Đột nhiên nàng nhớ lại Hòa Thái nói một câu, vừa rồi nàng không để trong lòng, bây giờ lại suy ngẫm thận trọng lại, chẳng lẽ ác ma kia chính là quốc vương ở Phong Thành quốc này?v xd
Hòa Thái nói nàng được Vương thượng mang về, ác ma kia tự xưng là "cô", thời cổ quân vương không phải tự xưng như vậy sao? Nơi này chính là quốc gia cổ Phong Thành mà ông nội nói, nhân thư chính là được lấy ra khi khai quật lăng mộ hoàng gia Phong Thành quốc, cho nên nhân thư nhất định ở trong tòa vương cung này.
"A – đau quá –!" Hân Vũ nghĩ quá nhập thần, khi Hòa Thái bôi thuốc mỡ lên vết thương trên vai thì nhất thời đau khiến nàng hô to.
"Nô tì đáng chết, xin cô nương thứ tội!" Cung nữ Hòa Thái cũng bị tiếng hét thảm của nàng sợ tới mức hoang mang lo sợ, lập tức quỳ gối trước giường cầu xin tha thứ, trong vương cung này, nếu cung nữ phạm lỗi như vậy, nhất định sẽ bị chủ tử đánh chết để trút giận.
Trên TV nàng có xem qua cung nữ thái giám làm vậy, còn tưởng rằng đời thật sẽ không xuất hiện chuyện như vậy, bây giờ gặp chuyện này, thật đúng là làm cho nàng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ người thời cổ, đều coi sinh mệnh người khác như trò đùa sao?
"Hòa Thái ngươi mau đứng lên, ta hiểu quy củ trong vương cung là thế nào, nhưng với ta ngươi không cần như vậy, bởi vì ta không phải người trong vương cung, lại càng không thuộc về nơi này!" Hân Vũ thiện lương rộng lượng khiến Hòa Thái thở phào nhẹ nhõm một hơi, hi vọng từ nay về sau không phải trở về bên cạnh lão ma ma, chỉ cần để nàng đi theo cô nương này là tốt rồi.
"Đa tạ cô nương khoan hồng độ lượng, nô tỳ tin rằng, nữ tử xinh đẹp thiện lương giống như người đây, vương thượng nhất định sẽ chung tình với người." Hòa Thái thật không ngờ, những lời nàng nói hôm nay, tương lai không lâu sau đó, thật sự trở thành sự thật!
Đêm đến, Hân Vũ ở trên giường ngủ không được lăn qua lộn lại, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nàng không có lúc nào thôi lo lắng đề phòng, chỉ sợ ác ma kia sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng đã nghĩ qua việc chạy trốn, nhưng chỉ cần nàng hoạt động thân mình một chút, toàn thân liền đau đến không thể nhúc nhích!
Nhưng nghe Hòa Thái nói, Vương hậu Đông cung vừa qua đời, bây giờ cả Vương Cung tất cả đều bận rộn việc phúng điếu, Hân Vũ nghĩ, hắn bận rộn, ngày hôm nay chắc chắn sẽ không đến, mang theo tâm lý may mắn, đêm nay nghỉ ngơi trước, chờ đêm mai khi tối trời, sẽ lập tức chạy trốn.
Hân Vũ càng lúc càng mệt, hai mắt cũng không nghe lời bắt đầu buồn ngủ, bây giờ cũng đã quá nửa đêm, đoán chắc hắn sẽ không đến đây, ngáp dài một cái, liền nhắm lại hai mắt đi ngủ.
Một bóng đen từ từ đến gần giường, chỉ cách lớp màn che nhìn người đang ngủ say ở bên trong, da trắng như tuyết lộ ra màu hồng, khuôn mặt như vẽ đẹp không sao tả xiết, trừ Vũ Hàm ra, nàng là người thứ hai để cho hắn có thể cảm thán một nữ tử như vậy.
Hân Vũ trong mơ hồ cảm giác được trên người ngưa ngứa ẩm ướt, mệt mỏi mở hai mắt vừa mới nằm ngủ ra, cảnh tượng trước mắt khiến cơn buồn ngủ hoàn toàn bị đánh lui, bất ngờ có một nam nhân nằm trên người nàng, còn dùng hai mắt cực mị hoặc nhìn mình, nhìn kĩ diện mạo nam nhân này, một dung mạo tuấn lãng tà mị, còn có hơi thở bá đạo lạnh như băng, đây chẳng phải là ác ma cường bạo nàng sao?