Trên đường từ nhà hàng về nhà, An Cửu nhận được tin nhắn của An Nguyệt.
An Nguyệt: Cô đừng quá đắc ý.
An Cửu cơ bản chưa từng liên lạc riêng với cô ta, trừ tin nhắn ngày lễ tết, đây là lần đầu tiên đối phương chủ động tìm cô.
An Cửu gửi một dấu hỏi chấm qua.
An Nguyệt: Cô cho rằng Bùi Tịch nghiêm túc với cô sao?
An Cửu: Cô muốn nói gì?
An Nguyệt: Tuy tôi không vừa mắt cô, nhưng dù sao chúng ta vẫn là người một nhà, ông nội lại quý trọng cô, công ty về sau sẽ do cô quản lý, tôi không muốn thấy cô bị lừa, công ty nhà chúng ta rơi vào tay người khác.
An Nguyệt: Bùi Tễ không đơn giản như vậy, anh ta thoạt nhìn ôn hoà, nhưng thực tế lại lạnh tâm lạnh tính, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, người này rất nguy hiểm, tôi khuyên cô tránh xa anh ta một chút.
Nhìn tin nhắn gửi đến trên màn hình, ánh mắt An Cửu hơi lóe lên.
Cô nhẹ nhàng gõ bàn phím: Tôi nghe nói chị từng đắc tội anh ấy?
An Nguyệt:......
An Nguyệt: Anh ta nói với cô? Lúc đầu tôi ngu ngốc, chính xác đã làm chuyện không hay, nhưng tôi không ảnh hưởng anh ta mà? Lúc đó anh ta đuổi tôi ra ngoài, bên ngoài đều là người, bây giờ tôi bị người trong vòng cười nhạo, không dám ra ngoài.
An Nguyệt vốn cũng là thiên kim nhà giàu có dục vọng, không có việc gì sẽ cùng chị em đi mua sắm dạo phố, xem phim, đi vũ trường và du lịch. Tuy nhiên, những năm gần đây lại yên tĩnh rất nhiều, hiếm khi thấy cô ta chia sẻ trong vòng bạn bè.
Vài ngày trước lại biết, người này bất ngờ viết tiểu thuyết, thật khiến người khác khó có thể tin.
Vốn tưởng cô ta đổi tính, nhưng không ngờ là vì chuyện này.
An Cửu trầm ngâm rũ mắt, liền thấy An Nguyệt lại gửi thêm một loạt tin nhắn, trên màn hình tràn ngập lời phàn nàn.
An Nguyệt: Anh ta chướng mắt tôi thì từ chối là được, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào không có phong độ như anh ta.
An Nguyệt: Hơn nữa thanh danh của anh ta ở Tô Thành cũng không tốt, Tân Thành chúng ta không biết, nhưng người bên đó đều biết, Bùi Tễ rất đáng sợ. Năm ngoái có một công ty dược phẩm nước ngoài muốn tiến quân vào trong nước, kết quả cuối cùng không giải quyết được gì, cô nghĩ vì sao? Chính Phong Nhân ra tay.
An Nguyệt: Phong Nhân có thể đi đến mức này, cô cho rằng là vì sao?
Vòng quan hệ của An Cửu khác với An Nguyệt, cô từ nhỏ được lão gia nuôi dưỡng, người trong vòng cũng được lão gia lựa chọn, phần lớn đều là gia tộc tinh anh, thiếu gia ăn chơi không quản lý việc nhà như An Nguyệt, cô sẽ không tiếp xúc.
Cho nên tin tức lưu truyền trong giới, cô không nắm rõ.
Nhưng việc làm của Phong Nhân mấy năm nay cô đã nghiên cứu qua, Phong Nhân với tư cách là một công ty dược phẩm đáng mong đợi, có thể đứng đầu nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc nghiên cứu phát minh thuốc có hiệu quả, còn là do phòng quản lý đưa ra quyết định hợp lý.
Khác với không lạnh không nóng trước kia, mấy năm nay Phong Nhân kiên quyết tiến thủ, không chỉ khai triển, mở rộng nghiên cứu phát minh thuốc đặc hiệu, còn bắt đầu xuất khẩu thuốc ra nước ngoài, vừa nhìn tham vọng không nhỏ.
Nói thật, có thể đưa công ty dược phẩm phát triển đến nước này, coi như là xếp đầu cả nước.
An Cửu không ngốc, rất nhanh đã phát hiện ra manh mối.
Đây không phải, cô lại bị anh lừa rồi sao?
Nhưng lần này không có hệ thống nhắc nhở, cũng không có nguyên tác để so, nên cô nhất thời không kịp phản ứng.
Thành thật mà nói, khi vừa ý thức được điều ấy, An Cửu cũng không quá tức giận, ngược lại có cảm giác hoá ra là thế.
Đây mới là anh, đây mới là Bùi Tịch boss phản diện trong sách.
Những ngày này, Bùi Tễ cho cô ấn tượng quá hoàn hảo, An Cửu thực sự không có nhiều cảm giác thật.
Bùi Tễ hoàn hảo khiến người ta động tâm, nhưng chỉ vậy thôi.
Anh khắc chế, lịch sự, tao nhã, nhẹ nhàng như ngọc, khiến người ta cảm giác không giống người thường.
Trên đời thực sự có người hoàn hảo như vậy sao? Không có thiếu xót nào cả?
Nếu có, vậy nhất định là giả vờ, dù sao không ai là hoàn hảo không có khuyết điểm cả.
Nghĩ đến đây, An Cửu đột nhiên cong môi.
An Cửu: Cảm ơn.
An Nguyệt: Cô đừng để anh ta lừa gạt là được, không phải tôi muốn phá tình cảm của hai người, nhưng tôi sợ công ty sẽ rơi vào tay người khác.
An Cửu: Sẽ không.
Cô muốn xem, anh có thể giả vờ tới khi nào.
Xe chạy thuận lợi về nhà, An Cửu vừa vào nhà, liền gặp lão gia đang chơi cờ trong phòng khách.
"Tiểu Cửu đã về rồi?" Đối phương cũng là một ông lão sống cùng khu biệt thự, mỉm cười chào An Cửu.
"Ông nội, ông Lưu, chào hai người ạ."
Điều hòa trong phòng ấm áp, dì giúp việc tới lấy áo khoác An Cửu cởi ra, đưa tới một bát canh gừng.
"Tiểu Cửu về muộn như vậy, ra ngoài ăn cơm với ai thế?" Ông Lưu cười hỏi.
Ông nội An cũng lặng lẽ quay đầu lại nhìn.
Chống lại hai ánh mắt tò mò, An Cửu khẽ cười nói: "Một người bạn ạ." Cô không nói thêm gì nữa.
Hai ông lão cũng không hỏi nhiều, một lúc sau ông Lưu về nhà, ông nội An gọi An Cửu tới: "Đi theo ông."
"Vâng."
Sau bữa tối là thời gian hai ông cháu ở chung, thỉnh thoảng đánh cờ, thỉnh thoảng xem TV, nếu An Cửu có gì không rõ về chuyện công ty, lúc này sẽ hỏi ông nội An, ông nội sẽ dạy cô.
"Ông nội, ông biết rõ công ty chế thuốc Phong Nhân của Bùi gia không?" Vài giây sau, An Cửu đột nhiên hỏi.
Ông nội An nhướng mày: "Biết."
An Cửu: "Hôm nay con đi ăn cơm với người nhà họ."
Vẻ mặt ông nội An vẫn không thay đổi: "Ồ, sau đó thì sao?"
An Cửu kinh ngạc: "Ông biết?"
"Chú ba của con nói cho ông biết." Ông nội An chậm rãi dừng lại, "Ông nghĩ hình như trong lòng con đã có tính toán, nên sẽ không nói thêm gì nữa."
An Cửu cười nói: "Ông đối với cô cháu gái này thật tin tưởng."
Ông nội An nói: "Đương nhiên, đứa trẻ ông nuôi dưỡng, ông có thể không biết sao? Với tính cách của cháu, tuyệt đối không được xử trí theo cảm tính. Dù sao cháu đã lớn, vấn đề tình cảm của cháu sau này, ông mặc kệ, cháu tự mình quyết định."
An Đông Lâm có ba người con, con gái lớn là não yêu đương, con trai thứ cũng dính phải tình cảm, chỉ có con út chưa từng chịu thiệt thòi, nhưng lại có chút ngốc, không thể giữ chức vụ quan trọng.
Ông đã dạy đủ, điều tự hào nhất bây giờ là nuôi dưỡng được một cô cháu gái tốt, suy nghĩ tỉnh táo lý trí, còn thông minh, khiến vô số bạn già phải ghen tị.
"Dù sao ông chỉ có một yêu cầu, sau này con của con nhất định phải có một đứa mang họ An, những thứ khác, có kết hôn hay không, kết hôn với ai, dù cháu muốn nuôi mấy tiểu bạch kiểm, đều tùy cháu." Ông nội An vung tay một cách hoành tráng, "Ha, ông thắng."
An Cửu nhìn ông lão đang tươi cười trước mặt, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Những gì chú ba nói với ông nội qua điện thoại chắc chắn không hay, nhưng ông cũng không biểu hiện ra ngoài.
Ông đã chọn cô làm người thừa kế bất chấp mọi phản đối, nuôi dưỡng cô từ khi còn nhỏ, tuy cô không nhận được tình yêu của cha mẹ, nhưng ông nội cho cô, đều rất thật lòng.
Đó là lý do tại sao cô kiên trì muốn quay về.
Cô chưa bao giờ hối hận khi trở về.
Hiện tại cũng không biết, tình huống của Bùi Tễ rốt cuộc là như thế nào?
Dù An Cửu đã phát hiện ra mặt khác của người đó, nhưng vẫn giả vờ không biết.
Mặc dù anh lừa cô, nhưng cô cũng giống vậy, cũng đang gạt anh, hai người bên tám lạng người nửa cân, ai cũng không nói với người kia.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi lần An Cửu tan ca Bùi Tễ đều chờ ở dưới lầu công ty, hoặc là đón cô ra ngoài ăn cơm, nếu An Cửu không đồng ý, anh sẽ nói mình tiện đường.
Cũng không biết tiện đường thế nào.
Tin tức An Cửu có người theo đuổi, nhanh chóng lan truyền khắp công ty.
Trịnh Lam chấn động khi nghe được chuyện này: "Cô nói Bùi Tễ theo đuổi cô?"
An Cửu đang đọc báo cáo, nghe vậy ngước mắt nhìn sang: "Giật mình như vậy?"
Trịnh Lam nói: "Cũng không phải, chỉ là không tưởng tượng nổi, Bùi Tễ thoạt nhìn như bông hoa cao lãnh..."
An Cửu phì cười.
Anh? Bông hoa cao lãnh?
Trịnh Lam lại hỏi: "Cô có ý gì với anh ấy không?"
An Cửu bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Không có ý gì, chỉ như vậy thôi."
Trịnh Lam giơ ngón tay cái: "Đại tiểu thư, cô thật ngầu. Nhắc mới nhớ, mấy tiểu thịt tươi mà trước cô biết, bây giờ vẫn đang tìm cô à? Bùi Tễ có thể so với họ không?"
Đuôi lông mày An Cửu khẽ động, lấy điện thoại ra xem.
Luôn có người cảm thấy, phụ nữ dễ bị tình cảm lay động, cô và chú ba của cô chính là nhân tài kiệt xuất.
Từ khi An Cửu gia nhập công ty, vô tình hoặc cố ý gặp rất nhiều người đàn ông, có chàng trai trẻ toả nắng tình cờ gặp ở sân golf, có nam minh tinh làm đại ngôn cho công ty, đến nhà hàng cũng có thể gặp giáo sư đại học tao nhã, còn có huấn luyện viên đẹp trai trong phòng tập.
Mọi phong cách, mọi kiểu dáng, loại nào cần có đều có.
Tin nhắn chúc ngủ ngon và chúc buổi sáng mỗi ngày, hỏi han ân cần thời tiết thế nào, đủ loại quan tâm, An Cửu hầu như bỏ mặc.
Mở WeChat, là tin nhắn Bùi Tễ gửi tới, hỏi ngày mai cuối tuần có muốn đi cắm trại không, cô trực tiếp ấn vào khung trò chuyện khác.
An Cửu: Quán bar lần trước cậu nói ở đâu?
Đối phương trả lời ngay lập tức: Chị An, cuối cùng chị cũng trả lời! Chị muốn đến quán bar à? Chỗ đó hơi khó tìm, không bằng em lái xe tới đón nhé?
An Cửu: Được, buổi tối tan làm, cậu qua đây.
Trả lời vấn đề này xong, An Cửu mới mở lại khung trò chuyện với Bùi Tễ, cười gõ chữ: Trời rất lạnh, cuối tuần không muốn ra ngoài. Đúng rồi, hôm nay anh không cần đón tôi, tự tôi đi xe về nhà.
Điện thoại đặt trên bàn khẽ rung lên, Bùi Tễ im lặng nhíu mày.
Có phải anh biểu hiện quá nóng vội?
Có thể gần gũi như thế, anh đã cố hết sức khắc chế.
Nhắm mắt lại, Bùi Tễ nghĩ đến giấc mơ theo mình từ năm mười tám tuổi, một mực chiếm lấy giấc ngủ của anh.
Trong giấc mơ, anh quên mất thân phận trong hiện thực của mình, sống dưới tư cách một người khác.
Người đó tên là Bùi Tịch.
Anh dùng tên Bùi Tịch lớn lên trong mơ, gặp cô gái tên An Cửu, yêu cô, cuối cùng chết thảm trong giấc mơ.
Bùi Tễ từng cho rằng đó chỉ là một giấc mơ tình cờ, mặc dù giấc mơ khiến anh đau khổ vạn phần, đêm không thể say giấc.
Nhưng khi giấc mơ lặp đi lặp lại, càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng chân thực, anh dần dần không cách nào phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Anh tìm kiếm cao tăng đắc đạo, đối phương nói cho anh biết, đó là kiếp trước của anh, là chấp niệm của anh.
Chấp niệm quá mức sâu nặng, mới khiến anh nhớ lại tất cả những gì đã trải qua.
Ký ức đó vốn nên bị năm tháng vùi lấp, nhưng anh vẫn cố gắng chuyển thế luân hồi, đến thế giới này, chỉ để tìm được cô.
May mắn thay, anh đã tìm thấy cô.
Cô không nhớ gì, quên đi tất cả tổn thương anh đã gây ra cho cô. Đây là một khởi đầu mới, anh sẽ không bao giờ đưa ra quyết định sai lầm nữa, sẽ không bao giờ dẫm vào vết xe đổ.
Bùi Tễ luôn nhớ, trước khi cô chết, chính miệng nói chưa bao giờ yêu anh. Người tội ác chồng chất như anh, sao có thể xứng đáng cầu xin tình yêu đích thực đến với mình?
May mắn cô không nhớ, anh vẫn có thể giả vờ ra bộ dáng thuần lương, hèn hạ tìm kiếm sự để ý của cô, từng li từng tý giành được tình yêu của cô.
Chỉ cần cô thích, chỉ cần cô có thể yêu anh, anh nguyện ý giả vờ trước mặt cô cả đời.
Trời đã tối, mặc dù An Cửu nói không cần đến đón, Bùi Tễ vẫn bảo tài xế lái xe đến dưới lầu công ty cô.
Dù xuyên qua cửa xe nhìn cô một cái cũng được.
Hoàng hôn rực rỡ buông xuống phía chân trời, người đàn ông ngồi ở ghế sau xe, từ từ hạ nửa cửa sổ xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía cửa công ty.
Sau đó anh liền thấy, cô gái vừa nói với anh lát nữa sẽ về nhà, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp ngồi vào xe mui trần của chàng trai trẻ, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc kiêu ngạo phóng đi.
Anh đột nhiên nắm chặt tay, lòng bàn tay gần như nắm ra máu.
—————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Chậc chậc, thấy bộ dáng mất giá của Bùi Bùi đi.