Trong màn đêm u ám, nàng hơi nhắm mắt, yên lặng chịu đựng đau đớn và cái lạnh do mồ hôi mang đến, ánh mắt nhìn sâu vào rừng rậm.
Ý thức dần dần mơ hồ, nàng có thể đi với cơ thể như vậy, đã vượt quá sức chịu đựng của người thường, hiện tại thân thể cơ hồ đã đến cực hạn.
Đầu óc choáng váng, mí mắt dần dần trở nên nặng nề, không thể chịu nổi mà trĩu xuống, tầm nhìn sắp hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Một trận tiếng cành lá rung động bỗng nhiên truyền đến.
An Cửu miễn cưỡng tập trung vài phần tinh thần, ngước mắt nhìn phía phát ra thanh âm.
Trong lòng nàng có vài phần thấp thỏm, kỳ thật cách làm của nàng quá mạo hiểm, bởi vì không ai biết, người tới trước rốt cuộc sẽ là ai.
Có lẽ là Bùi Tịch, có lẽ là Vu Thịnh, cũng có lẽ là người khác, hoặc là mãnh thú trong rừng.
Cho nên, đây chính là một lần coi mạng như tiền để đặt cược.
Cũng may, nàng thắng.
Thứ đầu tiên đập vào mắt An Cửu, là một bóng người màu trắng.
Giờ phút này trời sắp sáng, ánh sáng lờ mờ từ trên trời chiếu vào người hắn, phảng phất bao phủ quanh thân hắn một tầng bạch quang.
Người nọ từ sâu trong rừng rậm đi tới, thân hình cao dài, đeo mặt nạ, giơ tay gạt bỏ những cành lá chắn đường, đi đến trước mặt nàng giống như thần tiên giáng thế.
Nếu nàng là An Cửu thật, nhất định sẽ đắm sâu vào ân tình này đi?
An Cửu trong lòng nghĩ như vậy, đáng tiếc, một màn lãng mạn đẹp đẽ như thế, hoàn toàn là một âm mưu.
"Phi, Phi Y...... Huynh tới thật rồi......"
Thiếu nữ dưới tàng cây ngước khuôn mặt nhỏ, da nàng vốn trắng, giờ phút này thoạt nhìn càng trắng bệch như tờ giấy. Cặp mắt đào hoa tươi đẹp động lòng người vô lực rũ xuống, hàng mi dày như cánh bướm bị thương, cả người như trong nháy mắt mất đi sắc thái.
Đặc biệt hồng y trên người, rất nhiều chỗ bị rách, thậm chí lộ ra áo trong màu hồng nhạt.
Trên má, trên cổ, trên cánh tay nàng, cũng đọng lại không ít vết máu.
Thiếu nữ như vậy, như thể gặp chuyện cực kỳ không tốt, thê thảm lại chật vật, giống như đoá hoa bị nghiền nát, khắp người hỗn độn.
Khi thấy An Cửu như vậy, trong lòng Bùi Tịch nhảy dựng thật mạnh, lần đầu tiên sinh ra một chút cảm giác hối hận.
Sao hắn có thể để nàng ra ngoài một mình vào ban đêm!
Bùi Tịch chưa bao giờ có loại cảm giác này, cho dù kiếp trước trước khi chết, hắn cũng không cảm thấy hối hận, nhưng giây phút này lại cảm nhận được.
Dường như nội tâm có ngọn lửa, trong lồng ngực xuất hiện một nỗi sợ.
An Cửu không thể chết! Nàng tuyệt đối không thể có chuyện!
Nam nhân bước nhanh tiến đến, nhanh chóng nửa ngồi xổm xuống, đầu ngón tay thon dài dừng trên cổ tay thiếu nữ.
Theo biểu hiện của mạch tượng, nàng không bị thương, ngoại thương nội thương đều không có. Cũng chưa từng bị người khác vũ nhục, cơ thể vẫn nguyên vẹn.
Sở dĩ dáng vẻ này, tựa hồ là do thể lực tiêu hao quá mức, và sợ hãi quá mức chăng? Là lạc đường trong rừng sao?
Kết quả chẩn bệnh hiện lên trong đầu, Bùi Tịch bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát giác lưng mình mướt mồ hôi mà không hề hay biết.
Lúc này hắn mới có tâm trạng trả lời nàng: "Ta tới rồi."
Giọng thiếu nữ nho nhỏ, thấp thấp nói: "Ta còn tưởng rằng...... Huynh sẽ không tới......"
Suy nghĩ trở về, Bùi Tịch bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Nếu ta đã đáp ứng cô, nhất định sẽ đến."
Đôi mắt An Cửu gần như nhắm lại, nàng nhỏ giọng nói: "Gạt người, ta thổi còi nhiều lần như vậy, huynh chỉ tới một lần."
"Xin lỗi, là ta đến trễ."
"Phi Y" luôn ôn hòa, ôn nhu bao dung như gió mát trăng trong, hắn cúi người về phía trước, cánh tay vòng qua nách và đầu gối nàng, nhẹ nhàng bế thiếu nữ dưới tàng cây lên, đứng dậy đi về hướng mà hắn tới.
"Ta đưa cô đi."
Dáng người thiếu nữ nhỏ xinh, rõ ràng trên người có không ít thịt, nhưng ôm ở trong tay, lại nhẹ như không có trọng lượng.
Khuôn mặt nhỏ của nàng gối lên đầu vai hắn, suy yếu nhắm hai mắt, lông mi thỉnh thoảng run rẩy một chút.
Bùi Tịch có thể nhận thấy, nàng không ngủ, hơn nữa thân thể vẫn luôn run rẩy, giống mèo nhỏ gặp mưa.
Hắn đang muốn hỏi nàng chỗ nào không khoẻ, thiếu nữ đã thì thầm bên tai hắn: "Phi Y, ta rất lạnh."
Lạnh? Hai tay hắn nắm thật chặt, ôm nàng sâu hơn vào trong lòng ngực.
Thiếu nữ càng run rẩy dữ dội hơn.
Trong cổ họng nàng phát ra tiếng rất nhỏ, mơ hồ không rõ, như là đang nức nở, lại giống đang than nhẹ.
"Cô sao vậy?" Bùi Tịch nhíu mày hỏi.
"Ta...... Ô, ta thật sự khó chịu......"
Thiếu nữ dán mặt vào bả vai hắn, trán nàng áp vào cổ hắn, một mảnh da của hai người chạm vào nhau.
Lúc di chuyển, hai mảnh da bắt đầu cọ xát, mang đến tê ngứa khó tả.
An Cửu cũng không biết, phóng đại cảm giác còn mang hiệu quả như vậy!
Không chỉ có thế, hắn ôm nàng càng chặt, nhiệt độ trên người nam nhân theo vải dệt mỏng truyền vào người nàng, vốn nên là nhiệt độ ấm áp, nhưng bởi vì phóng đại cảm giác, nàng chỉ cảm thấy nóng rực khó chịu!
Tác dụng phụ này quá mê hoặc đi! Không phải sách đứng đắn nên có nha!
Mắt thấy gương mặt tái nhợt của thiếu nữ hơi đỏ lên, run rẩy càng thêm rõ ràng, Bùi Tịch dù ngốc cũng nên hiểu có chỗ không đúng.
Bộ dáng này của nàng, thoạt nhìn không giống không sao.
Nhưng vừa rồi hắn đích xác không khám ra bệnh gì, cũng không thấy trúng độc, khả năng duy nhất...... Nàng trúng cổ độc.
Cổ độc không thể dùng các phương pháp thông thường để phát hiện ra, chỉ có phương thức đặc thù mới nghiệm chứng được.
Có thể hạ cổ nàng, nàng tất nhiên đã gặp Vu Thịnh!
Ý thức được điểm này, cơn tức giận vẫn luôn kìm nén trong lòng phun trào ra.
Ở trong mắt Bùi Tịch, Vu Thịnh thật sự không phải vấn đề lớn, kiếp trước tên này không làm quá loạn, về phần cổ xác sống của hắn, Bùi Tịch xem như trẻ con đang nghịch ngợm, thật sự buồn cười đến cực điểm.
Tóm lại, đây chính là biến mình thành kẻ ngu đi tìm đường chết.
Bùi Tịch đối với Vu Thịnh không tính là hiểu biết, kiếp trước khi hắn tới thành Bình Lan, hai chân vẫn tàn tật, cũng không có được thần công, cho nên bao vây diệt trừ Vu Thịnh hắn chỉ ở hậu phương, sau mới từ miệng Lâm Thanh Nghiên biết được trận chiến lúc trước.
Vu Thịnh có một loại cổ, loại cổ đó có thể phóng đại cảm giác của con người, hắn đưa tới phái Hoa Sơn, là muốn dùng cổ trùng này tiêu diệt toàn bộ Hoa Sơn.
Nghe nói năm đó khi Vu Thịnh tập võ luôn thủ đoạn gian dối, cho nên võ nghệ không tinh, thường xuyên bị sư phụ quở trách, bị đồng môn xem thường, nhiều năm qua hắn vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Lần này trở về, hắn không muốn giết người, đại khái cũng biết mình không có bản lĩnh lớn như vậy.
Hắn chỉ muốn khiến tất cả đệ tử phái Hoa Sơn đều biến thành phế nhân, chỉ cần khiến bọn họ nhạy cảm với cảm giác đau, bọn họ liền không thể luyện võ. Dù sao bị thương khi tập võ là chuyện thường ngày, nếu không khổ như thế sao có thể luyện được võ công tuyệt thế?
Kế hoạch này của Vu Thịnh cũng coi như ngoan độc, có thể nói rút củi dưới đáy nồi*.
* Rút củi dưới đáy nồi: giải quyết tận gốc
Kiếp trước mọi người phái Hoa Sơn đích xác trúng chiêu, chỉ là xuất hiện một Hạ Tử Kình, Hạ Tử Kình cực kỳ vô cảm với đau đớn, mặc dù trúng cổ độc, cũng không chịu ảnh hưởng chút nào, khi mọi người mất lực thì ngang nhiên ra tay, bắt Vu Thịnh giải quyết nguy cơ lần này của Hoa Sơn, từ đây biến thành ân nhân của phái Hoa Sơn.
Cổ độc và độc dược không giống nhau, nếu muốn giải cổ, cần tìm cổ sư.
Lửa giận trong lòng Bùi Tịch bừng bừng, bước chân hắn dừng lại, khom lưng cúi người đặt thiếu nữ cạnh một thân cây.
Tựa hồ biết được ý đồ của hắn, thiếu nữ gian nan mở hai mắt đẫm lệ, nỗ lực duỗi tay bắt lấy ống tay áo của hắn: "Huynh đừng đi."
Sau mặt nạ bạc, một đôi mắt đen hẹp dài nhìn thiếu nữ thật sâu, con ngươi đen nhánh còn sâu hơn cả khu rừng tối tăm.
Đáy mắt hắn dường như có thứ gì bị đè nén, khí tức quanh thân dần dần trở nên nguy hiểm, An Cửu dường như không phát hiện ra, đầu ngón tay mảnh khảnh bất an níu lấy vạt áo hắn, như thể đó là chỗ dựa duy nhất của nàng.
"Ta không đi." Giọng nam nhân trở nên có chút khàn, hắn giơ tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, lòng bàn tay mềm mại chậm rãi cọ qua vết máu trên gò má.
An Cửu có bao nhiêu mỏng manh, hắn biết rõ nhất.
Ngồi ghế cũng ngại cứng mà phải cần đệm, các loại quả có vỏ sợ bẩn tay cho nên dù thích ăn cũng không thích bóc, đi đường một hồi liền kêu mệt, ăn thịt cũng không gặm xương sợ hỏng răng......
Thấy vết xước trên người nàng hiện giờ, tuy không nghiêm trọng, nhưng lại nhiều không đếm được.
Hắn biết nàng vì sao lại đến đây, là hắn khiến nàng gặp chuyện này.
Lấy tâm địa của Bùi Tịch, hắn vốn nên thờ ơ.
Hắn quả thực thờ ơ, hắn chỉ là cảm thấy phẫn nộ vô biên, loại phẫn nộ này rõ ràng nhất khi nhìn thấy vành tai đỏ bừng của thiếu nữ do bị chà đạp, đạt tới đỉnh điểm.
Bùi Tịch nghĩ, nàng là của ta.
Nhưng hiện tại bị người khác biến thành như vậy.
Hắn muốn giết Vu Thịnh.
Mắt đen sau mặt nạ lạnh lùng nhìn vành tai nhỏ như viên hồng ngọc kia, chỉ cảm thấy nó đang dính hơi thở của người khác, vô cùng chướng mắt.
An Cửu chỉ bị véo hai lần, đến nay vành tai vẫn tê, bị ngón tay ấm áp chạm nhẹ, nàng kỳ thật đã không có cảm giác đau, nhưng trong nháy mắt bị chạm vào, vẫn vô thức co rúm lại.
Đại khái là lưu lại bóng ma quá mãnh liệt, hình thành phản xạ có điều kiện.
"Nơi này bị người khác chạm vào sao?" Giọng nam trầm thấp khàn khàn hỏi.
An Cửu ngước mặt nhìn hắn, chần chờ, chậm rãi gật đầu một cái.
Bùi Tịch hàng mi dài hơi rũ, cùng thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy tròng mắt đen nhánh của nàng phản chiếu bóng dáng mình, chỉ có một mình hắn.
Nàng là của hắn, không thể bị người khác đụng vào.
Một cảm giác xúc động không biết từ đâu, khiến nam nhân gục đầu xuống, môi mỏng hé mở, đưa vành tai nho nhỏ sưng đỏ như trái mâm xôi kia vào miệng.
Hắn đeo mặt nạ không che môi, cho nên dễ dàng ăn trái mâm xôi đỏ kia.
"A! Phi, Phi Y......" Thiếu nữ giãy giụa một chút, hai tay nàng đều nâng lên, chống trước ngực hắn, phảng phất đang kháng cự.
Nàng sao có thể kháng cự? Mạng này của nàng đều thuộc về hắn.
Bùi Tịch không lùi lại, hắn há mồm cắn một cái thứ mềm mại giữa môi răng, khiến thiếu nữ không nhịn được đau hô lên cùng run rẩy.
Nàng cuộn tròn trong lòng hắn, run giống chim non chưa mọc lông.
Mặc dù như vậy, nàng cũng không rời đi, ngược lại càng rúc sâu về phía lòng hắn, dường như hắn ôm mới là nơi trú ẩn an toàn nhất.
Thân thể thiếu nữ mềm như bông khiến lửa giận trong lòng nam nhân thoáng bình ổn, hắn vươn đầu lưỡi, từng chút từng chút liếm vành tai nhỏ mềm mại kia. Liếm sạch sẽ.
Toàn bộ quá trình, thiếu nữ vẫn luôn run lẩy bẩy, tay nàng chống cự vô lực mà hạ xuống, dần dần ôm lấy cổ hắn, thân thể tan như nước, nhu nhược không xương dựa vào ngực hắn.
An Cửu hé môi, trong miệng phát ra tiếng thở dốc.
Bùi Tịch liếm sạch sẽ, rốt cuộc cảm thấy vành tai kia không chướng mắt, cũng không còn hơi thở chán ghét nữa.
【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là 0. 】
Hắn rút lui, giọng nói không hiểu sao có chút khàn: "Người nọ còn chạm vào chỗ nào?"
Màu đỏ trên mặt thiếu nữ lan rộng, mắt đào xinh đẹp lấp lánh, cả người nàng mềm như bông, nếu không phải hắn còn đỡ eo nàng, chỉ sợ sẽ trực tiếp trượt xuống.
Đáy lòng Bùi Tịch hiện lên vài tia nghi hoặc, không biết vì sao phản ứng của nàng lại lớn như vậy.
Hắn vừa rồi vẫn chưa dùng sức, hẳn là sẽ không đau mới đúng.
Sóng mắt thiếu nữ lưu chuyển, giận hắn liếc mắt một cái, suy yếu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có, hắn không đụng vào ta."
Giờ khắc này, An Cửu đặc biệt muốn hỏi một câu, nếu còn chạm vào chỗ khác, hắn chẳng lẽ còn muốn liếm từng chỗ sao?
Trong sách chưa từng viết, Bùi Tịch còn có thuộc tính chó đi tiểu đánh dấu chủ quyền như vậy nha!
————————
Tác giả có chuyện nói:
An Cửu: Giống chó! Quả nhiên là cẩu nam nhân!!!