• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Niên Khai Điềm đi khỏi, hoàng hậu mới không vui hừ một tiếng, “Xem nàng a, không thèm để ý đến ngươi đã cùng nam nhân khác đi dạo, không thể hiểu được nàng có gì để người lưu luyến như vậy.”

Đường nhìn của Gia Luật Hy định ở phương hướng Niên Khai Điềm ly khai, nghe được lời của hoàng hậu, mới chậm rãi xoay người. Đôi mắt màu hổ phách tịch mịch đầy thương tích nâng lên nhìn hoàng hậu, “Nàng cùng nhi thần xem như là thanh mai chúc mã, nàng cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa. Sớm sớm nàng đã hứa sẽ gả cho nhi thần, chỉ là hoàng huynh đến trước một bước. Ngay ngày nhi thần cùng nàng muốn mang chuyện nói cho phụ mẫu nàng biết thì vì thân phận hoàng thất này mà thay đổi tất cả.”

Gia Luật Cẩn lúc này mới lắc đầu có chút tiếc hận nói: “Đây cũng là lý do nhi thần luôn đứng bên phía hoàng đệ, một là vì cảm thấy có lỗi với hắn, hai là lần đầu tiên thấy được tình cảm thực sự của nhân gian.” Câu này hắn chính là ám chỉ trong hoàng thất mãi mãi không có tình cảm chân thật.

Đây để lòng của hoàng thượng hoàng hậu lẫn thái hậu đều trầm lắng, người nào người nấy mang sắc mặt nặng nề không nói câu nào. Qua một lúc lâu, hoàng thượng mới mở đầu lên tiếng: “Nhưng nàng là độc nữ, ngươi làm sao có thể ở rể được, nếu thân phận không bị vạch trần thì Hoa Âm cùng Lương Lạc cũng sẽ không để các ngươi thành thân.”

“Nàng nói chỉ cần mẫu thân nàng hoài thai liền có thể gả rồi.” Gia Luật Hy chấp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn đỉnh thất cao cao rất lâu không rời mắt.

“Nhưng ngươi biết khi nào mẫu thân nàng mới hoài thai? Ngươi đây là muốn vì nàng mà không thành thân nữa sao?” Thái hậu mãn nhãn không thể tin tưởng được mà hỏi.

“Sắp rồi.” Có lẽ là như vậy.

Âm thanh của Gia Luật Hy nhẹ nhàng lại sâu lắng vang vọng trong đại điện, kèm theo một tiếng thở dài khổ sáp.

Hoàng thượng nặng nề mà chỉ trích: “Ngươi đây là si tâm vọng tưởng, căn bản không có khả năng.” Cứ nhìn Gia Luật Cẩn bao nhiêu thiếp thất cũng không có nỗi một hoàng duệ là biết, đâu phải nói muốn có hài tử là có hài tử được.

“Lẽ nào phụ hoàng muốn nhìn thấy nhi thần thú không được nàng sao?” Ý của Gia Luật Hy đây là thầm oán hoàng thượng nguyền rủa hắn. Chí ít hai từ ‘sắp rồi’ của hắn vẫn là còn có cơ hội, đằng này phụ hoàng lại bảo hắn si tâm vọng tưởng, đây là dập tắt luôn tia hy vọng nhỏ nhoi của hắn.

Hoàng thượng tức đến không nhẹ liên tục vuốt ngực.

Hoàng hậu lại mở miệng nói: “Nếu như mẫu thân nàng mãi cũng không hoài thai vậy người không tính thú thê nữa sao? Nàng là độc nữ không có khả năng không cần nối dõi tông đường.”

“Ngươi đây là đợi thấy nàng gả đi rồi mới chịu thức tỉnh?” Thái hậu chuẩn xác chen miệng bổ sung thêm.

Gia Luật Hy chỉ khẽ lắc đầu, môi mỏng khẽ mở nói: “Không phải nàng tôn nhi sẽ không thú. Nếu không còn gì, tôn nhi đi đầu cáo lui.” Hắn chấp tay hành qua lễ, mại khai cước bộ đầy vững vàng bước ra khỏi đại điện.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Trước khi cửa cung đóng Niên Khai Điềm mang theo không ít đồ trở về cung. Nàng đi đến khách điếm lúc trước định tìm đám huynh đệ trong tiêu cục thì biết được bọn họ đã ly khai kinh thành rồi, mà con ngựa của nàng cũng được bọn họ mang trở về. Xem ra Gia Luật Hy thực sự muốn một đạo cùng nàng hồi Lan Châu, chỉ là chuyện này hoàn toàn không có khả năng.

Khi nàng đạp tuyết trở về đông cung, đã thấy Gia Luật Hy đứng ở cung môn cầm ô thâm lam sắc đợi nàng. Hắn vận một thân cẩm bào bạch sắc tú trúc văn hắc sắc ở vạt áo, cổ áo to hơi mở lục sắc, áo khoác khoác hờ trên vai, lông chồn dày vẫn còn dính chút hoa tuyết. Màu sắc tuy hòa cùng màn tuyết nhưng lại vẫn tỏa ra anh khí không hòa lẫn vào đâu được, tóc xõa dài bay bay không ngừng. Chỉ nhìn lớp tuyết trên ô đã biết hắn đứng bao lâu rồi.

Niên Khai Điềm đột nhiên tâm can thổn thức, vứt hết đồ trên tay xuống chạy đến ôm chặt lấy hắn. Có lẽ tình cảm nàng dành cho hắn vẫn chôn chưa sâu, nên mới có xung động này.

Gia Luật Hy khẽ cười ôm hồi nàng, song chưởng dần dần siết chặt chẽ như muốn khảm nàng nhập cốt, “Điềm Điềm cũng nhớ ta đúng không?” Hắn biết lòng nàng luôn có hắn.

Niên Khai Điềm khẽ gật đầu buông hắn ra, chỉ nghe hắn hỏi tiếp: “Chơi có vui không?” Tay hắn ra hiệu cho đám cung nữ đi nhặt đồ nàng vứt trên nền tuyết lên rồi vuốt ve gò má ửng hồng của nàng.

“Ngươi bảo bọn họ mang ngựa của ta trở về rồi?” Niên Khai Điềm không đáp chỉ hỏi.

“Ân, ta muốn cùng nàng hồi Lan Châu.” Hiện sợ rằng có chút khó khăn.

Niên Khai Điềm đưa mắt ra xa nhìn nhìn quang cảnh hoàng cung to lớn bị màu trắng xóa của tuyết bao phủ một mắt, rồi lại nhìn hồi hắn: “Ngươi không nên rời đi.”

“Điềm Điềm, nơi này không có tình cảm, nếu nói người có tình cảm nhất, chỉ sợ có mỗi hoàng huynh thôi.” Lúc đầu hắn luôn cho rằng Gia Luật Cẩn là một người lãnh huyết vô tình, nhưng hắn phát hiện bản thân sai rồi.

“Ta muốn hồi Lan Châu.” Nhẹ nhàng một câu để lòng của Gia Luật Hy như lửa thiêu vậy.

Ôn nhu một câu nói để người ấm lòng “Ta đưa nàng hồi.”

“Rồi ta lại xem ngươi như tiêu áp về kinh nữa sao?” Niên Khai Điềm bĩu bĩu môi, giá có cao nhưng nàng trả giá cũng không rẻ đâu, ở trong cung bị hành hạ a.

“Không có, ta cùng nàng hồi Lan Châu không lưu lại nữa. Đợi ta, qua sinh thần thôi.” Gia Luật Hy cầm tay nàng áp lên tâm khẩu của hắn, như để nàng nghe được trái tim của hắn vì nàng mà nhảy vậy.

Niên Khai Điềm không nói, chỉ cùng hắn trở về phòng dùng qua cơm rồi hắn cũng rời đi. Một mình nàng nằm trên giường suy nghĩ rất lâu cuối cùng hạ quyết tâm.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Sáng hôm sau nàng đến gặp Hoa Âm cùng Lương Lạc, sau một màn chào hỏi nàng lập tức vào chủ đề chính: “Lương bá cùng nhũ nương có cùng ta trở về không?”

“Đương nhiên sẽ trở về, nhưng phải chờ qua sinh thần của điện hạ trước.” Lương Lạc ở trong cung cũng đứng ngồi không yên. Hắn muốn đến thái y viện tìm đồng liêu cũ cũng không thể, chỉ có thể ngây ngốc trong cái phòng này sớm ngột ngạt đến điên rồi.

“Đại tiểu thư muốn hồi Lan Châu?” Hoa Âm lập tức đoán ra được ý tứ của Niên Khai Điềm.

“Ân.”

“Khi nào? Ngay bây giờ?” Lương Lạc mở to mắt nhìn Niên Khai Điềm, thời điểm này tuyết rơi rất dày, muốn trở về căn bản rất khó.

“Đúng vậy, chỉ là đừng để hắn biết.” Niên Khai Điềm xoay lưng muốn đi lại nghe được âm thanh hành lễ vì vậy lập tức tìm chỗ núp.

Nàng vừa núp xong thì Gia Luật Hy cũng bước đến. Hắn chấp tay xong liền hỏi: “Cha nương có thấy Điềm Điềm đến đây không?”

“Đại tiểu thư có đến đây, chỉ là không lâu vừa rời đi với Thủy công tử rồi.” Hoa Âm bước đến chỗ Gia Luật Hy, yêu thương thay hắn phủi tuyết động trên vai.

Mắt của Gia Luật Hy rũ xuống, đồng thời thở dài một hơi để hơi thở hóa khói trắng bay ra ngoài. Nhưng nhớ lại chuyện hôm qua, hắn tự an ủi bản thân rằng nàng không thích ở trong cung nên mới như vậy.

Niên Khai Điềm đứng nhìn hắn, ánh mắt đầy tiếc nuối. Hy, tạm biệt, ta không thể lưu lại hủy đi tiền đồ của ngươi được.

Lương Lạc cau mày nghĩ nghĩ một lúc lại hỏi: “Hôm nay điện hạ không đến gặp sư phó sao?” Niên Khai Điềm sớm rời đi cũng tốt, tránh lưu lại chỉ đau lòng hơn thôi.

“Có a, chỉ là hôm nay sư phó đến muộn chút, nên muốn tìm nàng.” Gia Luật Hy nói xong lại nhìn ra phương hướng cửa cung, “Khi nào nàng trở về cha nương nhớ bảo nàng đợi nhi tử.”

“Được được, khi đại tiểu thư trở về sẽ bảo nàng đến đây dùng bữa.” Hoa Âm mỉm cười chìu theo ý tứ của hắn. Sở dĩ nàng nói vậy là vì sợ hắn đến tìm Niên Khai Điềm bị người của Bạc thị nói ra, vì vậy liền nói thế để mai tìm cách khác ứng phó.

Gia Luật Hy nghe vậy an lòng không ít mỉm cười cáo từ rời đi. Chỉ cần nàng ở đây liền tốt hơn ở chỗ của Bạc thị rồi.

Hắn đi được một lúc Niên Khai Điềm mới bước ra. Cáo từ phu thê Lương gia xong nàng lại phải đến chỗ thái hậu cũng hoàng hậu từ biệt, dù gì đây cũng là lễ phép không thể thiếu được. Mà hai người đó từ sau khi nghe xong chuyện của Gia Luật Hy cùng nàng đến đây vẫn chưa tiêu hóa được. Khi nghe nàng rời đi, bọn họ chỉ hỏi nàng rằng hắn đã biết chưa. Nàng nói rằng không để hắn biết, bọn họ chỉ hơi gật đầu để nàng xuất cung.

Trước khi rời kinh, Niên Khai Điềm ghé qua Thủy phủ đưa một lá thư cho Thủy Ảnh Tư rồi ra rơi thúc ngựa chạy về Lan Châu. Tính toán thời gian sợ là không kịp bữa cơm đoàn tụ, bất quá không kịp mùng một mùng hai cũng còn kịp mùng ba. Lần này nàng mua không ít đồ cho tiểu đệ đệ chưa xuất thế của mình a.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Tiểu kịch trường:

Niên Khai Điềm thương tâm một mình một ngựa bôn ba trong tuyết lạnh hồi Lan Châu. Thế nhưng không chỉ đau lòng vì phải chia cắt cùng Gia Luật Hy mà còn bị Luna nương ép buộc phát tờ rơi tuyên truyền cho Khí Nữ Mãn Thích dọc đường về.

Còn có chuyện nào bi thương như thế nữa hay không a?

Luna: Thật xin lỗi mấy đã để mọi người chờ lâu, mấy hôm nay trong người không được khỏe, tinh thần của xuống theo, thật xin lỗi mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK