• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, mỉm cười trước tự giới thiệu nói: "Tại hạ Âu Dương Tề, là Tứ hoàng tử Yến quốc, lần này ta theo đại hoàng huynh cùng tới viếng thăm quý quốc để thể hiện tình hữu hảo."

"Thì ra là người Yến quốc, vậy ngươi tại sao không ở trong đại điện uống rượu vui đùa cùng bọn họ, chạy tới đây làm chi?" Hân Vũ cẩn thận dò xét hắn, giống y như nàng, nam nhân ở trước mắt cũng một thân áo trắng, trong tay còn cầm một cây dù, phối hợp đồng bộ như vậy, thật đúng là tăng thêm vài phần yêu nghiệt.

"Ha ha ha ~~ Ta không thích uống rượu cùng các đại nam nhân, rất không ý tứ, nếu nói thẳng, ta tình nguyện một mình yên tĩnh uống rượu còn hơn, nhưng cô nương là người ở đây, là hậu cung tần phi mỹ nữ? Hay là công chúa...?" Nam nhân tính toán muốn thâm nhập hiểu rõ nàng, cắp mắt nồng nhiệt kia, một khắc cũng không rời khỏi gương mặt của nàng.

"Hừ —–! Ta là ai không liên quan đến chuyện của ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta không thuộc về người nào ở đây là được rồi." Hân Vũ thấy dáng vẻ tự phụ của hắn, thật đúng là đáng so sánh với tên khốn kia, chẳng lẽ nam nhân cổ đại đều như vậy sao? Đều là động vậy biết nói?

"Không thể không nói, cô nương, ngươi thực sự là đặc biệt." Hân Vũ bước lùi về sau một bước, nghe hắn nói, có thể cảm giác được, người này bụng dạ có chút khó lường, trên khuôn mặt tuấn lãng của Âu Dương Tề vẫn duy trì nụ cười, không thể tưởng được tối nay có thể gặp một người đặc biệt như nàng.

" Ha ha ~~~ đúng rồi, ta thấy hiện tại sắc trời cũng không còn sớm, tai phải đi, tái kiến!" Hân Vũ miễn cưỡng cười, nói thế nào đi nữa người ta cũng là một hoàng tử, bây giờ nói khó nghe nàng chính là một tù binh, vên nên chừa đường thu quân cho mình, tôn trọng kẻ hạ nhân.

Âu Dương Tề thấy nàng phải rời khỏi, lo lắng lập tức tiến lên giữ chặt cánh tay của nàng: "Cô nương, ngươi hình như còn chưa cho tại hạ biết tên của người đấy?"

"Ta nói ngươi có thấy phiền hay không vậy? Điều này quan trọng sao? Bổn tiêu thư kêu Đỗ Hân Vũ, hiện tại đã biết chứ?" Kéo cánh tay hắn đang giữ tay mình lại, nhấc váy chạy đi, chỉ sợ dây dưa nữa hắn sẽ không cho nàng rời đi.

Lần này hắn không ngăn cản ở trước mặt nàng nữa, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ nhìn bóng lưng nàng rời đi, thấy nàng có hai lần thiếu chút nữa đạp phải mép váy ngã sấp xuống, hắn liền có một cỗ xúc động dâng lên.

Hân Vũ một đường chạy thẳng về Vân Yên các, vừa rồi lúc chạy, thiếu chút nữa đạp nên mép váy khiến nàng té, quần áo của nữ tử cổ đại thật phiền phức, đi đường cũng không tiện, vẫn là quần bò cùng áo T-shirt là thoải mái.

"Mỹ nhân, muộn như vậy còn chạy đi đâu, Vương thượng vừa rồi sai Lý công công tới, nô tì lừa hắn nói người ngủ rồi, Lý công công vừa mới rời đi đấy!’ Hòa Thái gấp đến độ chạy ra sân tìm nàng, vừa đi ra ngoài liền thấy nàng đã quay về.

"Thái giám kia đến tìm ta làm gì? Không phải là phụng mệnh đến kiểm tra hành tung của ta chứ?" Hân Vũ giật mình nhìn Hòa Thái, tên khốn kia không thể đến coi như xong, cư nhiên còn phái chó săn của hắn đến giám thị nàng, hại nàng nghĩ mấy ngày này có thể thư thái một chút, nhân cơ hội trốn, xem ra vấn là không đơn giản như vậy.

"Mỹ nhân đừng nghĩ nữa, mau trở về tắm rửa đi ngủ đi, đã hơn nửa đêm rồi, không chừng đợi lát nữa Vương thượng có thể tới đây chứ?" Đẩy nàng vào trong, Hòa Thái vì nàng mà bận bịu, thay quần áo ẩm vì mồ hôi, lại quay về cái giường đã tràn ngập hơi thở của hắn 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK