Lúc này Niên Khai Điềm chuyển tỉnh, nhìn thấy hắn nàng mỉm cười: “Sớm a!”
“Ân, sớm.” Gia Luật Hy đưa hai ngón tay khép lại để lên môi mình rồi lại vươn ra đặt lên gò má ửng hồng của nàng: “Điềm Điềm áp tiêu nhiều đen đi không ít rồi.”
“Sau này dưỡng lại thôi.” Niên Khai Điềm đáp hắn nhưng cũng không có động thân thể, sợ tiểu đệ đệ ở giữa hai người thức giấc.
“Điềm Điềm, ta phải về đây, nàng cố gắng dưỡng trắng biết không?” Gia Luật Hy cưng chìu nói.
“Về? Kinh thành?” Niên Khai Điềm ngạc nhiên phản vấn.
“Phủ đệ của ta gần nơi này, chỉ là sắp thành thân rồi, từ đây đến đó không được gặp nàng thật nhớ nhung.” Giờ đây hắn có chút không đành lòng rồi.
Niên Khai Điềm khẽ cười, “Ân.” Nàng từng thành thân một lần rồi, vì vậy mấy chuyện này cũng hiểu.
Lúc này Niên Sở Hoằng phong phong hỏa hỏa đến viện của Niên Khai Điềm hỏi chuyện đêm qua. Bởi vì đêm qua hắn cùng Niên Khánh Tụ uống say ở bên Bá gia nên sáng nay trở về mới nghe thê tử nói.
Ai bước vừa tới cửa còn chưa kịp gõ đã thấy cửa mở, Gia Luật Hy bước ra nhìn hắn mỉm cười, “Bá phụ sớm.”
Hắn giận điên người, vương gia thì thế nào, có chiếu chỉ tứ hôn thì lớn hết sao? Cả đến phòng nữ nhi của hắn cũng dám qua đêm, đây không để hắn vào mắt rồi. Năm đó rơi vực là bất đắc dĩ nhưng hôm nay không phải.
Hắn không giáo huấn một trận sau này nhất định sẽ bị ngồi lên đầu. Ngay khi hắn xắn tay áo chuẩn bị đánh người thì bên này thấy được Niên Tiêu Kiên bước ra, vươn người há miệng ngáp to.
Cái ngáp qua đi mới chào hắn, “Phụ thân sớm a!”
“Tỷ tỷ ngươi đâu?” Niên Sở Hoằng mắt choáng váng liên tục nhìn bên trong.
“Phụ thân tìm ta?” Niên Khai Điềm y phục tóc tai chỉnh tề bước ra nhìn Niên Sở Hoằng. Y phục là đêm qua không có cởi nên chỉ có chút nhăn thôi, còn tóc là Gia Luật Hy bới cho nàng.
“Ba người các ngươi, đêm qua...” Niên Sở Hoằng có chút hô hấp không thông, đây là sự kiện gì a.
“Cùng nhau ngủ a.” Niên Tiêu Kiên vẫn chưa nhìn thấy tầm quan trọng của vấn đề mà thơ ngây như thực đáp, “Đêm qua tỷ phu kể chuyện vì vậy ngủ luôn bên này, phụ thân làm sao vậy?”
“Bá phụ, chúng ta đến thư phòng nói chuyện đi.” Gia Luật Hy xoa xoa đầu Niên Tiêu Kiên rồi theo Niên Sở Hoằng rời đi. Hắn chấp nhận ngủ lại phòng nàng liền biết rõ phải chịu bị mắng rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rất nhanh tam thư lục lễ đầy đủ, hôn lễ cũng được cử hành. Đời trước Niên Khai Điềm gả đi là lúc tiêu cục gặp khó khăn, vì vậy không có hoành tráng như vậy. Hồng trang trải dài cả mười dặm để người người ở Lan Châu đều ngưỡng mộ không thôi.
Lễ hoàn là do Gia Luật Hy bế nàng một đường từ hỷ đường vào tân phòng. Nàng ở trong lòng hắn lẩm bẩm hát:
“Khe khẽ nói cùng chàng, ta đã yêu chàng rồi
Ta nguyện ý vì chàng khoác lên hồng giá y.
Ta nguyện bồi chàng đến già.”
Gia Luật Hy cũng khẽ giọng đáp lại nàng:
“Khe khẽ nói cùng nàng, ta đã yêu nàng rồi
Ta nguyện ý vì nàng che mưa cản gió
Sẽ không để nàng chịu ủy khuất.”
Chuyện này truyền ra bên ngoài đám nữ tử đều là ngưỡng mộ không thôi.
Bên trong tân phòng, vén xong khăn hỉ, dùng xong rượu hợp cẩn, Gia Luật Hy nói với nàng, “Điềm Điềm, nhớ lễ vật ta tặng nàng không, chút nữa mặc nó a!” Dứt lời hắn mang tiếu ý rời đi. Hắn biết nàng vẫn chưa mở ra.
Niên Khai Điềm nghe như vậy cũng máy móc gật đầu. Cửa phòng đóng, nàng chạy đến tìm trong rương đồ của nàng mang đến đây. Cuối cùng tìm thấy được hộp gấm đó, khi mở ra nàng mới phát hiện, y phục đó...
Đến tối nàng được hạ nhân giúp mặc kiện y phục hoa lệ kia ngồi ở trước giường, tóc cũng được oản kiểu khác phối với bộ diêu đồng bộ. Vốn nghĩ nàng sẽ không bao giờ mặc dạng y phục nữ tính như vậy nữa, không ngờ nàng không chỉ vận giá y còn vận cả kiện y phục hắn tặng cho nàng nữa.
Chỉ thấy một thân y phục động bộ với nàng bước vào, khẽ cười hỏi: “Thế nào? Ngạc nhiên không?”
“Chàng khi nào mua?” Hắn làm sao sẽ mua trùng một loại với nàng được.
“Hôm đó nàng đi dạo trở về thì không vui, ta hỏi qua nhị đệ biết được. Chỉ là không ngờ đây là một đôi, còn có điểm tiểu nhị nói cùng ta, đây độc nhất không còn đôi thứ hai đâu. Nàng nói xem có trùng hợp không?” Gia Luật Hy ngồi xuống bên giường ôm lấy nàng.
“Giờ nghĩ lại mới thấy hôm đó thưởng cho lão nhân kia quá ít. Hắn nói đúng như vậy, ta cùng nàng rõ ràng có tướng phu thê. Nếu là gặp lại nhất định phải trọng thưởng.” Chép miệng Gia Luật Hy lại thán.
“Vậy ta hỏi chàng, mắt chàng là hoàn toàn bình thường, vậy lúc trước có khi nào chàng mở băng vải mà nhìn trộm không?” Đổi lại là nàng, nàng nhất định làm vậy.
“Ta có mở băng vải ra vài lần, chỉ là toàn là những lúc không có người. Ta rất sợ có người nhìn thấy, mọi người sẽ xa lánh ta. Cả băng vải ta cũng bảo nương làm tận ba lớp, sợ màu mắt hiện trên vải bị người phát hiện.” Nhớ lại thời gian trước hắn lúc nào cũng phập phòng lo lắng.
“Đúng rồi, có một lần ta cùng nàng không có gặp mặt, đêm đó ta đứng ngoài viện ngắm trăng, nghe được âm thanh liền hoảng hốt mang băng vải che lại mắt mới chạy ra ngoài. Vốn tưởng là nàng đến, nhưng nghĩ lại nàng sẽ không đến tìm ta đâu, mỗi ngày đều đợi nàng đến tìm ta, lúc đó ngày thật dài.” Hắn cảm thấy bản thân ngốc vô cùng, nàng nói thế thì làm sao sẽ đến tìm mình nữa.
“Kỳ thực, hôm đó ta đứng bên cạnh, do nín thở nên chàng không biết đó thôi.” Niên Khai Điềm cười khúc khích có chút ngượng ngùng bật mí cho hắn nghe.
“Thật sao?” Thấy Niên Khai Điềm gật đầu hắn mới hỏi tiếp: “Vậy vì sao không gọi ta?”
“Chẳng phải là...do xấu hổ sao. Hôm đó đột nhiên nhớ chàng nên đến mà thôi, không nghĩ đến chàng vẫn chưa ngủ.” Nàng chôn gương mặt nóng hổi vào trong ngực hắn, cọ cọ.
“Điềm Điềm.” Gia Luật Hy cúi đầu, một tay ôm eo nhỏ của nàng một tay giữ lấy cằm nàng, khóe môi hắn ý cười rất sâu.
Niên Khai Điềm nâng mắt nhìn hắn, nhìn đôi môi mị hoặc kia, ánh mắt si mê của nàng chậm rãi khép lại, chờ đợi đôi môi đó. Trong giây phút bốn phiến môi mềm sắp chạm vào nhau thì cửa lại bị đẩy mạnh từ ngoài vào để cả hai mở mắt cùng nhìn ra phía cửa.
Niên Tiêu Kiên cười hì hì, bước đến, “Tỷ phu, kể chuyện tiếp đi.” Thấy được tràng cảnh kia, hắn vẫn không hiểu chớp chớp mắt hỏi: “Hai người đây là định làm gì a?”
Niên Khai Điềm trừng mắt nhìn hắn, có người nào phúc hắc như tên tiểu quỷ trước mặt này không? “Tiểu tử, ta chọn ngươi hai sự lựa chọn, một là ngoan ngoãn trở về, hai sau này đến khi ngươi thành hôn ta cũng tiến vào nghe phu thê nhà ngươi kể chuyện, thế nào?”
“Người ta muốn nghe tỷ phủ kể chuyện.” Niên Tiêu Kiên không hề do dự bất kỳ giây phút nào đã đưa ra quyết định rồi, vừa nói vừa trút y phục rồi trèo lên giường cực kỳ tự nhiên, còn phóng khoáng nói: “Sau này tỷ tỷ ngươi muốn thế nào thì là thế đó.”
“Được được được.” Niên khai Điềm căm tức gật đầu, đứng lên lấy giấy viết, viết ra một tờ khế ước bảo hắn lăn dấu tay làm chứng, “Tiêu cục của chúng ta lấy uy tín làm đầu, còn phải có giấy trắng mực đen.”
Niên Tiêu Kiên còn nhỏ hắn nào nghĩ được đêm tân hôn là quan trọng, vì thế mà chỉ một cái dấu tay để hắn hối hận chết.
Gia Luật Hy chỉ khẽ cười không nói, tên tiểu quỷ này cũng quá ngây thơ rồi. Bất quá hắn cùng Điềm Điềm vẫn còn lâu dài, không vội không vội.