"Vật nhỏ, xem ra ngươi bình phục được rất khỏe,vậy thì thật tốt, bây giờ liền làm ấm giường cho ta đi." Nam tử đúng là tân vương mới vừa cai quản Phong Thành quốc không đến ba năm – Hình Ngạo Thiên!
Ánh mắt hắn lạnh như băng cất giấu một ngòi lửa, biểu thị giờ phút này hắn đang có dục vọng rất lớn, tâm lý Hân Vũ khủng hoảng bất an, thân thể của nàng bây giờ còn đang run rẩy đau đớn, sao có thể chịu đựng được sự tán phá của hắn chứ?
"Đừng! Cơ thể của ta còn chưa khỏe, vẫn rất đau, xin ngươi buông tha cho ta đi..." Nàng thực vô dụng thấp giọng cầu xin, tuy rằng nàng biết như vậy rất không có khí khái, nhưng vì lo nghĩ đến đại cục, vì lo nghĩ đến thân thể nàng lúc này, nàng không còn cách nào khác!
Vẻ mặt Hình Ngạo Thiên tà mị nhìn nàng, da thịt lộ ra ngoài như vậy làm cho người ta mơ màng, cự vật dưới khố đã oán hận hắn cả ngày, chỉ cần hằn mỗi khi nhớ tới niềm vui thống khoái hôm qua thì nó liền xúc động lập tức muốn xông ra.
"Ha ha ~~~ ngươi nói một mãnh thú đột nhiên đói bụng, sẽ bỏ qua bữa ăn đẹp ngon lành của hắn sao?" Con ngươi lạnh như băng của Hình Ngạo Thiên tràn ngập dục vọng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.
Dứt lời, bàn tay to xé một phát, vạt áo trước người Hân Vũ liền mạnh mẽ bị xé nát, cái yến đỏ thẫm xuất hiện trước mắt hắn, không nói hai lời cúi đầu liền hôn lên môi của nàng, vị ngọt lành trong miệng nàng làm hắn như lên cơn nghiện, đã để cho hắn trở nên muốn ngừng mà không được nữa.
"Ưmh ưmh ưmh..." Thân mình bị áp chế, cánh tay căn bản đẩy hắn ra không được, hương vị chán ghét trong miệng này khiến nàng ngạt thở, cũng không biết là lấy dũng khí ở đây, tìm được một cơ hội,liền cắn vào lưỡi hắn.
"A —-" trong miệng Hình Ngạo Thiên truyền đến một cảm giác đau đớn, nữ nhân này không yên còn dám cắn hắn, được lắm, đêm nay hắn tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!
"Càng cay càng đủ vị, vật nhỏ, đêm nay ta sẽ cho nàng biết, đắc tội với ta sẽ có kết cục gì!" tay Hình Ngạo Thiên vung lên, quần áo trên người Hân Vũ rách hết, chưa từng người nào có da thịt hoàn mỹ đến loại trình độ này, toàn thân nàng trên người không có chút tì vết, trắng tinh trong suốt như ngọc.
""Ngươi hỗ đản, không được nhìn —-!" Hân Vũ giãy dụa muốn kéo mền qua người, che ở những chỗ quần áo bị rách, không biết vừa rối hắn làm gì với nàng, quần áo trên người nàng tất cả đều không khỏi rách hết, trần trụi hiện ra trước mắt hắn.
Giữa lúc nàng giãy dụa, Hình Ngạo Thiên đã cởi áo choàng trên người mình, lộ ra đồi ngực cường tráng, da thịt ngăm đen trơn nhẵn, hiện ra mị lực của một nam nhân trưởng thành.
Rất nhanh áp xuống người nàng, Hân Vũ cảm giác bị một hắc xà lạnh như băng quấn lấy thân thể, một cử động cũng không dám, nhìn vào con ngươi đen đầy tơ máu kia, ngón tay di động trên da thịt trong suốt long lanh của nàng, Hình Ngạo Thiên hít một hơi thật sâu, da thịt nàng mềm mại trơn mịn, làm cho hắn cảm giác nhẹ nhàng khẽ đụng liền lập tức không chịu nổi muốn nghiền nát, như thể cố tình muốn biết hết mọi thứ, bàn tay to còn tà ác trượt vào bên đùi nàng.
"A—- ngươi muốn làm gì? Vương hậu của ngươi vừa mới chết, ngươi hẳn là phải nên vì nàng ta túc trực bên linh cữu mới đúng có phải hay không?" toàn thân Hân Vũ run rẩy, bối rối, nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ, há mồm nói lời mê sảng.