"Ngươi có thể hay không... A..." Hân Vũ thật sự là không chịu nổi sự mãnh liệt của hắn, lời muốn nói lại nuốt trở vào, đột nhiên vịn lấy cổ của hắn, đầu hơi ngửa ra sau, thân thể run lẩy kịch liệt, trên mặt vẽ lên mộ lớp sóng hồng nhuận, khiến hắn cũng hưng phấn gấp đôi!
Tạm thời bỏ qua vấn đề này, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, liên tục tiến vào nơi sâu nhất trong nhị hoa của nàng, còn Hân Vũ thì đã sớm không chịu được sự phấn khích trong cơ thể, liên tục rên lên, thấy nàng đạt tới đỉnh, hắn cũng nhịn không được nữa đem hồng thủy của mình phóng ra.
Suy yếu xụi lơ ở trên giường, cho dù buổi trưa nàng ngủ mê mệt nửa ngày nhưng vẫn không chống được sức ép hắn gây ra, chờ sau khi nàng ngủ một giấc dậy, mở hai mắt mệt mỏi ra, tên ác ma khốn kiếp từ khi nào đã mở to hai mắt hoa đào kia, cả nháy mắt cũng không đang nhìn nàng, hại nàng cuống quít kéo chăn lên, ngay cả đầu cũng bị che lại thành một đống, trốn trong chăn không chịu nhúc nhích!
"Ha ha ha ~~~ Toàn thân àng trên dưới không phải là ta chưa từng nhìn?" Hình Ngạo Thiên cười to, một tay kéo chăn mềm của nàng ra, nhưng Hân Vũ lại nắm chặt không chịu buông tay, hại hắn vô ích giằng co một phen.
Một khi đã như vậy, thì đừng trách hắn không khách khí, Hình Ngạo Thiên cạy mở một góc mền, luồn một cánh tay vào móc nàng ra, Hân Vũ vừa rồi còn đang đắc chí, cho là hắn không có cách, ý cười còn chưa rời khỏi mặt đã bị cố định ở trong lòng hắn.
"Ta nói vị Vương vĩ đại này, chẳng lẽ ngài đối với những nữ nhân khác của ngươi đều như vậy sao? Thô bạo như vậy? Cướp đoạt mạnh mẽ như vậy sao?" Hân Vũ ghét nhất chính là người như vạy, dựa vào bản thân có chút địa vị hay tiền tài, ở trước mặt người khác diễu võ dương oai.
"Ta đối với những nữ nhân kia đương nhiên sẽ không như vậy, bởi vì mỗi một người trong các nàng đều ngóng trông ta có thể sủng ái, cả đám đều trăm phương ngàn kế muốn xuất hiện trên giường ta, hầu hạ dưới thân ta!" Nói đến đây, Hình Ngạo thiên đột nhiên lật người nàng đối mặt với mình, thấy ánh mắt của nàng có chút biến đổi bất ngờ, hình như trong lòng cất giấu bí mật chỉ có nàng biết.
"Chính ngươi nói nha, nếu cách nàng muốn sự sủng hạnh của ngươi đến vậy, muốn xuất hiện trên giường của ngươi, vậy ngươi phải đi đi, hà cớ gì lại làm cho người ta hao hết tâm tư chờ đợi chứ." Hân Vũ ước gì hắn vĩnh viễn đừng tìm đến nàng, tốt nhất nàng quên nàng triệt để đi.
"Vật cưng nhỏ, đừng tưởng rằng ta không biết nàng đang có chủ ý gì lúc này, những nữ nhân kia ta đều chơi chán rồi, bây giờ ta chỉ có hứng thú đối với nàng." Tâm tư nhỏ bé của nàng, sao có thể thoát được ánh mắt của hắn chứa, đưa tay nâng cằm của nàng lên, ở trên môi kia, ấn xuống dấu vết của mình, nữ nhân thú vị như vậy, hắn đã định rồi!
Lại bị hắn cưỡng hôn, ở trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn chỉ có thể là một đối tượng chịu ức hiếp sao? Đỗ Hân Vũ nàng trước giờ có khi nào bị người ta bắt nạt như vậy chứ, đều do quyển sách kia, đúng vốn là do nhân thư đáng chết kia!
Dẩu cái miệng nhỏ nhắn không thèm nhìn hắn, bởi vì lời hắn nói thật khiến nàng ghê tởm, cái gì gọi là đều chơi chán, tuy rằng nàng chưa từng yêu, nhưng cũng hiểu được cái gì gọi là yêu, đại quân vương cổ đại giống như hắn, chính là loại nam nhân chỉ nghĩ đến nhu cầu, thấy một người xinh đẹp liền yêu một chút, chơi chán đổi ngay, thật sự là ghê tởm, ghê tởm đến cực điểm!