Hình Ngạo Thiên đên lên trước, từ trên cao nhìn xuống nàng, hỏi: "Tuyết Cơ, có thể ngươi biết tiểu thái giám này, hắn gọi là Tiểu Lộ Tử, chính là hắn hạ độc vào canh gừng."
Tuyết Cơ thập tức duy trì tỉnh tảo, phân rõ quan hệ với tiểu thái giám: "Sao Vương thượng lại nói những lời này, thần thiếp sao lại quen một tiểu thái giám chứ?"
Tiểu thái giám thấy nàng lại vô tình, kích động quát to lên: ‘Tuyết phi nương nương, sao người có thể không biết Tiểu Lộ Tử đây? Lúc trước nếu không phải người cho nô tài một trăm lượng hoàng kim, còn nói tuyệt đối sẽ không tra ra nô tài, còn cam đoan nhất định đảm bảo cái đầu của Tiểu Lộ Tử, Tiểu Lộ Tử nào dám xuống tay đi đầu độc Vũ phi nương nương chứ."
Theo lời tiểu thái giám nói, mặt Hình Ngạo Thiên càng thâm trầm hỏi: "Thế nào, vẫn không chịu thừa nhận sao?"
‘Thần thiếp... Thần thiếp... Vương thượng tha mạng.... Vương thượng tha thần thiếp đi, thần thiếp chỉ là nhất thời hồ đồ, thần thiếp không ngờ sẽ hại đến Vương hậu thiên triều, tuyệt đối không có nghĩ tới, Vương thượng tha mạng...!" Tuyết Cơ thấy không còn biến pháp trốn tránh, đành phải thừa nhận.
Uông Vũ Hàm nhìn Độc Cô Thác, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, thì ra là nàng hạ độc, ban đầu nghe bọn họ phân tích, còn tưởng rằng độc là do Lam Cẩm Nhi hạ chứ, không ngờ lại là một người hoàn toàn khác, chẳng trách Lam Cẩm Nhi hôm nay vững dạ như vậy.
"Tuyết Cơ, bây giờ không phải là ta không tha cho ngươi mà là Thiên Diệp Vương không tha cho ngươi, đồng thời ngươi cũng bôi nhọ mặt Phong thành của ta, lưu ngươi ở lại có tác dụng gì?" Hình Ngạo Thiên dứt lời, liền thoáng nhìn qua Độc Cô Thác cùng Vũ Hàm, Độc Cô Thác thủy chung không mở miệng, hắn chính là muốn nàng chết, về phần muốn nàng chết như thế nào, hắn không cần hỏi đến.
Hình Ngạo Liên liếc mắt nhìn về phía Long Trạch và Huyền Vũ, hai người lập tức hiểu ý tứ của Vương thượng, tiến lên kéo hai người xuống, nếu bọn họ hạ độc bằng trấm tửu, vậy hắn cũng ban cho bọn họ một ly trấm tửu.
Tuyết Cơ tự biết đã không còn cơ hội vãn hồi, giống như con rối bị chặt đứt dây, tùy ý để bản thân bị bọn họ kéo xuống, trong mắt trống rỗng vô thần, giống như đã biết trước kết quả của mình!
Uông Vũ Hàm thấy nàng bị dẫn ra ngoài, đứng dậy đi đến bên cạnh Hình Ngạo Thiên: "Hình đại ca, ngươi tính đối phó nàng như thế nào, nếu như có thể, Vũ Hàm hi vọng ngươi có thể nhân từ."
Hình Ngạo Thiên nhìn vào hai mắt của nàng, thở dài nói: "Vũ Hàm, nàng cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhân từ, nhưng có Độc Cô Thác bảo vệ nàng, chắc chắn nàng sẽ trải qua hạnh phúc thật sự."
"Chuyện của ta và Vũ Hàm không cần ngươi quan tâm, ngươi nên quan tâm chuyện của mình đi!" Độc Cô Thác không quen nhìn Hình Ngạo Thiên nói chuyện như vậy, tiến lên một tay ôm lấy này quay lại lồng ngực của mình.
Hình Ngạo Thiên hiể được ý tứ của Độc Cô Thác, nhưng hắn phải làm thế nào mới có thể tìm Hân Vũ trở về đây?
"Vương thượng, nghe nói Vũ phi bị bệnh, vì sao người không cho thần thiếp cùng Bạch muội muội tới thăm vậy?" Vẻ mặt đạo đức giả của Lam Cẩm Nhi tiêu sái đến bên cạnh hắn hỏi.
"Linh Lan, nàng hồi cung nghỉ ngơi trước đi, không có việc gì!" Hình Ngạo Thiên không để ý đến Lam Cẩm Nhi, mà nhìn về phía Bạch Linh Lan ở phía sau.
Bạch Linh Lan trước giờ không tranh sủng cùng nữ nhân trong hậu cung, điềm tĩnh cúi người vấn an với hắn sau đó liền một mình rời đi trước. Lam Cẩm Nhi biết mình lưu lại cũng không có quả ngon để ăn, cũng đi theo ra ngoài