Ngoài phòng chờ phẫu thuật, bộ ba Erika, Wakasa và Benkei đang trò chuyện rôm rả với nhau, chủ yếu là Erika và Wakasa nói qua nói lại, còn Benkei chỉ lắng nghe, đáp được câu này hay câu đấy.
"Mà này, Erika, anh hỏi cái này," Wakasa bỗng chuyển giọng nghiêm túc khác thường, "Chuyện của mày và Takeomi thế nào rồi?"
Erika im bặt, đảo mắt sang hướng khác, định lái chuyện đến đề tài nào đó thì bị ánh nhìn nghiêm khắc của Benkei giữ lại. Cô thở dài, "Thì... lỗi em vì đã lợi dụng anh ấy và Senju."
"Anh không hỏi cái đó. Anh hỏi là mày và Takeomi thế nào rồi?"
"..." Erika mím môi, "Chẳng ra gì. Trước khi đến thì em có nhắn cho anh ấy, nhưng anh ấy chỉ trả lời đúng một chữ."
Cô lấy điện thoại và mở cuộc trò chuyện với Akashi Takeomi ra rồi đưa cho Wakasa, Benkei xem. Nội dung hiển thị trên màn hình khiến cả hai hiểu được tình hình đại khái.
[ Erika: Hôm nay anh hai phẫu thuật, anh có đến không? Có cả anh Waka và anh Benkei nữa. ]
[ Takeomi: Tùy. ]
Benkei đưa lại điện thoại cho Erika, muốn tìm từ trấn an cô nhưng cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Wakasa thì khỏi bàn. Gã phách chân lên ghế, chống cằm và thở dài không khác gì mấy lão già đang bàn chuyện chính trị.
"Giận là cái chắc." Wakasa phán. Benkei gật đầu đồng tình.
Không, mấy anh, cái này là sự thật rồi, giờ phán có hơi muộn không? Erika muốn hỏi, nhưng vài thế lực bí ẩn ngăn lại câu nói suýt bật ra từ trong miệng. Chí ít thì một anh giận, cô cũng không nên chơi ngu mà chọc tức hai người còn lại.
"Được rồi. Vấn đề bây giờ ở đây là tại sao em phải làm đến nước đó?" Wakasa mở lời.
"... Takeomi hợp tác với kẻ thù của em thì tại sao em không thể làm như vậy chứ?" Erika nhíu mày, "Nó dám sử dụng Kisaki để mồi Touman thì có khác gì chài mồi Manjirou. Thế mà anh Takeomi vẫn hợp tác với nó. Này có khác gì phản bội đâu hả anh?" Đoạn, cô ngập ngừng, "... Đối với em thì là vậy."
Nghe xong, Wakasa lắc đầu, "Nhưng em lấy Senju ra để uy hiếp Takeomi là em sai rồi, Erika ạ."
"Vậy làm thế nào mới đúng hả anh?" Erika hỏi lại, "Takeomi là nhà tư bản, anh ấy biết cái nào lợi cái nào hại. Nhưng trước bao nhiêu cái lợi mà em phân tích cho anh ấy, anh ấy làm gì dao động? Anh à, chuyện này đã không còn đơn giản là xích mích nội bộ nữa rồi, khi mà lợi nhuận kinh doanh Takeomi mang lại cho nó đã bắt đầu bám dính vào các thế lực ngoại quốc Châu Mĩ. Nếu không mượn Nasie, anh nghĩ em có biết được chuyện này không? Mạng lưới của Shiva chỉ trải từ Châu Á đến Châu u, nước Mĩ lại vướng FBI. Nếu Takeomi tiếp tục hợp tác với nó thì chẳng bao lâu, nó sẽ đủ nền tảng để phò tá ả lên thôi."
"Ả?"
"Mục đích của nó ngay từ đầu chỉ có ả ta mà thôi, và dẫu em trấn áp được ả, không có bằng chứng nào có thể chứng minh được nó sẽ lợi dụng cái thế lực sắp trở thành khổng lồ của nó để tạo vết nứt trên khiên chắn bảo hộ gia đình em cả. Em sẽ không để cho nó động lên những thứ thuộc về em!"
"Erika, mày..." Wakasa bực bội, "Anh không biết nên nói mày xem trọng lợi ích quá hay là xem trọng gia đình quá đây." Tới đây, Wakasa ngồi lại nghiêm chỉnh, đặt tay lên vai Erika, "Nhưng mày biết không, Takeomi sẽ chẳng bao giờ phản bội Shinichirou."
"Thì?"
"Nó sẽ không phản bội mày, em ạ." Wakasa phân tích, "Mày còn nhớ Haruchiyo chứ? Cái thằng bé ngày xưa đi cùng tụi anh đến thăm nhà vài lần."
"Em nhớ. Thằng bé có vết sẹo hai bên miệng, phải chứ?"
"Em biết giờ nó đang ở đâu không?" Hắn rũ mắt, "Nó rời nhà một thời gian rồi, tức là thằng bé đã rời khỏi vòng bảo vệ của Takeomi. Và bởi vì thằng Kawaju đó mà Takeomi không thể nào–"
"Này, nói cái gì đấy,Waka?"
Một giọng nam trưởng thành chen ngang lời nói của Wakasa. Cả bọn đều nhận ra giọng này. Đấy không ai khác ngoài Akashi Takeomi, đối tượng đang được nhắc đến trong đề tài giữa Erika và Wakasa.
Erika bình tĩnh ngẩng đầu, cố gắng che đi sự vui vẻ giấu trong đôi mắt đen nhưng thất bại. Từ biểu cảm mím môi nhè nhẹ đến ánh nhìn chớp liên hồi cũng đủ cho thấy tâm trạng cao hứng, nhưng Erika vẫn giả vờ dời mắt như thể cô không hề có phản ứng gì. Tuy nhiên, Wakasa đã bắt gặp nó, và Takeomi cũng thế.
Takeomi đến gần bàn chờ, ngồi xuống cạnh Erika và xoa mạnh đầu cô. Erika kinh ngạc, nhưng điều khiến cô càng kinh ngạc hơn là túi giấy còn hơi nóng mà Takeomi dúi vào tay cô.
"Ăn đi, anh biết mày lại chưa ăn gì." Takeomi điềm tĩnh nói, tiện tay còn ném qua cho Wakasa và Benkei hai túi giấy khác. Wakasa vạch túi ra và cao giọng thích thú, "Khoai lang tím này!"
Takeomi mua cho Wakasa một túi khoai lang tím, Benkei là bạch tuộc nướng, còn Erika thì đương nhiên là bánh dưa gang như mọi lần.
"Rồi mắc gì nhìn tao dữ vậy?" Takeomi khó chịu trước ba cặp mắt chằm chằm vào mình cứ như hắn là sinh vật lạ. Đáp lại hắn là một cú bật cười lớn từ Benkei và tiếng khúc khích khe khẽ của Wakasa. Erika chẳng nói chẳng rằng, chỉ lấy một chiếc bánh ra và cắn miếng giòn rụm. Có chút buồn buồn trào lên trong lồng ngực cô.
Hình như nhận ra cảm xúc của Erika, Takeomi lại duỗi tay xoa đầu cô, nhưng lần này thì nhẹ nhàng hơn, "Đừng nghĩ nhiều. Mày làm đúng, Erika, anh cần phải dứt ra khỏi nó. Lún quá sâu chỉ khiến anh và hai đứa nhỏ càng dấn thân vào con đường không lối thoát thôi."
"Còn nữa," Takeomi nói tiếp, "Anh không giận mày. Anh thấy có lỗi với mày. Rõ ràng anh biết thằng đó có âm mưu không tốt, nhưng vì Haruchiyo mà anh lại chọn lựa sai lầm. Mày giúp anh đấy, Erika."
Erika biết Takeomi đang an ủi cô. Sự thật thì có lẽ đúng một nửa như những gì hắn nói, nhưng nó vẫn không thể xóa nhòa đi áy náy điên cuồng nhào lộn trong lòng cô kể từ hồi lôi họ Akashi vào câu chuyện này.
"Chuyện Haruchiyo, nếu anh cần em giúp–"
"Không, Erika, sóng gió gia đình là chuyện nhỏ, em đừng để tâm." Takeomi cắt ngang, "Giờ thì lo cho tranh chấp giữa em và Kawaju đi kìa. Anh có thể bảo vệ Haruchiyo và Senju."
"... Em xin lỗi."
"Mày xin cái gì? Ghê quá!"
Đến đêm muộn, cuộc phẫu thuật của Sano Shinichirou mới hoàn tất, đồng thời cũng chấm dứt thời gian hồi hộp đến kinh khủng của bọn họ. Đợt thứ tư đã xong và cũng thành công tốt đẹp. Tất cả những gì còn lại mà Sano Shinchirou cần là thời gian hồi phục và ý chí sống kiên cường.
Erika lo cho anh hai mình, nhưng về mặt ý chí sống, cô có niềm tin mãnh liệt vào anh. Cô dám chắc rằng anh sẽ không bao giờ để lại gia đình ở thế giới này mà an tâm rời đi được, đặc biệt là cô, đứa em gái mà anh luôn bảo là lo lắng. Shinchirou nhất định sẽ bình phục sớm thôi, nhất định là vậy, Erika tin tưởng điều đó.
Nói chung thì bốn đợt phẫu thuật của Sano Shinchirou đã kết thúc. Từ bây giờ, anh hai của Erika sẽ không bao giờ cần đến căn phòng đầy kim tiêm, dao mổ và thuốc gây mê nữa.
Chợt, Erika sững người, những giọt máu đỏ thẫm chảy tí tách từ khoang mũi và rơi xuống nền áo sơ mi. Đón nhận những ánh nhìn đầy lo lắng của bộ ba anh lớn, Erika cười cười tỏ vẻ mình ổn, trong đầu đã âm thầm kêu gọi [Erika].
'Takemichi lại du hành thời gian nữa rồi.'
Từ ngày Giáng Sinh năm ấy thì Sano Erika chẳng khác gì một chiếc radar lùng soát Hanagaki Takemichi vậy. Mỗi lần cậu ta du hành thời gian, Sano Erika lại chảy máu cam một lần. Chút việc nhỏ không đáng là bao nên cô không quan tâm cho lắm, nhưng vấn đề nằm ở những người xung quanh đang sợ cô bị bệnh hiểm nghèo gì cơ.
Mười hai năm sau.
Tại bãi đổ xe của một nhà hàng đại dương cao cấp, một chiếc ô tô đen sang trọng chậm rãi đi vào bên trong và dừng lại bên một con xế hộp khác trông đắt giá chẳng kém. Không biết vì lí do gì, sau khi đã đổ, người hai bên lại không rời xe mà vẫn ngồi im tại đó. Được một lát thì cửa xe hai phía từ từ hạ xuống và để lộ ra gương mặt của những gã đàn ông bên trong. Người vừa tới là Kurokawa Izana, gã thanh niên với mái tóc trắng rũ rượi cùng đôi khuyên tai mặt trời mọc. Đối diện gã là một tên đàn ông có phần quen mắt. Gã có kiểu tóc tím dài ỉu xìu ở hai bên bả vai cùng với hình xăm "thánh giá nằm trên vòng tròn đỏ" ở yết hầu. Gã ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ tựa người ra sau rồi nhẹ nhàng đảo mắt sang Kurokawa Izana.
Izana cười khẽ, "Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở hoàn cảnh này đấy, Rindou? Cùng chung một con mồi à?"
Người đàn ông tóc tím kia chính là Haitani Rindou, cánh tay đắc lực một thời của Sano Erika và hiện tại cũng là người đứng đầu của tổ chức khét tiếng Shiva. Năm tháng mài mòn đi vẻ kiêu ngạo tùy tính thời niên thiếu của gã, thay đổi gã nhiều đến độ tới đôi lúc gã cũng chẳng nhớ được gã năm xưa là thế nào. Rindou bây giờ trở nên nguy hiểm khó lường. Gã rũ xuống đôi mắt oải hương mệt mỏi, đặt tầm nhìn lên đồng hồ quả quýt trên tay và nói, "Mày nhận thông tin sớm nhỉ?"
"Còn phải nói?" Izana nhún vai, "Tao đã luôn theo dõi thằng đấy. E-san để ý đến nó từ mười hai năm trước cơ mà."
"Vậy à? Ghê thật, mày vẫn còn nhớ đến chị lớn sao?" Rindou bỗng cười khẩy, "Cho dù sau tất cả thì mày vẫn không báo thù cho cái chết của chị ấy, dẫu mày đã biết rằng có kẻ dàn dựng hết thảy?"
Izana không đáp. Rindou chẳng để tâm, tiếp tục nói, "Tình yêu của mày cao thượng thật đấy, Izana, cao thượng đến độ nhường lại cái vé trả thù giúp người yêu cho tình địch của mày. Tao cảm thấy tiếc cho anh tao. Không những mất chị vào tay mày mà mày còn không bảo vệ được chị. À không, mày có bao giờ bảo vệ chị ấy đâu, toàn là chị ấy bảo vệ cho cái nết tùy hứng đến cực độ của mày. Chị chết rồi thì mày được thừa hưởng thứ chị để lại, nhưng mày cũng không vì chị mà làm bất cứ điều gì."
"Mày không cảm thấy có lỗi với chị ở dưới suối vàng à, Kurokawa Izana?"
Izana tặc lưỡi, "Tao không nghĩ mày đến gặp tao chỉ để nói với tao mấy câu này."
"Đương nhiên." Rindou gằn giọng nguy hiểm, "Tao đến để hỏi mày, anh tao đâu?"
"Ran? Làm sao tao biết anh mày ở đâu?"
"Đừng có đùa với tao." Rindou hừ lạnh, "Ran đã luôn bảo vệ an toàn cho Mikey, mà Mikey thì lúc nào cũng bị mày giữ bên cạnh. Từ sau cái chết của Mikey thì anh ấy cũng biệt tăm biệt tích. Tao không tin chuyện này không có liên quan đến mày." Rồi gã trào phúng, "Tao quá rõ việc mày vẫn xem anh tao là cái gai trong mắt chỉ vì tình cảm của anh ấy với chị."
"Thì?" Izana châm chọc, "Chẳng liên quan đâu, Rindou. Tư thù cá nhân đâu đủ để tao đem nó vào mối quan hệ khăng khít của tam giác Ten-Tou-Shi*? Mày đang đánh giá tao quá thấp đấy."
*Ten-Tou-Shi: Tenjiku (Thiên Trúc) - Touman - Shiva.
"Còn nữa, con mồi đêm nay tao sẽ không nhường lại cho mày." Giọng Izana trở nên nghiêm túc và đầy uy hiếp, "Hanagaki và Tachibana là của Thiên Trúc, mày đừng hòng động vào chúng."
"Thử xem ai hơn ai?" Rindou khiêu khích, "Koko và Inui đã vào bên trong. Mày nghĩ Shiba Taiju của Thiên Trúc sẽ thắng, hay cán bộ cao cấp cùng quân tinh nhuệ của Shiva sẽ thắng?"
"Đừng quá kiêu ngạo, Rindou." Izana mỉm cười, "Shiba Taiju cũng là một kẻ mạnh đi từ dưới trướng E-san mà ra. Tự cao tự đắc, mày đang làm xấu mặt cô ấy đấy."
"Không đến lượt mày quan tâm."
Sóng ngầm giữa thủ lĩnh hai bên Thiên Trúc và Shiva chưa lúc nào ngừng, mà khung cảnh bên trong nhà hàng đại dương lại càng hỗn loạn hơn thế.
________________________________
Thay đổi về lịch đăng: chương mới sẽ có vào mỗi thứ 2-4-6 hàng tuần nhé. Tôi cảm ơn các bạn đã theo dõi tác phẩm.
Danh Sách Chương: