Lại không thể khiến nam nhân thương tiếc nàng, ngược lại dễ khơi dậy hung tính, khiến người ta càng muốn khi dễ nàng, để nàng khóc hăng một chút, đáng thương hơn một chút, dễ nghe một chút.
Bùi Tịch đương nhiên cũng nghe thấy nàng khóc.
Nếu lúc này hắn vẫn là Bùi Tịch, có lẽ hắn sẽ dừng lại, ôn nhu an ủi nàng dỗ nàng.
Nhưng giờ phút này, hắn là "Phi Y".
Bùi Tịch là công tử thần y ôn nhuận như ngọc, là người tốt từ bi có tiếng, là nam nhân tri kỷ ôn nhu.
Khi hắn là Bùi Tịch, hắn cần khắc chế hết thảy dục vọng, sắm vai một nhân vật hoàn mỹ không khuyết điểm.
Có lẽ ban ngày áp lực quá, nên một khi đeo mặt nạ, hắn không bao giờ muốn khắc chế bản thân, hắn muốn tùy ý, hắn muốn phóng túng, hắn muốn làm bất cứ chuyện gì với nàng mà không phải đắn đo.
Tựa như hiện tại, xúc động trong lòng Bùi Tịch không hề giảm bớt, theo thời gian trôi qua, càng trở nên mãnh liệt.
Hắn mơ hồ có cảm giác mất khống chế, nhưng hắn vẫn không dừng lại.
Vì ngăn thiếu nữ giãy giụa, một tay Bùi Tịch ấn vòng eo mảnh khảnh của nàng, cảm thụ thiếu nữ không kìm được mà run rẩy trong lòng bàn tay mình.
Sự run rẩy mơ hồ truyền qua hỉ phục màu đỏ rực, giống như một con động vật nhỏ bị thương, khiến người ta thương tiếc.
Nam nhân bình tĩnh rũ mắt, đáy mắt đen nhánh phản chiếu khuôn mặt ướt đẫm của thiếu nữ.
Hai má nàng ửng hồng, đuôi mắt cũng nhiễm đỏ như hoa hải đường, như muốn người hái.
Gương mặt thiếu nữ trắng nõn tinh xảo, phủ kín không biết nước mắt hay mồ hôi. Đôi khi làm tàn nhẫn, nàng liền nghẹn ngào lắc đầu, sợi tóc phiêu đãng ở trên mặt, bị nước mắt trong suốt làm ướt nhẹp, dính vào gương mặt ửng hồng và kiều diễm của nàng.
Đột nhiên, vòng eo một tay có thể ôm hết của thiếu nữ căng chặt, ngón chân lộ ngoài làn váy đều cuộn tròn.
Nàng môi đỏ khẽ mím, hô hấp dồn dập, hai mắt đen nhánh đều mất đi tiêu cự.
Chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, hàng mi dài ướt đẫm rũ xuống, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn dài trên má, theo cằm nhọn rơi xuống cổ.
Bùi Tịch thưởng thức một màn này, đôi mắt đen láy tràn ngập sung sướng.
Hắn thong thả thu hồi tay, từng tầng váy từ trên cổ tay chảy xuống như nước. Đầu ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng cầm quả táo đỏ, dính đầy nước ướt đẫm.
"Rửa sạch rồi, liền ăn ngon có phải không?" Hắn cười khẽ hỏi.
An Cửu phảng phất giống như không nghe thấy, với cảm quan nhạy bén, cả người nàng đều như là bị ném vào lồng máy giặt, dòng nước mãnh liệt hoàn toàn bao phủ nàng, khiến năng lực suy nghĩ của nàng cũng mất đi, đại não chỉ còn dư âm trống rỗng.
Hu hu hu, nàng là một phế nhân.
Táo đỏ thắm chạm vào môi thiếu nữ, lần này sức lực cự tuyệt An Cửu cũng không có, ánh mắt dại ra mà nhìn hắn.
Giống như một con cá mặn mặc người xâu xé.
Mệt mỏi, thích làm gì thì làm đi, nàng không biến thái bằng hắn.
Trên thực tế, thẳng đến giờ khắc này, quần áo trên người Bùi Tịch vẫn chỉnh tề, một sợi tóc cũng không loạn. Hồng y hắn mặc rất có hương vị phong độ nhẹ nhàng, thoạt nhìn như người đứng đắn.
Đứng đắn cái quỷ!
Lúc hắn muốn nhét táo đỏ vào miệng nàng, An Cửu quật cường mím môi.
Nàng chết cũng không thể ăn cái này! Cho dù chết ở trên giường, bị làm chết, nàng cũng không thể ăn!
Giây tiếp theo, nam nhân nhét táo đỏ vào miệng mình. Toàn bộ quá trình, tầm mắt hắn vẫn luôn dừng trên mặt thiếu nữ, hai tròng mắt đen nhánh như mực ẩn chứa ý cười nhợt nhạt.
An Cửu: "!!!"
Cảm giác bất an khó hiểu ập đến, mặc dù cả người nàng mềm nhũn, cơ hồ hóa thành một vũng nước chảy xuống giường, An Cửu vẫn kiên cường động thân mình, xoay người bò về hướng bên cạnh.
Giây tiếp theo eo đã bị ấn xuống, đầu ngón tay nam nhân chỉ gãi nhẹ vào eo nàng, còn cách lớp quần áo, eo An Cửu mềm nhũn, lại bang một tiếng nằm trở về.
Nàng nghẹn ngào một tiếng, nước mắt lăn dài xuống.
"Chạy cái gì?" Trong miệng nam nhân chứa quả táo, giọng có chút hàm hồ.
Hắn mỉm cười, hứng thú dạt dào nhìn nàng, như là đang xem một màn biểu diễn thú vị.
Trong lúc hoảng hốt, An Cửu cảm giác mình chính là chuột bị mèo bắt được, thú vui lớn nhất của mèo, đó là nhìn con mồi giãy giụa cầu sinh dưới vuốt mình, trêu chọc con chuột đáng thương.
Chờ chơi đủ rồi, liền meo một cái, nuốt con chuột vào bụng.
Trong lúc đầu óc lang thang, nam nhân liền cúi người xuống, hắn vẫn là bộ dáng áo mũ chỉnh tề, khớp xương ngón tay rõ ràng, thon dài như ngọc, nhẹ nhàng nắm cằm nàng.
An Cửu mơ hồ nhận thấy, ngón tay hắn không hề lạnh lẽo như trước, mang theo ẩm ướt ấm áp.
Sau khi ý thức được điểm này, nàng tức khắc xấu hổ và giận dữ muốn chết, toàn thân đều không ngăn được năng lên.
Nhưng mà còn chưa đợi nàng cảm thấy thẹn bao lâu, khuôn mặt nam nhân đã gần ngay trước mắt.
Ánh mắt hắn buông xuống, dừng trên môi đỏ mọng của thiếu nữ, đầu ngón tay vuốt ve cánh môi nàng, từng luồng điện thật nhỏ tê dại chạy khắp toàn thân.
An Cửu không tự chủ được mở miệng, một đôi môi lạnh khác liền nặng nề đè lên.
Hắn nâng mắt, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt hàm chứa ý cười thoả mãn.
Nụ hôn này tới quá trễ, nhưng lại dồn dập, lộ ra hung mãnh cắn nuốt hết thảy.
An Cửu có ảo giác cả người đều bị nuốt vào, môi nàng tê dại, lưỡi bị cuốn lấy mất đi tri giác.
Thiếu nữ không chịu nổi mà nức nở, nước mắt rơi xuống như hạt châu, làm ướt mặt hai người.
Đầu ngón tay hơi lạnh mềm nhẹ lau đi nước mắt nàng, cùng lúc đó, một quả táo tròn vo được đưa tới.
Nước mắt An Cửu rơi càng nhiều, đáng tiếc không phát ra âm thanh.
Đừng! Nàng không ăn! Không ăn!
Đầu lưỡi nàng dùng sức đẩy quả táo ra, lại bị đối phương thừa cơ bám lấy, dây dưa không thôi. Giao chiến quá mức kịch liệt, khi răng môi hai người dây dưa, thậm chí mơ hồ truyền đến tiếng nước tinh tế.
Hu hu hu tiết tháo của ta......
Tay An Cửu nắm thành quyền, từng chút từng chút, dùng hết sức lực toàn thân đánh vào vai nam nhân, lại như kiến rung cây, không hề lay động được hắn.
Quả táo đỏ kia, quay cuồng trong khoang miệng ướt nóng, bị môi răng đè ép, cuối cùng vẫn vỡ thành từng miếng, bị nam nhân đẩy đến cổ họng, mạnh mẽ khiến thiếu nữ không tình nguyện nuốt xuống.
An Cửu nghĩ, nước mắt cả đời này của nàng, đại khái đều khóc hết vào ngày hôm nay rồi.
Thẳng đến khi nàng ăn xong quả táo bị hai người nghiền thành bùn, nam nhân cuối cùng lặng lẽ hành quân, chậm rãi thối lui đứng dậy.
Ngón tay hắn cọ qua môi An Cửu, lau đi vệt nước trong suốt tràn ra, khóe mắt đuôi mày là sung sướng mắt thường có thể thấy được.
An Cửu không muốn nhìn hắn, dứt khoát nhắm mắt lại, làm ngơ.
"Nếm qua chưa? Hương vị thế nào?" Nụ cười vang bên tai, tiếng nam nhân khàn khàn, âm sắc như cọ xát trên giấy ráp.
Lông mi thiếu nữ giật giật, lại trước sau không mở mắt.
Nam nhân đợi một lát không chờ được đáp lại, mới bất tri bất giác nghĩ đến hiện giờ nàng không nói được.
Nụ hôn sâu vừa rồi dài lâu lại thân mật khăng khít, khiến cảm xúc đánh trống reo hò trong ngực Bùi Tịch biến mất hơn phân nửa, tuy rằng xúc động vẫn còn, nhưng lý trí lạc đường dần dần trở về.
Cho dù còn muốn làm chuyện quá mức hơn, nhưng...... Chưa phải thời điểm.
Huống hồ, hôm nay vậy là đủ rồi.
Nhìn thiếu nữ mặt ướt đẫm, cả người như từ trong nước vớt ra, liền biết nàng phạm tội lớn.
Áo cưới đỏ tươi vẫn mặc trên người nàng, đai lưng cũng chưa cởi, không thấy một chút lỏng lẻo nào. Nhưng ai nhìn, cũng có thể nhìn ra trên người nàng đã xảy ra chuyện gì.
Hai má ửng hồng, môi sưng đỏ, đuôi mắt tràn xuân sắc, đều là nhân chứng của trận hoan ái.
Nhìn cảnh đẹp như vậy, thoả mãn trên mặt nam nhân càng thêm nồng đậm.
Hắn chơi đủ rồi, liền nhẹ nhàng giơ tay, điểm vài cái trên người thiếu nữ.
Thiếu nữ hít một hơi, bỗng nhiên mở mắt.
Nàng hơi hé miệng, câu đầu tiên phát ra suy yếu vô lực: "Ta hận ngươi."
Thiếu nữ gằn từng chữ một, như đang thề.
Trong mắt nàng còn sót lại nước mắt mơ hồ, mênh mông sương mù, ánh mắt thù hận xuyên qua tầng sương mù kia, gắt gao nhìn mặt nam nhân, tựa như dùng ánh mắt giết chết hắn.
Nếu cho nàng cơ hội, nàng hẳn là sẽ giết hắn tại chỗ không chút do dự.
Trong lòng Bùi Tịch đột nhiên hiện lên một ý niệm.
Hắn hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại cong môi bật cười.
Chuyện nàng hận hắn, hắn không phải đã sớm biết? Sao lại vì thế mà lay động?
Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, vẻ mặt như không có việc gì: "Lần trước nàng cũng nói như vậy, nhưng thay đổi gì sao?"
Ý cười của nam nhân nhẹ nhàng, lời nói phun ra tỏ rõ ác ý: "Nàng hận ta, cũng chỉ là tiểu thư yếu ớt tay trói gà không chặt, nàng cho rằng nàng có thể chạy thoát khỏi tay ta?"
"Nàng nói, nếu phu quân nàng biết đêm tân hôn trên giường phát sinh chuyện gì, hắn sẽ thế nào?"
Sắc đỏ trên mặt thiếu nữ biến mất trong nháy mắt, sắc mặt dần dần trở nên trắng.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào!" Nàng cắn môi thù hận nhìn hắn, ngoài mạnh trong yếu nói.
"Ta không muốn thế nào, chỉ cần nàng đi theo ta là được."
Bùi Tịch nghĩ, hắn có lẽ có một chút tật xấu, nếu không vì sao bị nàng nhìn phẫn hận như vậy, hắn lại có thể cảm thấy sung sướng.
Ánh mắt thù hận cực đoan này, quá chuyên chú quá mãnh liệt, hắn có cảm giác được nàng khắc thật sâu dưới đáy lòng.
Nàng hận hắn, còn hơn bị từ bỏ, bị bỏ qua, không thèm để ý, không phải sao?
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, ôn nhu nói: "Tối nay, nàng tìm cơ hội ra hoa viên, ta sẽ an bài người dẫn nàng ra phủ. Nàng biết ta có thể tới đây, cũng có thể trực tiếp mang nàng đi. Sở dĩ cho nàng lựa chọn, cũng là không muốn kinh động đến người khác mà thôi."
"Hoặc là, nàng muốn ngày mai trong thành truyền ra tin nàng bỏ trốn theo trai, ta cũng có thể mang nàng rời đi bây giờ."
Mặc kệ là An Cửu, hay là nguyên chủ, đối mặt với lựa chọn như vậy, đều sẽ chọn cái đầu.
Thanh danh đối với nữ tử cổ đại quá quan trọng, không chỉ ảnh hưởng đến bản thân nàng, còn gây trở ngại đến hôn phối của người trong nhà. Nếu hôm nay An Cửu trốn nhà theo trai, sau này nữ nhi trong An phủ đừng nghĩ gả cho người trong sạch.
An Cửu tựa hồ suy nghĩ một chút, mím chặt môi, gian nan trả lời: "Được, ta đáp ứng ngươi."
"Giờ Tý canh ba, ta sẽ đến hoa viên chờ nàng."
Cửa phòng lặng yên khép lại, nam nhân liền giống như lúc tới, lặng yên rời đi.
Chỉ dư lại khí vị ái muội, cùng với tân nương tử nằm mỏi mệt trên giường.
【 Cảm giác cả người bị đào rỗng.jpg】
An Cửu lười ngồi dậy, liền nằm liệt trên giường như vậy, chỉ chốc lát liền híp mắt ngủ.
Tiệc trong vương phủ kéo dài rất lâu, từ chính ngọ ăn đến hoàng hôn, sơn hào hải vị được bưng lên như nước chảy, khiến người trợn mắt há hốc mồm.
Dù sao đồ nhà quê Hạ Tử Kình cũng bị chấn động, rất nhanh cắm đầu ăn uống thỏa thích, ăn đến bụng tròn xoe.
Mấy người ăn hồi lâu, mới nhìn thấy Bùi Tịch chậm rãi bước về.
Lâm Thanh Nghiên nhìn kỹ hắn, thấy sắc mặt tái nhợt của hắn lộ ra một chút huyết sắc, vẻ bệnh tật giữa mày cũng tiêu tán vài phần, lo lắng trong lòng cũng buông rất nhiều.
Kỳ thật vừa rồi khi Bùi Tịch rời đi, Lâm Thanh Nghiên còn tưởng hắn muốn đi cướp dâu.
Sáng nay thấy hắn mặc một thân này ra cửa, nàng liền có loại lo lắng này.
Mặc kệ nói như thế nào, dưa ép luôn không ngọt. Hắn cầu mà không được đúng là đáng tiếc, nhưng cũng không nên đi phá hôn lễ người ta.
Nếu thật sự phát sinh loại chuyện này, Lâm Thanh Nghiên nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản.
Cũng may hắn không làm như vậy, thấy Bùi Tịch êm đẹp trở lại, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Bùi Tịch, sao huynh đi lâu như vậy? Hít thở không khí có thoải mái chút nào không?"
Đối mặt với câu hỏi của thiếu nữ, Bùi Tịch trầm ngâm một lát, như đang hồi tưởng điều gì đó, khẽ cười nói: "Thưởng thức cảnh đẹp ở vương phủ, cảnh sắc quá mức mỹ lệ, cứ thế khiến ta lưu luyến quên phiền."
Lâm Thanh Nghiên hiếu kỳ nói: "Vương phủ thật sự đẹp như vậy? Ta cũng muốn đi xem."
Bùi Tịch: "Hiện tại không xem được nữa."
"Vì sao? Chẳng lẽ hoa quỳnh nở rộ ngắn ngủi, giây lát lướt qua sao? Hoa quỳnh không phải ban đêm mới nở à?" Lâm Thanh Nghiên khó hiểu hỏi.
Bùi Tịch lắc đầu, cười nhẹ không nói.
Quả thật là hoa nở, chẳng qua không phải hoa quỳnh, mà là một đóa hoa khác mềm mại hơn mỹ lệ hơn.
Hắn rũ mắt, vô thức vân vê đầu ngón tay, khóe miệng nhếch lên.
———————————-
Tác giả có chuyện nói:
Đeo mặt nạ là biến thái, cởi mặt nạ là chính nhân quân tử.
Đây là đen tối lẫn lộn nha~