính lên và ngăn số mười sáu từ trái tính sang, Sano Erika lấy hết sách ra, thò tay vào trong và chạm đến một lỗ nhỏ trên vách tường. Cô cắm chìa khoá vào, xoay ngang, vách tường vang lên tiếng "Tách". Bên trong đặt một chiếc két sắt dạng nhỏ, Erika xoay số 0429, tức thì, két sắt được mở ra. Chiếc hộp kính chứa một viên con nhộng nằm lì bên trong, toát ra từ các góc nhọn trong suốt vẻ lạnh lẽo như đang châm chọc loài người vô cảm.
Erika cất hộp thuốc vào trong ngực áo, đóng lại két sắt, đẩy số về 0 rồi khoá chỗ vách tường ấy lại và dọn sách trở về như ban đầu.
Sau đó, Erika rời đi không chút do dự. Trước khi đi, cô có nói với Suzuki Mako, "Nhớ thu thập di thể của Yuzuha về, tránh cho bọn cớm hay bất cứ ai động vào. Tang lễ tổ chức nội bộ thôi, phong toả tin tức hôm nay đi."
"Đừng để ai biết về thứ đó."
Suzuki Mako gật đầu đã rõ, thấy vậy, Sano Erika liền lập tức rời khỏi căn phòng này.
Lúc này, bên trong chỉ còn mỗi Suzuki Mako và di thể đã lạnh của Karasawa Yuzuha. Tiếc hận bao trùm lấy lồng ngực gã thanh niên, mặc cho dáng người hung tợn cũng không thể che lấp nỗi sầu thương vì sự ra đi của đồng bạn. Hắn ngồi xổm xuống, vuốt lại mí mắt cho bạn thân. Yuzuha yêu thích cái đẹp đến nhường nào, nhưng chết chóc đến với hắn thật xấu xí và tuyệt vọng làm sao.
"An nghỉ đi, còn lại để tao và nó lo..."
Cái giọng ồm ồm của gã thì thào giữa màn đêm, để rồi tan vào trong không khí giá buốt của căn phòng trời mùa đông. Có máy sưởi cũng chẳng thể nào làm dịu đi trái tim và cái đầu đã đóng băng của gã.
Danh Sách Chương: