Cổ đại không có điện, cho nên mỗi khi mặt trời lặn mười phần, mọi người sẽ về nhà, cơ bản không có sinh hoạt ban đêm.
Chỉ có những tửu lầu, hoa lâu, giờ phút này còn sáng đèn.
An Cửu lặng lẽ từ tầng hai đi xuống, đi đến trước quầy của khách điếm, tiểu nhị đang ghé sau quầy ngủ gật, nàng gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tiểu nhị giật mình tỉnh lại, vội hỏi: "Khách nhân có gì phân phó?"
An Cửu nói: "Ta muốn ra ngoài thành, ngươi gọi người tới đánh xe giúp ta."
Tiểu nhị nghe vậy liền chần chờ: "Sắc trời đã tối, bây giờ ra ngoài thành, đến lúc cửa thành khóa, có thể không vào được."
An Cửu muốn nói, ta cũng không muốn đi, nhưng ta không có cách nào cả. Nhưng nàng nhịn xuống, một câu không nói, chỉ giơ tay thả khối bạc vụn lên quầy.
Tiểu nhị lập tức mặt mày hớn hở, nhanh chóng nhét bạc vụn vào tay áo, sửa lời nói: "Khách nhân chờ chút, ta đây liền kêu người dẫn ngựa cho ngài."
Không quá một hồi, xe ngựa đã dừng ở ngoài khách điếm, lái xe chính là một ông lão thật thà ít nói, tiểu nhị gọi ông ta là Trương bá, là mã phu chuyên cho ngựa ăn ở khách điếm, người thoạt nhìn rất thành thật.
Lòng An Cửu hơi chùng xuống, lên xe nói với Trương bá: "Ra khỏi thành đến nghĩa trang ở thành Tây."
Trương bá không lên tiếng, cũng không hỏi vì sao, trực tiếp đánh xe về phía trước.
An Cửu ngồi một mình ở trong xe, bên trong xe tối om. Kéo màn xe ra, có thể trông thấy ánh nến đèn lồng của từng nhà hai bên đường phố, vầng sáng mờ nhạt thoạt nhìn hết sức nhu hòa, lấp la lấp lánh giống con sông chạy dài.
Nhưng con sông phát sáng đến ngoài thành liền đứt quãng, bên ngoài chỉ còn bóng đêm đen nhánh thâm trầm.
Tâm trạng An Cửu rất bình tĩnh, đặc biệt bình tĩnh.
Cho dù được Bùi Tịch ám chỉ tới nghĩa trang, sau đó còn muốn "Ngốc nghếch" đi tìm tình cổ, rồi ngốc nghếch bị vị cổ sư kia bắt, nàng một chút cũng không tức giận.
Bùi Tịch người này nàng còn không hiểu sao? Hắn lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân lần nữa thôi. Bởi vì trong nguyên tác An Cửu được anh hùng cứu mỹ nhân và thích Hạ Tử Kình, cho nên hắn liền cho rằng làm như vậy là có thể khiến nàng thích hắn sao?
Trên xe ngựa trở về, hắn nhắc tới tình cổ, An Cửu liền đoán được hắn muốn làm gì.
Nàng ban đầu còn nghi hoặc, Bùi Tịch sao không thoát khỏi cốt truyện, hiện tại xem ra, hắn muốn lợi dụng trọng sinh "Tiên tri" một lần, tiến hành kế hoạch của mình.
Giống như người xuyên sách, gặp được cốt truyện không đáng sợ, đáng sợ chính là không gặp được!
Có cốt truyện mới có thể biết trước, mới có thể khống chế tốt thế cục, Bùi Tịch cũng như thế.
Thủ đoạn của cổ sư hắn đều biết, thậm chí ẩn thân ở nơi nào chỉ sợ cũng rõ ràng, cho dù An Cửu bị bắt, hắn cũng có thể thuận lợi tìm được nàng, lại cứu được nàng.
Nếu hắn đã lên kế hoạch, An Cửu đương nhiên phải phối hợp với hắn.
Bản chất của bọn họ kỳ thật đều giống nhau, Bùi Tịch muốn mượn lần anh hùng cứu mỹ nhân này để công lược nàng, mà nàng cũng tính như thế.
Cho nên khi hắn ở trên xe nói đến tình cổ, An Cửu chỉ sửng sốt một lát, liền nhanh chóng thể hiện ra phản ứng thích hợp nhất.
An Cửu nghĩ, có lẽ đúng là vì bọn họ quá mức giống nhau, cho nên nàng mới có thể ngưỡng mộ hắn đi?
Trong bóng đêm, môi đỏ thiếu nữ khẽ nhếch, ai cũng không nhìn ra giờ phút này trên mặt nàng tràn ngập ý cười.
Trương bá là mã phu thuần thục, mặc dù là ban đêm, cũng nương theo ánh sáng đỉnh đầu mà đánh xe vững vàng, một đường thuận lợi đi vào nghĩa trang thành Tây bên cạnh.
An Cửu bảo ông dừng xe ở giữa đường, vẫn không trực tiếp đến nghĩa trang.
Nàng biết, giờ này khắc này ngoài nghĩa trang, nhất định ẩn nấp không ít đệ tử Hoa Sơn.
Bùi Tịch đều đem manh mối quan trọng báo cho bọn họ, còn nhắc nhở ban đêm cổ sư kia sẽ đến, người phái Hoa Sơn cũng sẽ không quá ngu ngốc.
An Cửu một mình xuống xe, đi về phía nghĩa trang.
Trương bá ở phía sau nhắc nhở: "Vị tiểu thư này, nơi đây không an toàn, đừng một mình đi quá xa."
An Cửu quay đầu lại nói với ông lão: "Ông không cần ở đây chờ ta, đánh xe trở về đi. Nếu ngày mai ta còn chưa về, ông nói với bạn ta một tiếng."
Nhưng nàng cảm thấy hẳn là sẽ không kéo dài tới ngày mai, nếu không thì sao Bùi Tịch một bên diễn vai thần y trước mặt mấy người Lâm Thanh Nghiên, một bên lại giả dạng Phi Y cứu nàng chứ?
Hắn cũng không có khả năng phân thân.
Khả năng lớn nhất là đêm nay phải giải quyết cổ sư kia, thuận tiện cho màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Trương bá chần chờ không chịu đi, ông thấy tiểu cô nương này tuổi còn trẻ, nhìn lại yếu ớt, để nàng một mình ở ngoài thành, trong lòng ông không yên tâm.
An Cửu cười cười, nói: "Đừng lo lắng, ta không phải người thường, tự ông trở về đi, ở lại nơi này không an toàn."
Trương bá vừa nghe liền hiểu, thành Bình Lan nhiều nhân sĩ võ lâm, tiểu cô nương này đại khái cũng là người trong giang hồ.
Ông lão đánh xe rời đi, An Cửu tiếp tục đi về phía trước.
Nàng chậm rãi đi đến ngoài nghĩa trang cách đó không xa, nghĩa trang an an tĩnh tĩnh, không thấy ánh sáng, gió đêm thổ qua núi rừng xung quanh, phát ra tiếng xào xạc. Trên cái cây khô ngoài viện, vài con quạ đen an tĩnh đậu trên nhánh cây, cong cổ ngủ gật.
An Cửu suy đoán, lúc này ở viện đại khái ẩn nấp rất nhiều người, chẳng qua vì ôm cây đợi thỏ, bọn họ cũng chưa xuất hiện.
An Cửu cũng không kinh động bọn họ, đánh giá khắp nơi một phen, nhìn thấy đối diện nghĩa trang có một bụi cây rậm rạp, lặng lẽ đi vào.
Chờ đến khi bọn họ đánh tới, nàng lợi dụng lúc hỗn loạn lao vào cuộc chiến, thuận thế bị cổ sư bắt cóc, kế hoạch hoàn mỹ.
An Cửu tính rất khá, nhưng nàng không dự đoán được chính là, hành động chui vào bụi cây để trốn của nàng, sớm bị một đôi mắt trong bóng đêm nhìn thấy.
Người nọ chính là cổ sư lên kế hoạch "Xác sống" Vu Thịnh, mỗi đêm khi thao túng xác sống, Vu Thịnh sẽ ẩn thân trong rừng, gần nghĩa trang nhưng lại không dễ phát hiện.
Tối nay, hắn vừa đến đây, lại phát hiện bảo địa* của mình đã bị người khác chiếm trước, trong lòng Vu Thịnh tức khắc nâng cao cảnh giác, cho rằng người nọ phát hiện tung tích của mình, mới đến rừng tìm kiếm.
* Bảo địa: đất quý
Vu Thịnh không dám hành động thiếu suy nghĩ, dẫn đầu thả ra một con cổ trùng.
Ban đêm vốn dễ ẩn nấp, huống chi con sâu nho nhỏ? Cổ trùng rất nhanh bò đến cái cây phía sau bóng người, một lát sau, Vu Thịnh cảm giác cổ trùng phản hồi.
Hắn cảm thấy một tia kinh ngạc, người nọ nhanh như vậy liền trúng chiêu? Chẳng lẽ không phải tới tìm hắn?
Bên kia, An Cửu vốn dĩ đang ngồi dưới đất dựa vào thân cây kết quả cẳng chân đột nhiên nhói đau, giống bị muỗi đốt, nàng giơ tay vỗ nhẹ, nhỏ giọng nói thầm: "Lúc này mới tháng tư sao đã có muỗi......"
Lời còn chưa dứt, thân thể chợt nhũn ra, trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nàng rùng mình, nháy mắt ý thức được không thích hợp.
Vừa rồi không phải muỗi cắn nàng, có lẽ là cổ trùng! Nàng sẽ không gặp vị cổ sư kia sớm hơn người phái Hoa Sơn chứ!
Mẹ nó, sớm biết thế đã không tới! Sao nàng xui xẻo như vậy!!!
Ý thức của An Cửu vẫn tỉnh táo, nhưng tứ chi nàng lại rất vô lực, ngũ quan vẫn nhanh nhạy có thể nghe thấy tiếng bụi cỏ phía sau bị dẫm lên kêu sột soạt.
Có người đi về phía nàng.
Một bóng người đen nhánh ngồi xổm xuống trước mặt nàng, một bàn tay duỗi về phía nàng, xương ngón tay lạnh băng nắm cằm nàng.
"Ai phái ngươi tới?" Tiếng khàn khàn thấp thấp hỏi.
An Cửu nghe thấy miệng mình chậm chạp nói: "Không...... Không có ai, ta tự mình tới......"
???
Thuật nói thật ở cổ đại? Thế giới võ hiệp cũng quá không khoa học đi!!!
"Ngươi là ai?" Người nọ lại hỏi.
"Ta là...... An Cửu."
Bóng người sờ mạch nàng, ngữ khí kinh ngạc: "Một người bình thường? Ngươi tới nơi này là trùng hợp sao?"
"Không, không phải...... Ta là tới công......" Nói tới đây, An Cửu đột nhiên không nói nữa, người nọ không biết nguyên nhân gì, An Cửu lại nghe thấy tiếng hệ thống vang lên trong đầu.
【 Chú ý, ký chủ không được lộ ra bất kỳ thông tin nào liên quan đến hệ thống! 】
Người nọ thấy hỏi không thu được gì, lại thay đổi vấn đề: "Ngươi biết ta là ai?"
"Biết...... Ngươi là Vu Thịnh......"
Quanh thân chợt phát lạnh, ngón tay bóp cằm An Cửu đột nhiên dùng sức, cằm nàng tức khắc một trận đau đớn.
Ngữ điệu của bóng người trong đêm hạ xuống mấy độ, lạnh lùng hỏi: "Sao ngươi biết ta?"
"Phái Hoa Sơn đều biết...... Bọn họ mai phục ở nghĩa trang...... Chuẩn bị bắt ngươi......"
Trong đầu, An Cửu vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Nàng biết Vu Thịnh đêm nay sẽ đến, lại không biết hắn sẽ tới từ hướng này! Trong sách cũng không viết hắn trốn ở đâu, ai biết sẽ đụng phải đâu!
Hiện tại toàn bộ kế hoạch đã đổ vỡ, Vu Thịnh biết phái Hoa Sơn muốn bắt hắn, sẽ không ngốc đến nỗi chui đầu vô lưới.
Mạng ta xong rồi!
Chỉ hy vọng đại Boss Bùi Tịch mạnh hơn một chút, sớm một chút cứu nàng.
Đã đánh thắng phó bản thông quan, vậy đến lần này hẳn là càng đơn giản đi?
Quả nhiên, nghe nàng nói như vậy, Vu Thịnh cười lạnh một tiếng, thấp giọng phun ra hai chữ: "Hoa Sơn......"
Sau đó giơ tay đặt lên cổ nàng, trước mắt An Cửu bỗng nhiên tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Tỉnh lại, An Cửu phát hiện mình nằm trên mặt đất, xung quanh là sơn động, khắp nơi đều là vách đá, bầu trời ngoài cửa động vẫn là tối, cây cối rậm rạp, trong núi rừng yên tĩnh thường truyền đến một hai tiếng chim kêu.
Đây là nơi núi sâu rừng già nào? Bùi Tịch còn có thể tìm được nàng hay không?
Sau khi An Cửu im lặng một lúc lâu, toàn thân nàng vẫn không sức lực, nhưng nằm trên đất lâu lại lạnh, đành phải giãy giụa bò từ mặt đất lên, dựa vào vách đá nhìn vào trong sơn động.
Toàn bộ quá trình, nàng phát hiện xúc cảm của mình dường như trở nên cực kỳ nhạy bén. Ví dụ khi bàn tay nàng chống lên mặt đất, chạm vào một hạt cát nhỏ, bình thường căn bản không có cảm giác, nàng lại cảm thấy đau.
Khi đầu ngón tay lướt quá cạnh gồ ghề của vách đá, cũng truyền cảm giác đau rất nhỏ.
Phảng phất trong nháy mắt cảm giác phóng đại vài lần, nàng lập tức biến thành công chúa hạt đậu, da bụng mỏng manh khó có thể chịu đựng bất kỳ ma xát áp lực nào.
Khó trách hắn không trói nàng lại, mà tùy ý vứt trên mặt đất.
Cơ thể như vậy, An Cửu căn bản không chạy thoát. Một nhánh cây xẹt qua, hoặc va vào đá, bất kỳ va đập nào không ngại với người thường, với nàng mà nói đều là tra tấn khó có thể chịu đựng.
Sơn động không lớn, An Cửu dựa ở cửa động, trong động có đống lửa, ngồi cái bên cạnh lửa là nam nhân hắc y, đúng là cổ sư Vu Thịnh.
Thấy nàng tỉnh lại, hắc y nhân đứng dậy đi đến trước mặt nàng, trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi là người thường, nếu biết ta là Vu Thịnh, vì sao không sợ?"
An Cửu ngửa đầu nhìn hắn, Vu Thịnh vẫn chưa che khuất mặt, nương ánh lửa trong động, nàng thấy rõ mặt hắn.
Đây là nam nhân trung niên bề ngoài tang thương âm trầm, hơn bốn mươi tuổi, màu da tái nhợt, mặt góc cạnh rõ ràng, không khó nhận ra khi hắn còn trẻ hẳn cũng là mỹ nam, chỉ là đôi mắt hạt châu đen như mực, khi nhìn người khác có vẻ cực kỳ áp lực.
An Cửu nỗ lực khắc chế đầu ngón tay run rẩy, sau khi đau đớn quỷ dị tan đi, thứ còn lại là một loạt cảm giác ngứa ngáy khó chịu, phảng phất như bị kiến cắn.
Nàng thở hổn hển, nói: "Ta nghe nói cổ sư các ngươi sẽ luyện tình cổ, ta muốn tình cổ, làm một người thích ta."
——————-
Tác giả có chuyện nói:
Bùi Bùi: Ta nghĩ đến một hồi anh hùng cứu mỹ nhân
An Cửu: Ta đang cố gắng hết sức phối hợp diễn với chàng đó ~~~ oa đệt! Diễn dở rồi!