Công tử áo trắng tóc đen, thân hình thon dài như tùng như trúc, chậm rãi từ trong tháp lâu đi ra.
Mặc dù đang ở địch doanh, mặt hắn vẫn không đổi sắc, thần thái tự nhiên, chưa từng có nửa phần hoảng loạn.
Tiên Vô Mệnh mặc hỉ phục đi cùng hắn, rõ ràng hai người thân hình xấp xỉ, cũng không biết vì sao, có cảm giác muốn so sánh.
An Cửu vừa thấy liền biết, Tiên Vô Mệnh đã thay đổi.
Những người khác không hiểu Tiên Vô Mệnh, trừ cảm thán Bùi Tịch nhẹ nhàng quân tử, cũng chưa từng phát giác ra.
Ánh mắt An Cửu vẫn luôn dừng trên người công tử bạch y, thẳng đến khi hai người cùng nhau đi đến trước mặt nàng.
"Tiên Vô Mệnh" nói: "Bùi thần y tới, có thể bái đường rồi."
Giọng nói phát ra, thanh âm giống nhau, ngữ khí lại có khác biệt rất nhỏ, cứng nhắc, phảng phất như nói vẹt.
An Cửu coi như không biết, đột nhiên tỉnh táo lại, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta bái đường đi."
Tuy nói như vậy, đôi mắt thiếu nữ lại không tự chủ được nhìn phía Bùi Tịch.
Nếu "Tiên Vô Mệnh" vẫn là Tiên Vô Mệnh ban đầu, lúc này tất nhiên nhận ra được nàng khác thường, nhưng hắn chỉ là hàng giả, mặc dù thiếu nữ thất thần, cũng không biết ứng đối như thế nào.
Ngược lại công tử bạch y bỗng nhiên mở miệng: "Cô đang nhìn gì?"
Lúc này hắn đã ngồi xuống, chú ý biểu hiện của thiếu nữ không giống bình thường, trong mắt nhanh hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu.
Bùi Tịch cho rằng nàng nhìn ra có gì không đúng.
An Cửu chớp chớp mắt, như là mới ý thức được mình thất thần, nàng lắc đầu: "Hình như đã lâu không gặp huynh, chỉ muốn nhìn một chút thôi."
Dừng một chút, nàng quay đầu, dắt tay "Phi Y", nói: "Chúng ta bái đường trước, chờ bái đường xong lại đến ôn chuyện."
Đầu ngón tay thiếu nữ vừa chạm vào tay "Phi Y", đối phương liền co rúm lại, ngay sau đó mới dụt dè nắm tay thiếu nữ.
Không ai biết, giờ phút này gương mặt "Tiên Vô Mệnh", có bao nhiêu khẩn trương.
Hắn chính mắt thấy thân phận thật sự của các chủ, sau này còn có thể sống sao?
An Cửu lại không biết suy nghĩ nội tâm của người bên cạnh, làm bộ không phát hiện ra mồ hôi trong lòng bàn tay hắn, liền kéo hắn đến khoảng đất trống cách đó không xa.
Người giang hồ chính là không câu nệ tiểu tiết như vậy, bái đường tuỳ tiện tìm một chỗ bái ba bái là được.
Nhưng còn chưa đợi An Cửu đi được một bước, phía sau liền truyền đến tiếng Minh Dập: "Chờ một chút, An Cửu nàng còn chưa trả lời vấn đề của ta, hiện tại mọi người ở đây, nàng nên nói rõ ràng chứ?"
Minh Dập gọi một tiếng này, càng là bởi vì không cam lòng.
Nếu An Cửu thật sự trúng tình cổ giống suy đoán của mọi người, muốn nàng nói mình không phải tự nguyện gả cho Tiên Vô Mệnh, cơ bản là không có khả năng.
Mặc kệ nàng có phải thật lòng thích Tiên Vô Mệnh hay không, một khi bị tình cổ khống chế, sao có thể tránh thoát?
Quả nhiên, thiếu nữ nghe tiếng quay đầu lại, thấy bằng hữu đều gắt gao nhìn nàng, bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, nếu mọi người đều không tin, ta tự mình lặp lại lần nữa."
Trước khi nàng kịp nói, đàn hát ở hỉ yến đột nhiên ngừng, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía tân nương mỹ lệ.
Trước mắt bao người, thiếu nữ mỉm cười nói: "Ta không bị hiếp bức, ta thật lòng thích Tiên Vô Mệnh, ta muốn ở bên chàng, hết thảy đều là ta tự nguyện."
Lời nói thanh thúy phiêu đãng trong không khí, truyền đến tai mỗi người.
Giọng nói phát ra, thiếu nữ bỗng nhiên nhẹ nhíu mày, sắc mặt vốn hồng nhuận hơi trắng bệch.
Nhưng thay đổi này vẫn chưa khiến người khác chú ý, Minh Dập nản lòng cúi đầu, không muốn thấy hình ảnh người trong lòng thành thân với người khác, vùi đầu uống một ngụm rượu.
Nếu không phải không thể đi, chỉ sợ hắn đã phất tay áo bỏ đi rồi.
Lúc này Lâm Thanh Nghiên lên tiếng: "Ta hỏi lại cô một vấn đề, An Cửu, cô là thật lòng muốn gả cho hắn sao?"
Nàng hỏi thực sự ngoài dự đoán của mọi người, dù sao trong mắt mọi người, An Cửu đã trả lời vấn đề này.
Vẻ mặt Lâm Thanh Nghiên kiên trì, thấy thiếu nữ không nói, nàng nhìn chằm chằm hai mắt An Cửu, hỏi lại: "An Cửu, cô thật sự muốn gả cho hắn sao?"
"Cô thật sự muốn gả cho nam nhân này? Thật sự muốn gả cho Tiên Vô Mệnh?" Thiếu nữ thanh y chỉ vào "Tiên Vô Mệnh", ngữ khí hùng hổ doạ người.
Lâm Thanh Nghiên thận trọng, nàng là người duy nhất từ thần sắc thiếu nữ, nhận thấy được một tia giãy giụa rất nhỏ.
Nàng cảm thấy, sự việc có lẽ còn có ẩn tình.
Thiếu nữ mặc một bộ hỉ phục hoa mỹ, mặt hồng trang mím môi, nàng hẳn là muốn nói cái gì, nhưng môi vừa hé, lại không nói nên lời.
Ánh mắt nàng, không tự chủ được chuyển hướng về phía Bùi Tịch.
Lúc này, cho dù Bùi Tịch ngốc, cũng ý thức được không thích hợp.
Huống chi hắn cũng không ngốc.
Hắn không tự giác nắm chặt quạt bạch ngọc lạnh lẽo trong lòng bàn tay, bốn mắt nhìn nhau với nàng, mặt nhìn như vô cảm, con ngươi đen nhánh lại nhìn đăm đăm mặt nàng.
Trong lòng có dự cảm mãnh liệt, nói cho hắn biết, hết thảy việc phát sinh tiếp theo, nhất định sẽ vượt qua dự đoán của hắn.
Hắn hẳn nên ngăn cản, nếu không hết thảy đều bị huỷ hoại!
Nhưng mà, hắn không động đậy, vẫn ngồi trên ghế như bị hàn chết, gắt gao nhìn hỉ phục như lửa của thiếu nữ.
Không thể phủ nhận, hắn cũng muốn nghe câu trả lời của nàng.
"Ta, ta muốn gả cho ai? Ta muốn gả cho ai...... Ta muốn gả......" Đối mặt với ánh mắt của mọi người, trong mắt thiếu nữ lại chỉ có công tử bạch y ngồi ngay ngắn ở nơi đó.
Nàng chậm rãi lặp lại những lời này, trên mặt dần dần xuất hiện tia giãy giụa, sự giãy giụa càng ngày càng mạnh mẽ, liền biến thành thống khổ.
Theo lý mà nói, xuất hiện biến cố, Tiên Vô Mệnh hẳn là đưa nàng đi.
"Tiên Vô Mệnh" nhìn như bình tĩnh đứng ở nơi đó, kỳ thật toàn thân đều tràn ngập bối rối.
Hắn không nhận được mệnh lệnh của các chủ! Rốt cuộc muốn đưa cô nương này rời đi hay không thế! Người sáng suốt vừa thấy liền biết, nếu thật sự để nàng nói tiếp, hôn sự này tất nhiên không tiếp tục nổi nữa! Hắn nên làm cái gì bây giờ a a a!
Không ai biết tâm tình Tiên Vô Mệnh giờ phút này có bao nhiêu phức tạp, cũng không hơi đâu đi tìm tòi nghiên cứu vì sao hắn biểu hiện thờ ơ như vậy.
Lực chú ý của mọi người đều đặt trên người An Cửu.
Mắt thấy sắc mặt thiếu nữ càng ngày càng tái nhợt, trán cũng ra mồ hôi, mắt to đen nhánh tràn đầy giãy giụa thống khổ, ai còn không rõ, đây vừa thấy chính là bị bức chứ!
Kim Yến Uyển là người đầu tiên đứng lên, nhanh chóng đi đến trước mặt An Cửu, đỡ lấy thiếu nữ lung lay sắp đổ, không đành lòng nói: "Được rồi, chúng ta đều biết cô bị bức, chúng ta sẽ đưa cô đi!"
Thiếu nữ tựa hồ vẫn chịu khống chế của tình cổ, dùng sức lắc đầu nói: "Không, ta không đi, ta, ta muốn thành thân cùng Phi Y......"
Kim Yến Uyển vừa động, những người khác cũng đều động theo, Lâm Thanh Nghiên Hạ Tử Kình nhanh chóng nhảy dựng lên, kéo An Cửu vào vòng bảo vệ của bọn họ, cũng ép "Tiên Vô Mệnh" một bộ hồng bào ra xa, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm hắn, e sợ hắn đột nhiên làm khó dễ.
"Tiên Vô Mệnh": Hu hu hu ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Ta có nên động thủ, có nên tức giận? Chỉ là các chủ chưa hạ lệnh, nhìn cũng không thèm nhìn một cái!
Không biết khi nào, Bùi Tịch đã đứng trước mặt An Cửu.
Hắn cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống, mắt đen như hai vực sâu, nhìn nàng chăm chú.
"Cô...... Muốn gả cho ai?" Hầu kết hắn di chuyển, gằn từng chữ một, nhẹ nhàng hỏi.
Thần chí của thiếu nữ có chút không tỉnh táo, nghe câu hỏi như thế, ngơ ngác ngẩng mặt lên.
Mắt đào hoa xinh đẹp trang điểm, phủ lên một tầng hơi nước sương mù mênh mông, càng thêm vẻ liếc mắt đưa tình.
Con ngươi mỹ lệ nhìn hắn thật lâu, như người lạc đường đột nhiên trông thấy con đường phía trước, lại như người chết đuối với được cọng rơm, ánh mắt phút chốc trở nên tỉnh táo.
"Ta muốn gả cho Bùi Tịch, ta phải gả cho Bùi Tịch." Giọng thiếu nữ thanh thúy bỗng nhiên truyền đến.
Hai mắt thiếu nữ sáng ngời giống như ngôi sao trong đêm, không gì có thể sáng hơn chúng.
Hai mắt nàng sáng quắc, bình tĩnh nhìn công tử bạch y trước mặt, khóe mắt đuôi mày chậm rãi lộ ra vẻ kiêu căng và cao ngạo mà Bùi Tịch quen thuộc, đó là sắc thái độc nhất thuộc về đại tiểu thư.
"Bùi Tịch, chàng không phải tên què, chàng muốn cưới ta không?"
Mặc dù đang thổ lộ tâm ý của mình, nàng cũng sẽ tuyệt đối không chủ động nói ra, mà là từ trên cao nhìn xuống hỏi hắn, hắn muốn cưới nàng hay không.
Đại tiểu thư vĩnh viễn cao cao tại thượng, bất luận là ở chung, hay là tình cảm, nàng tuyệt đối không phải hoa thố ti nhu nhược, chỉ biết leo lên người nam nhân, chờ nam nhân rủ lòng thương.
Đây là An Cửu, đây mới là An Cửu!
Giống như một đạo sấm sét bổ vào trong óc, toàn bộ đầu óc đều trở nên trống rỗng, toàn thân trở nên cứng đờ, không thể cử động.
Bùi Tịch bất tri bất giác nghĩ đến, nàng thoát được tình cổ.
Lần thứ hai hắn thấy có người thoát được tình cổ, Lâm Thanh Nghiên từng để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ khắc sâu, nhưng dù sâu đến mấy, cũng không sâu bằng lúc này.
Bùi Tịch nhớ rõ, khi Lâm Thanh Nghiên bỏ hắn mà đi, cũng không quay đầu mà chạy về phía Hạ Tử Kình, đáy lòng hắn hiện tia ghen tị nhàn nhạt.
Một khắc đó, hắn vô cùng hâm mộ thậm chí ghen ghét Hạ Tử Kình.
Không phải ghen ghét thân thể hắn khoẻ mạnh, không phải ghen ghét hắn cướp Lâm Thanh Nghiên, cũng không phải ghen ghét hắn tài năng, may mắn, mà ghen ghét, vì có người yêu hắn như vậy.
Yêu đến mặc kệ tính mạng thoát khỏi khống chế của tình cổ.
Hoá ra trên đời này, còn có tình yêu khắc sâu như vậy, mãnh liệt như vậy sao?
Chỉ là hiện tại, hắn cũng đã có được.
Tình yêu chỉ thuộc về Hạ Tử Kình, chỉ thuộc về "con trai của trời", vậy mà hắn cũng có thể đạt được.
Trái tim như không hề bị chủ nhân khống chế, nhất thời co rút kịch liệt, lại nhất thời giãn ra kịch liệt, mừng như điên và không thể tin đan xen nhau, cuối cùng hóa thành mãnh liệt, cơ hồ lấp đầy lòng hắn.
Bùi Tịch không thể nói ra cảm thụ của mình giờ phút này, hắn thậm chí không thể suy nghĩ.
Thẳng đến khi phía sau có người đẩy hắn, chua mà nói: "Huynh mau đồng ý với nàng đi, nếu huynh không đồng ý thì để ta!"
Là Minh Dập.
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không để người khác tới gần mà không hề phòng bị như vậy, càng miễn bàn đụng vào hắn.
Nhưng hiện tại, hắn chẳng rảnh lo thứ gì.
Tim đập loạn xạ, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỗ hổng lớn lộ gió ở trái tim, trong một đêm khép lại, sinh ra máu mới, chảy ra dòng nước cực nóng.
Cổ họng Bùi Tịch khô khốc, chậm rãi hé miệng, dưới đôi mắt sáng ngời chuyên chú của nàng, khàn giọng phun ra một chữ: "Muốn."
Sao hắn có thể không đồng ý?
Sao hắn có thể cự tuyệt phần tình yêu này?
Cho dù hắn biết rõ phía trước là vực sâu không đáy, biết rõ cổ song sinh ở trong vạt áo hắn, biết rõ nếu đồng ý, có lẽ là vạn kiếp bất phục, tan xương nát thịt.
Hắn cũng không thể kháng cự.
Là hắn sai rồi.
Hắn tự cho là đúng, hắn không ai bì nổi, hắn cố chấp cuồng vọng, nhưng hắn lâu như vậy, mới sáng tỏ tâm ý của nàng, mới phát giác ra tình yêu thiếu chút nữa bỏ lỡ.
Cũng may, hết thảy còn kịp.
Hết thảy còn có thể vãn hồi.
Đã đủ rồi.
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +10, hiện tại là 95. 】
——————————
Tác giả có chuyện nói:
Tới rồi ~ không máu chó như mọi người nghĩ đâu!
Vẫn rất nhẹ nhàng vui sướng QwQ