• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Niên Khai Điềm thức giấc lập tức đến thỉnh an Khúc thị, lúc này chính nghe được thanh đấu khẩu lần đầu tiên trong hai đời của đôi phu thê kia. Nàng vội chạy vào ngăn, “Mới sáng sớm hai người đây là có chuyện gì a?”

Đôi phu thê kia lập tức chột dạ nhìn chằm chằm Niên Khai Điềm, rất lâu không người lên tiếng, cuối cùng vẫn là Khúc thị cười hì hì nói, “Nào có gì, mẫu thân chỉ là cùng phụ thân ngươi cược xem bánh trung thu hôm nay của ngươi sẽ là nhân gì mà thôi.”

“Đúng đúng đúng.” Niên Sở Hoằng nặn ra nụ cười méo mó gật gù tán thành ý kiến của thê tử, “Ngươi cũng biết phụ thân là thích nhân đậu phộng, mẫu thân ngươi lại thích đậu xanh. Hiện không có gì làm nên mang ra cược thử thôi.”

Niên Khai Điềm nhoẻn miệng cười, ánh mắt chảy quang mang kỳ lạ, “Nga, nữ nhi nhớ không lầm là phụ thân thích ăn đậu xanh, mẫu thân thích ăn đậu phộng mới đúng, sao lại đổi ngược rồi?” Chân nàng từng bước mại khai tiến đến bàn ngồi xuống.

“Phải rồi phải rồi, phụ thân gấp quá nói nhầm.” Niên Sở Hoằng cười ha ha ngồi bên cạnh nữ nhi, vẻ mặt đầy nịnh bợ, cũng không thấy được cái nháy mắt của thê tử gần đó.

“Phụ thân a.” Niên Khai Điềm vỗ vỗ vai Niên Sở Hoằng, cười đầy thâm ý vị trường, “Người nói dối cũng không nhìn xem sắc mặt của mẫu thân đã không tốt đến dường nào. Mỗi lần người nói dối đều rối loạn đầu trận tuyến như vậy, có phải hay không, cũng nên nói thật rồi?” Lúc đầu phụ thân nói là đúng rồi, nhưng nàng cố ý sửa lại xem phụ thân thế nào, quả nhiên dám gạt nàng.

Khúc thị trừng mặt trượng phu đang ngơ ngác nhìn mình cầu cứu một mắt, rồi cũng ngồi xuống cười che giấu sự rối rắm của nội tâm, “Mẫu thân cùng phụ thân ngươi nói chút chuyện của đường tỷ ngươi mà thôi, do bất đồng ý kiến nên mới có chút tranh chấp.”

Nói đến đây Niên Sở Hoằng cau mày không vui, “Cũng là do nhị thúc ngươi cả, theo lý phải để Nhạn nhi xuất khuê trước, nay đột nhiên bảo để Nhàn nhi xuất khuê.”

Đáng lẽ phu thê hắn đang bất đồng ý kiến với nhau về hôn sự của nữ nhi. Hắn cho rằng Lương Tuấn Hy thực sự yêu thương nữ nhi, mấy cái sổ sách vớ vẩn kia từ từ nghĩ cách giải quyết cũng không sao, quan trọng là sau này nữ nhi hạnh phúc. Nhưng thê tử lại bảo là Lương Tuấn Hy không thể ở rể lại càng không thể thay nữ nhi làm sổ sách được, lỡ nữ nhi đọc sai một số vậy liền cả bài toán hỏng hết. Bất đồng ý kiến thế là to tiếng với nhau.

Ai ngờ giờ thê tử nhắc đến chuyện của nhị phòng, hắn đầy lòng không hiểu nhị đệ nhà mình đến cùng đang làm gì nữa. Rõ ràng nên lo cho Niên Nhạn Thanh mới đúng, nay lại đẩy Niên Tuệ Nhàn ra trước.

Niên Tuệ Nhàn sắp thành thân sao? Niên Khai Điềm mạc danh kỳ diệu hỏi: “Nga? Vậy đường muội thành thân với người nào?” Chẳng phải Hứa Bộ Nam đã đi rồi sao? Nàng ta hoài thai vậy liền là gấp gáp thành thân cũng không có gì là lạ, nhưng nhị thúc đã biết chưa? Còn người nàng ta sắp gả nữa, sẽ không phải là...

Không để Niên Khai Điềm suy nghĩ lâu, Khúc thị đã lên tiếng giải đáp thắc mắc của nàng: “Là Cao Minh a, hôm qua ngươi xuất phủ mua nguyên liệu thì Bá gia cho hỉ nương đến đề thân rồi. Nhị thúc ngươi bảo hôn sự này tiến hành gấp một chút.”

Niên Khai Điềm lập tức nóng ruột mà cau mày, tam sư huynh là đã biết mà vẫn chấp nhận hay là còn chưa biết gì? Nhưng nếu gấp gáp như vậy hẳn là đã biết đi, biết vẫn còn thú? Thật khó suy nghĩ a!

Ngay thời điểm Niên Khai Điềm cảm thấy đầu của bản thân gần như nổ tung thì Hoa nhũ nương đến, sau lưng nàng còn có rất nhiều người mang theo điểm tâm lên. Lương Tuấn Hy đứng ở bên cạnh nàng, hắn bước đến thỉnh an xong được Khúc thị cho ngồi, Niên Sở Hoằng lại mời hắn ăn điểm tâm.

“Tạ bá phụ, Tuấn Hy dùng qua điểm tâm rồi.” Lương Tuấn Hy ngồi xuống liền đáp. Chỗ của hắn được Hoa nhũ nương ấn ngồi xuống là đối diện Niên Khai Điềm.

“Sớm như vậy đã ăn rồi sao?” Khúc thị dịu dàng cười, mắt lại nhìn sang Hoa nhũ nương, “Ngươi cũng thật là, Tuấn Hy đã lớn như vậy rồi sao còn không mau tìm nhi tức phụ cho hắn đi.”

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Niên Khai Điềm không để ý gì, chỉ chăm chú ăn điểm tâm, trong lòng treo đầy nghi vấn, tâm tư hoàn toàn đặt trên người Bá Cao Minh. Nàng nhìn thấy Lương Tuấn Hy nhưng cũng không có mở miệng chào hắn.

Hoa nhũ nương nhìn qua Lương Tuấn Hy rồi mới đáp, “Phu nhân cũng biết, ta lực bất tòng tâm a!” Nàng cũng muốn thay hắn lập thiếp, thế nhưng hắn bảo chỉ thú một mình Niên Khai Điềm, vậy nàng còn có gì để nói nữa.

Niên Sở Hoằng nghĩ là thê tử đã thông suốt, trùng ý kiến với mình nên cũng không có nói gì, mà cầm đũa lên ăn điểm tâm. Ai biết, Khúc thị lại lên tiếng nói: “Nhạn nhi cũng không còn nhỏ nữa, bọn nhỏ lại thân cận như vậy, chi bằng...”

Lời vừa đến đó Niên Sở Hoằng đã nghẹn điểm tâm ở cổ họng, mắt trợn trắng, đưa tay bóp ở cổ cố sức nôn miếng điểm tâm ra. Mọi người đều kinh hoảng quay sang chỗ hắn hỏi han. Chất vật một lúc lâu, cuối cùng miếng điểm tâm đó cũng được nhổ ra, Niên Sở Hoằng cực lực ho khan, “Phu nhân, nàng nói Tuấn Hy có gì không tốt, có điểm nào để nàng chê trách?”

“Không có.” Khúc thị vẫn là một thê hiền giúp hắn vỗ lưng thuận khí. Nếu là mắt của Lương Tuấn Hy bình thường thì nàng cũng không có ngăn cản bọn họ.

“Vậy vì sao...” Niên Sở Hoằng còn chưa nói hết đã bị Khúc thị bịt miệng. Nàng là sợ lại khơi gợi lên lòng của Lương Tuấn Hy, vì vậy mới không để hắn nói.

Niên Khai Điềm nhìn cục diện rối rắm trong phòng, một tay lấy hai cái bánh bao xá xíu, một tay túm lấy tay của Lương Tuấn Hy lôi ra ngoài: “Chúng ta cũng mau đi thôi, đừng ở đây nữa.” Sáng sớm cũng không biết đôi phu thê kia diễn cái hí gì, mặc kệ nàng muốn có tiểu đệ đệ vẫn là chạy trước. Hoa nhũ nương rất thức thời nên nàng cũng không có lo lắng nàng ta sẽ ở lại làm người dư thừa.

Lương Tuấn Hy theo Niên Khai Điềm ra ngoài, hắn vẫn lo lắng hỏi: “Nàng đã no chưa? Không lưu lại ăn thêm một chút nữa?” Kỳ thực hắn cảm thấy bá phụ là muốn gả nàng cho hắn, vì vậy muốn lưu lại thêm chút nữa.

Niên Khai Điềm vừa nhồm nhoàn nhai bánh bánh bao vừa đáp: “Đã ăn được gì đâu, đến trù phòng ăn đi.”

“Điềm Điềm!” Lương Tuấn Hy đột nhiên dừng cước bộ, tay không dùng lực đứng yên đó. Tay nàng khẽ động, cảm nhận được nàng xoay người mới nói: “Ta muốn nghe bá phụ nói.”

“Không cần nghe đâu.” Niên Khai Điềm kiên quyết kéo hắn đi cùng mình, chỉ là rất nhanh nàng xề gần hắn nham hiểm nói, “Chẳng phải có dược bổ gì đó giúp sớm có hài tử đó sao? Ngươi mau cùng ta đi đun một chung cho bọn họ đi.”

“Không được, làm sao đột nhiên có thể mang những thứ đó đến cho bá phụ được.” Mặt của Lương Tuấn Hy bị một trận bạo hồng đột kích, lần này là hắn nắm tay Niên Khai Điềm kéo đến trù phòng, “Chẳng phải nói muốn làm bánh trung thu sao, mau đi thôi.”

Niên Khai Điềm cảm thấy hắn nói cũng có lý vì vậy cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng làm sao mới có thể nhanh chóng gặp Niên Tiêu Kiên a, sao muốn gặp mặt thôi mà khó như vậy cơ chứ, đời trước chẳng phải rất sớm sao.

Trên đường đi nàng hỏi hắn, “Đường muội sắp thành thân với tam sư huynh rồi, nghe nói đã đề thân chuẩn bị hạ sính đấy, ngươi cảm thấy thế nào?”

Lương Tuấn Hy lại rất không lưu tâm đáp, “Đó là chuyện của bọn họ, nàng không nên xen vào. Ta nghĩ gấp gáp như vậy hẳn là Bá huynh cũng biết rồi!” Chuyện của hắn cùng nàng thì không lo, nàng toàn lo chuyện của người khác thôi.

Cũng đúng! Nàng vẽ rắn thêm chân rồi. Sau đó nàng lại nói: “Còn có nhị thúc nữa, chút nữa cũng nên mang ít bổ dược qua đó.” Niên Tuệ Nhàn cũng ích kỷ như nàng đời trước vậy, không hề lo nghĩ đến những người xung quanh, ít nhất nàng tao ương nên mới biết hối hận, còn nàng ta...

“Mỗi ngày Vân Kha đều mang dược cho nhị bá.” Lương Tuấn Hy nhàn nhạt đáp một câu như vậy.

Niên Khai Điềm hài lòng cười, quả nhiên vẫn là Lương Tuấn Hy chu đáo. Nàng không tin hắn không nói mà Lương Vân Kha tự động mang dược đến đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK