Trong chùa Vô Âm một mảnh yên tĩnh, ngay cả chim núi cũng đi vào giấc ngủ.
Thiếu nữ kéo lại vạt áo, lặng lẽ đẩy cửa viện, vừa quay người lại, bỗng nhiên đâm vào một cái ôm ấm áp cứng rắn.
"Cẩn thận." Tiếng nam nhân trầm thấp vang bên tai.
Thiếu nữ hoảng sợ, chấn kinh như thỏ con, cuống quít nhảy ra từ trong lòng nam nhân, cách xa hắn hai bước.
Hành động vô thức này khiến đôi mắt nam nhân đột nhiên tối xuống, bóng đêm che giấu thần sắc hắn, tiếng nói phát ra vẫn trầm ổn ôn hòa: "Đừng sợ, là ta."
"Huynh, sao huynh lại to gan như vậy, ít nhất cũng phải tìm nơi ẩn nấp chứ, bị người ta phát hiện thì sao?"
Tay thiếu nữ nhẹ nhàng vỗ ngực, đè thấp giọng nói.
Nàng hoảng loạn nhìn xung quanh, thấy bốn phía không người, mới thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay nam nhân, kéo hắn vào phòng mình, bước chân vội vàng.
Bộ dáng này, phảng phất bọn họ là thành viên của tổ chức thế lực tà ác nào đó.
Trong bóng đêm, đáy mắt nam nhân nhìn thiếu nữ mơ hồ hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu.
Nàng hoảng loạn như vậy, là đang sợ cái gì?
Hai người vào phòng đóng cửa lại, thân thể thiếu nữ căng chặt lúc này mới thoáng thả lỏng.
Nàng xoay người nhìn nam nhân, vẻ mặt cảnh cáo hắn: "Ban ngày ta thấy, người trong chùa đều luyện võ, huynh vẫn nhanh rời đi đi, đừng ở lại chỗ này."
Nam nhân một thân hắc y, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, ánh đèn mỏng manh mờ nhạt chiếu lên người hắn, như là phủ lên một hắn cái bóng mơ hồ.
Ngay cả tiếng nói phát ra, cũng trở nên mông lung: "Vì sao ta phải đi?"
"Huynh còn hỏi ta?" Thiếu nữ nghe vậy, mắt lộ ra kinh ngạc, mặc dù đã hạ giọng, nhưng tốc độ nàng nói, vẫn có thể cảm giác được sự cạn lời trong lòng thiếu nữ.
"Mỗi lần huynh tới gặp ta cũng không dám lộ diện, trước nay đều tránh người khác, đến nay, người bên cạnh ta không ai biết huynh tồn tại, huynh tựa như một người vô hình......"
Nói tới đây, thiếu nữ bỗng nhiên cúi đầu, hít sâu một hơi, như là đang bình tĩnh lại cảm xúc, một lát sau chậm rãi nói: "Mấy ngày nay, ta đã suy nghĩ cẩn thận, có lẽ huynh là tội phạm bị truy nã, có lẽ là đại ác nhân, có lẽ là người Ma giáo cũng nên......"
Giọng nói của nàng lộn xộn, không biết là đang nói cho hắn nghe, hay là nói cho bản thân nghe.
Hai mắt nam nhân nặng nề nhìn thiếu nữ hãy còn cúi đầu, ánh mắt đen tối không rõ.
Khó trách mấy ngày qua nàng không gửi thư cho hắn, hồi âm cũng không còn thân thiện như trước.
Hoá ra sau khi suy nghĩ kĩ, rốt cuộc phát giác hắn không thích hợp sao?
Không khí nhất thời đình trệ, trong phòng dường như kết băng, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh của hai người.
Hồi lâu không được đáp lại, thiếu nữ khẽ khịt mũi ngẩng đầu, một đôi mắt trong trẻo, chiếu rọi ánh nến lập loè, còn có bóng dáng của hắn.
"Phi Y, huynh không nói lời nào, là đang cam chịu sao?" Nàng nhẹ nhàng mở miệng.
Nam nhân trầm mặc một lát, bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu ta nói đúng thì sao?"
"Ta, ta không sợ." Thiếu nữ ngạc nhiên một chốc, sau đó nỗ lực cong môi, muốn bày ra một nụ cười.
Bùi Tịch lại nhạy cảm chú ý được, đáy mắt nàng thoáng hiện sợ hãi, cùng với gò má hơi tái nhợt.
Nói dối.
Nàng rõ ràng đang sợ hãi.
"Tuy rằng, tuy rằng huynh là người xấu, nhưng huynh đã cứu mạng ta, ta sẽ không lấy oán trả ơn, cũng sẽ không quên ân phụ nghĩa, ta, ta sẽ báo đáp huynh, cho nên huynh nhanh đi đi, đừng để bọn họ phát hiện, chờ xuống núi chúng ta lại nói......"
Mặc dù khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thiếu nữ vẫn mạnh mẽ nói chuyện với hắn, chỉ là khóe mắt đuôi mày đều mang theo vẻ thận trọng, phảng phất hắn là quái vật khủng bố gì đó, không cẩn thận sẽ ăn luôn nàng.
Không biết có phải ban ngày cuộc nói chuyện với Chân Nhất đại sư đã giải đáp nghi hoặc hai kiếp của hắn, cho nên đã hạ xuống tảng đá lớn vẫn đè trong lòng Bùi Tịch hay không.
Cũng có lẽ là Vu Thịnh gửi thư, khiến hắn nhìn thấy ánh rạng đông.
Lại có lẽ là nàng nhìn xuyên qua lớp nguỵ trang của hắn, khiến hắn không cần hao hết tâm tư diễn nữa.
Trong lòng Bùi Tịch có loại kích động không ngừng, phồng lên ở ngực, gào thét, muốn xé rách lớp mặt nạ vô hại kia, làm chút chuyện khác biệt.
Giống như ban ngày, nói ra những lời nặng nề trước mặt thiếu nữ, nhìn nàng kinh ngạc, sợ hãi mà chạy trốn.
Hiện giờ hồi tưởng lại, Bùi Tịch vẫn có thể cảm nhận được cảm giác sung sướng lúc đó, khiến hắn dư vị vô cùng.
Mắt lạnh nhìn chăm chú khuôn mặt không che giấu được kinh sợ của thiếu nữ, Bùi Tịch đột nhiên cảm thấy một tia hứng thú.
Hắn vì sao muốn chơi trò ấu trĩ này cùng nàng chứ?
Nhưng lúc trước tâm huyết nhất thời dâng trào, hắn lại cùng nàng lá mặt lá trái lâu như vậy.
Cẩn thận tỉ mỉ hầu hạ nàng, chịu đựng nàng xấu tính, lần lượt anh hùng cứu mỹ nhân, nàng gọi thì đến đuổi thì đi, tri kỷ ôn nhu, ngụy trang thành bộ dáng nàng thích, còn phải chịu đựng nàng chân trong chân ngoài, đứng núi này trông núi nọ, cảm xúc lên xuống vì sự hoài nghi của nàng.
Hắn căn bản không cần làm như vậy, không phải sao?
Nếu muốn nàng yêu hắn, chỉ cần dùng tình cổ, nàng sẽ trung trinh như một với hắn.
Bùi Tịch cũng từng suy nghĩ, vì sao lần đầu tiên thấy An Cửu, liền bỏ cách dùng tình cổ.
Bởi vì Lâm Thanh Nghiên lưu lại ấn tượng quá sâu cho hắn.
Kiếp này ngày gặp An Cửu, hắn mới trọng sinh mấy ngày, trong đầu vẫn đều là ký ức của kiếp trước.
Hắn nhớ rõ, Lâm Thanh Nghiên thoát khỏi trói buộc của tình cổ thế nào, kết hợp với Hạ Tử Kình giết chết hắn.
Ký ức khi chết quá khắc sâu, cho nên hắn theo bản năng hoài nghi hiệu quả của tình cổ.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, Bùi Tịch phát giác bản thân xem nhẹ một chuyện.
An Cửu không phải Lâm Thanh Nghiên.
An Cửu là nữ nhân dễ thích một người, lại có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ thích người khác như vậy. Không thể làm được như Lâm Thanh Nghiên, đối với một người quyết chí không đổi, nhờ điều này mà tránh thoát khống chế của tình cổ.
Tình yêu của nàng, quá rẻ mạt.
Bởi vì Phi Y cứu nàng, nàng có thể thích. Bởi vì Phi Trần lớn lên đẹp, nàng cũng có thể thích. Bởi vì hai chân Bùi Tịch tàn tật, nàng liền khịt mũi coi thường.
Một nữ nhân nông cạn, tình yêu của nàng có thể có bao nhiêu sâu nặng?
Bùi Tịch đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, tình yêu rẻ mạt như vậy, hắn lại dây dưa với nàng lâu như thế.
Mấy ngày nay, hắn mất trí rồi sao?
Suy nghĩ này trong nháy mắt xuất hiện, lại biến mất trong khoảng thời gian ngắn.
Trong phòng ốc tối tăm, nam nhân đột nhiên tiến lên hai bước, nhanh chóng tiếp cận thiếu nữ.
Phía sau thiếu nữ là cái bàn, hắn tới gần, nàng liền theo bản năng lùi lại hai bước, tựa lưng vào mép bàn, hai tay chống bàn, mắt đào hoa xinh đẹp hoảng sợ nhìn hắn.
"Huynh, Phi Y, huynh muốn làm gì?"
"Ta nghe nói, nàng thích Phật tử Phi Trần kia?"
Nam tử hắc y ôm eo mảnh khảnh của thiếu nữ, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, bị năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của nam nhân bóp, run rẩy giống con mồi trong tay thợ săn.
Nàng vô lực yếu đuối như vậy, một bàn tay hắn là có thể chế trụ.
Hà tất phải vòng vo, chờ cổ song sinh tới tay, hắn sẽ có biện pháp khiến nàng tự nguyện giải độc.
Nam nhân cúi đầu cùng thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là khuôn mặt vô cùng chính trực, giờ phút này hai tròng mắt đen nhánh hẹp dài kia, lại lộ ra tia vô cùng nguy hiểm.
Thiếu nữ hoảng loạn lắc đầu, nói năng lộn xộn: "Ta, ta không có, ta chỉ coi hắn là bằng hữu, ta không, ta không thích hắn."
Một tay nam nhân bóp chặt chiếc cằm tinh xảo của nàng, hàng mi dài híp lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười không chút ấm áp: "Thật sao?"
"Đương, đương nhiên là thật, huynh, lúc trước huynh đáp ứng ta, huynh sẽ không tổn thương bằng hữu của ta......"
Thiếu nữ đại khái hiểu lầm ý của hắn, cho rằng hắn sẽ gây bất lợi với Phi Trần, vội vàng nói.
Nhưng mà nói như vậy dừng trong tai Bùi Tịch, lại là một loại chứng cứ xác minh nàng thay lòng đổi dạ.
Nếu không phải thích Phi Trần, vì sao lại cấp bách phủ nhận như thế? Còn nhắc tới lời hứa ngày ấy của hắn?
Nam nhân cười lạnh một tiếng, trong lòng bùng lên ngọn lửa vô danh, khiến giọng hắn đột nhiên lạnh xuống: "Nàng đã biết ta là người xấu, liền ngoan ngoãn đừng chọc ta tức giận, cũng không cho nhìn nam nhân khác. Nếu không nghe lời, nàng nhìn ai, ta liền giết người đó, như vậy được không?"
Giọng nói phát ra, thân hình mềm mại trong lòng run rẩy càng thêm kịch liệt.
Hàng mi cong vút của thiếu nữ run rẩy, như lá rụng trong gió, con mắt sáng sợ hãi, một tầng nước mắt không chịu khống chế mà trào ra.
"Phi, Phi Y, huynh, sao huynh lại biến thành như vậy?" Thiếu nữ nghẹn ngào, vẻ mặt tràn đầy không thể tin được.
Thiếu nữ không thể tin được, chỉ một lần lén gặp, không ngờ lại nhìn thấy một mặt hoàn toàn khác của người yêu.
Nàng vốn dĩ chỉ suy đoán, chỉ thử, nhưng hắn lại hoàn toàn xé rách ngụy trang trước mặt nàng, một chút cũng không diễn.
"Sao? Không chấp nhận được?" Ngữ điệu nam nhân nặng nề, "Đáng tiếc, đã muộn rồi."
Đã nghĩ thông suốt, Bùi Tịch tất nhiên không lo lắng nữa.
Cho dù nàng yêu hay không yêu hắn, đều không quan trọng. Đến lúc đó hạ tình cổ, nàng không yêu cũng phải yêu.
Nàng chỉ là công cụ hắn dùng để giải độc, hắn căn bản không cần phải tốn nhiều công sức.
Hắn lại không cần trằn trọc vì nàng đứng núi này trông núi nọ, cũng không cần vắt hết óc dỗ nàng vui.
Tầm mắt dừng ở khoé mắt thiếu nữ, ánh mắt Bùi Tịch khẽ nhúc nhích.
"Nhớ kỹ lời ta nói, chỉ cần nàng nghe lời, ta sẽ không tổn thương nàng."
Đe dọa xong, giọng nam nhân lại bỗng trở nên ôn nhu, hắn chậm rãi giơ tay, hơi lạnh ở đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt đỏ bừng của thiếu nữ, lau đi giọt nước mắt trong suốt.
Không thể khiến nàng sợ quá mức, đánh một gậy, vẫn nên đưa táo ngọt.
"Ta thực sự thích nàng, cho nên, chỉ thích mình ta, được không?" Giọng hắn nhu hòa trầm thấp, giống như tình nhân đang nói lời ám muội, từ tính trêu người.
Hàng mi ướt của thiếu nữ run rẩy, nhìn hắn không chớp mắt, đáy mắt đều là hình ảnh phản chiếu của nam nhân, hàm răng nàng cắn chặt môi dưới, giống như nai con sợ hãi, nhẹ gật đầu.
"Biết, đã biết, ta, ta chỉ thích huynh." Nàng nuốt nước bọt, ngoan ngoãn nói.
Trong đôi mắt sâu thẳm của nam nhân bỗng nhiên hiện lên một tia cười sung sướng, khác với nụ cười ngụy trang ngày trước, một tia cười này cực kỳ rõ ràng, khiến hơi thở nguy hiểm quanh thân hắn tản đi, đột nhiên trở nên ôn hòa dịu dàng.
"Ngoan, như vậy mới đúng."
Tay giữ cằm thiếu nữ di chuyển, ôn nhu vuốt ve cánh môi bị nàng cắn đến đỏ bừng.
Hắn mỉm cười, khàn giọng nói: "Đừng cắn."
—————————-
Tác giả có chuyện nói:
Bùi Bùi: Diễn chính trực ôn nhu nàng sẽ thay lòng đổi dạ, bỏ đi, ngả bài, không diễn!
Bùi Bùi hắc hóa: Sau này chỉ có thể nhìn ta, chỉ thích ta, nhìn người khác ta liền giết hắn! Đã hiểu chưa!!!
Đại tiểu thư: ( run bần bật) Ừ ừ, chỉ thích huynh
Bùi Bùi hắc hóa...... Hắc hóa không nổi nữa QAQ