• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thế nào, ta sủng ái nàng, ngược lại bộ dạng của nàng lại như mất hứng, nàng càng không chịu cúi đầu trước ta, ta lại càng có hứng thú chinh phục nàng!" Đầu ngón tay mơn trớn gương mặt của nàng, vương giả tuyên bố bên tai nàng.

Chán ghét né tránh hắn đụng vào, Hân Vũ nhắm hai mắt lại, chỉ thản nhiên trả lời ba chữ: "Tùy ý ngươi...!"

Hình Ngạo Thiên nhìn khuôn mặt hờ hững kia của nàng, trong lòng liền có một cảm xúc khó hiểu, muốn đem nàng giữ bên cạnh cả đời, cái đẹp của nàng là độc đáo, khí chất của nàng tươi mát cao nhã, cũng không hề tầm thương như "nàng" ấy, trong mắt đột nhiên lại xuất hiện bóng người mong nhớ ngày đêm kai, trong ánh mắt đột nhiên trở nên ôn nhu dị thường, vẻ mặt dại ra nhìn nàng chăm chú.

Cảm giác người phía trước thật lâu không có phản ứng gì, Hân Vũ từ từ mở hai mắt lén nhìn hắn, trong một khắc khi ánh mắt vừa tiếp xúc, nàng ngẩn cả người, bởi vì ánh mắt hắn lúc này rất đặc biệt, phải nói là rất ôn nhu thâm tình, giống như ở trong phim thần tượng, nam diễn viên dùng ánh mắt này nhìn người mình yêu, không đúng, phải là thâm tình hơn so với nam diễn viên trong phim!

Dần dần dán chặt môi của nàng, lúc này trong mắt Hình Ngạo Thiên nhìn thấy thân ảnh Vũ Hàm, hắn khẩn cấp hôn lên cánh môi nàng, bàn tay to ôm lấy nàng thật chặt, rung động trong lòng càng trào dâng.

"Vũ Hàm... Vũ Hàm..." Rời khỏi môi nàng, ôn nhu hôn lấy cổ trắng nói của nàng, khẽ cắn vành tai của nàng, nỉ non ở bên tai nàng khẽ gọi tên, nhưng từng câu khinh than này của hắn lại khiến cho thân thể Hân Vũ cứng đờ trong nháy mắt, tên ác ma này lại nhầm nàng là một người khác, một người nữ nhân tên là "Vũ Hàm"!

"Ngươi tránh ra —-!" Hân Vũ kích động đẩy hắn ra, biểu tình ôn nhu hắn thể hiện ra ngoài không phải đối với nàng, nàng chỉ là một vật phẩm thế thân, hắn đối với nàng chỉ có ham muốn cướp đoạt, trước giờ chưa từng ôn nhu.

Hình Ngạo Thiên bị nàng đẩy như vậy, toàn bộ lý trí đều tỉnh táo lại, nhìn Hân Vũ trước mắt đẩy hắn ra, phản ứng của hắn lại bình tĩnh dị thường, sau một lúc ngồi im, không hề nói gì liền rời đi chỉ lưu lại một bóng lưng lạnh như băng.

Hân Vũ cảm thấy hành động của hắn rất kỳ quái, bình thường hắn tuyệt đối không như vậy, nếu nàng dám trái ý hắn, hắn nhất định sẽ giày vò nàng đến sống không bằng chết, nhưng vừa rồi hắn tại sao lại bình tĩnh như vậy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì nữ nhân tên "Vũ Hàm" sao?

Hình Ngạo Thiên thẳng một mạch trở về Hưng Khánh Cung, không điểm thẻ những phi tần khác, nhắm lại hai mắt nghĩ về chuyện vừa rồi, xem ra hắn thật sự hoa mắt rồi, lại coi nữ nhân kia như Vũ Hàm!

Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Yên Các nơi Hân Vũ ở liên tục có người đến tặng quà nịnh bợ, nguyên nhân rất đơn giản, vương thượng vì nàng mà dẫn theo hai vị tướng quân, tự mình mạo hiểm đi vào đế lăng tìm nàng, mới hồi cung lại phong nàng làm "Mỹ nhân", đêm qua lập tức tới bồi nàng mãi đến khuya mới rời đi, xem ra sau này nàng nhất định sẽ được sủng ái!

"Mỹ nhân, người xem mấy thứ này, đều là chủ các cung phái người đưa tới" Mới sáng sớm Hòa Thái đã bận rộn cất mấy lễ vật này, có tơ lụa, tơ tằm, trâm cài tóc, trang sức, chỉ cần là thứ nữ nhân yêu thích, toàn bộ đều có người đưa tới.

Bất đắc dĩ liếc nhìn mấy hộp lễ vật trong tay Hòa Thái, nhìn thấy lại là chấu báu linh tinh gì đó, người trong hậu cung này tại sao đều như vậy, chuyện như vậy cũng nhất định coi là đại sự, cả Vương cung đều biết, nói như vậy sau này người ở trong cung đều sẽ biết nàng, muốn chạy, sợ rằng càng khó hơn rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK