“Ân.” Lương Tuấn Hy chỉ đáp lại một từ, lòng hắn biết rõ không phải lý do này. Nếu chỉ là lý do này thì trước nay cha nương cũng sẽ không để hắn tiếp cận nàng, đằng này tuy đau lòng nhưng lại chưa từng ngăn cản hắn. Mỗi lần hắn bị nàng đánh đến bị thương, cha nương ngoại trừ đau lòng khuyên hắn tránh chiêu ra thì không có nói gì đến chuyện tránh xa nàng.
Treo một lòng đá nặng, hắn lăn tới lăn lui đều không ngủ được, quyết định đến Điềm viên. Giờ chỉ có gặp nàng hắn mới có thể an tâm, biết rõ giờ này cũng sẽ không gặp được đâu nhưng vẫn muốn đến đó.
Phải nói, có lẽ thượng thiên cũng thiên vị hắn, lúc này Niên Khai Điềm lại từ ngoài bước vào viện. Thấy được Lương Tuấn Hy cũng vừa vào, nàng chạy đến khẽ gọi: “Hy, ngươi giờ này đến đây làm gì a? Là mộng du đi nhầm viện sao?” Từ lúc Niên Nhạn Thanh đến đây hắn không thường xuyên đến nữa, chỉ có nàng đi tìm hắn mà thôi. Hôm nay đột nhiên đến, còn là vào giờ nãy nữa, ngoại trừ mộng du thì còn có thể là gì?
Lương Tuấn Hy phì cười, hắn là nghe được tiếng bước chân của nàng, nhưng lại cho rằng bản thân nhớ nàng nên hoang tưởng, không ngờ nàng thực sự chưa ngủ. “Ta nhớ nàng nên đến, nàng vì sao còn chưa ngủ? Vừa đi nơi nào về?”
Niên Khai Điềm cười hì hì giơ chiến lợi phẩm ra trước mặt hắn nói: “Ngươi đoán xem, ta đang cầm thứ gì?”
Lương Tuấn Hy hít một hơi, mày kiếm khẽ nhướng lên, “Bánh đậu phộng!” Giờ này nàng lại đi đâu lấy bánh đậu phộng ăn?
Niên Khai Điềm cười khanh khách, “Đúng, thưởng cho ngươi.” Tay nàng bẻ một miếng vừa ăn đưa đến bên miệng hắn.
Miệng cũng không quên kể cho hắn nghe quá trình gian nan ly kỳ có được chiến lợi phẩm: “Lúc nãy ta từ chỗ nhị thúc trở về thấy được phụ thân quỷ quỷ túy túy làm gì đó, âm thầm đi theo thì biết được hắn lén ra ngoài mua gà hầm sâm cho mẫu thân. Thế là để đút lót nên nhét cho ta một gói bánh đậu phộng đang cầm trên tay.” Nói xong nàng cũng lấy một miếng cho vào miệng ăn.
Lương Tuấn Hy không biết nên nói sao với nàng nữa. Hắn im lặng một lúc lại mở miệng nói, “Nàng đến gần ta một chút đi.”
Niên Khai Điềm cũng bước đến gần hắn, miệng vẫn còn thưởng thức bánh đậu phộng. Tuy không biết hắn muốn làm gì, nhưng biết rõ hắn sẽ không hại nàng.
“Điềm Điềm, ta rất nhớ nàng!” Lương Tuấn Hy cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm ngào ngạt từ người nàng tỏa ra, toàn thân cũng cảm thấy rất an tâm. Hắn chỉ cần như vậy là thỏa mãn rồi.
Niên Khai Điềm chớp chớp mắt nhìn hắn, cả ngày hôm nay nàng cùng hắn ở trù phòng, tách ra có bao lâu hắn đã bảo nhớ nàng rồi. Chỉ là rất nhanh nàng tựa trán mình vào trong lòng hắn khẽ nói, “Hy, ta thích ngươi.”
“Ta yêu nàng.” Hắn cũng không biết từ lúc nào hắn từ thích nàng rồi chuyển thành yêu nữa. Chỉ biết có một ngày hắn cảm thấy, nếu thê tử của hắn không phải nàng, vậy hắn thà rằng không thú người nào nữa.
“Vào thu rồi, không nên ăn mặc phông phanh như vậy ra ngoài.”
“Ân.”
“Còn có không nên tối như vậy đến đây, trong viện còn đường tỷ, nhỡ ảnh hưởng thanh danh của nàng thì không tốt.”
“Ân.”
“Ngày mai nhớ đến giúp ta tính sổ sách đó.”
“Ân.”
“Vậy còn không mau trở về đi?” Nói thì là vậy, Niên Khai Điềm vẫn bất động, tựa vào hắn như thể biết rõ hắn sẽ không rời đi.
“Chút nữa.” Lương Tuấn Hy cảm thấy bao nhiêu khó chịu bất an lúc nãy hoàn toàn không còn nữa. Giờ đây chỉ hy vọng nàng sớm trở thành thê tử của mình mà thôi, cũng hy vọng phụ mẫu mau chóng tiếp nhận nàng.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang- Vọng Thư Uyển---
Sáng ngày kế tiếp, Bá gia đến hạ sính ngoài tiền thính náo náo nhiệt nhiệt nhưng ở Điềm viên ngoại trừ Thước nhi thì không còn người cười nữa. Niên Khai Điềm ôm đóng sổ sách ngồi ở bàn đá trong viện đợi Lương Tuấn Hy đến làm cùng mình. Niên Nhạn Thanh nói muốn ra ngoài dạo.
Niên Nhạn Thanh nặng nề lê bước chân một mình trở về viện. Lúc này trong viện không người nên rất vắng, nàng bước đến bên cây Bạch Dương, nâng tay lên vuốt ve như rất là không nỡ vậy. Nàng ôm lấy nó lúc lâu rồi lui ra bài bước, lấy dầu bản thân đã chuẩn bị hít một hơi sâu hạ quyết tâm tưới xung quanh cây.
Cuối cùng nàng châm lửa vào nến, tay run rẩy đầy không nỡ đưa đến gần cây, thả. Lửa gặp dầu cháy mạnh, cây cứ như vậy mà cháy to. Nàng đứng cách đó một đoạn đưa tay ôm chặt miệng không để bản thân khóc thành tiếng, đôi mắt nàng không ngừng chảy lệ, mở to nhìn lửa cao bóc lên.
Lửa càng cháy càng cao tạo nên khói to thu hút không ít người mang nước chạy về phía này vì nghĩ nơi này phát sinh hỏa hoạn. Sợ người thấy mình khóc, Niên Nhạn Thanh đưa tay lau hết nước mắt đi, cố cắn chặt môi không để bản thân tiếp tục khóc. Nàng nhìn lửa thiêu cây như thiêu cả trái tim nàng vậy, toàn bộ cháy thành tro bụi.
Lúc này mọi người chạy đến, thấy được Niên Nhạn Thanh đứng đó thì có chút tay chân lóng ngóng. Nói vậy là nhị tiểu thư tự châm lửa rồi, còn ai dám nói gì nữa.
Niên Nhạn Thanh xoay người, đổi thành một bộ mặt mỉm cười nói: “Ta sắp xuất giá rồi, lại không thể mang theo nên hủy đi, các ngươi trở về đi.”
Đám người nghe được liền ‘vâng vâng’ vài tiếng rồi bước ra khỏi viện.
Lúc này Bá Cao Minh nghe bên này phát cháy liền chạy đến, không ngờ để hắn thấy được cây Bạch Dương cao to hôm nào đã cháy đến không còn gì nữa. Hắn tức giận túm lấy Niên Nhạn Thanh quát, “Ngươi làm gì? Vì sao lại đốt nó đi?”
“Bá sư huynh thật kỳ quái, đồ trong viện của ta, ta thích thì đốt, không lẽ chuyện này ngươi cũng muốn quản?” Niên Nhạn Thanh nâng đôi mắt đỏ ửng nhưng lại đầy kiên quyết nhìn Bá Cao Minh, “Muội muội ta gả cho ngươi cũng là đến Bá gia, nơi này không đến lượt ngươi quản.”
Bá Cao Minh rất giận nhưng lại nói không lại nàng, hắn thả nàng ra cố gắng hít thở dập tắt lửa giận còn to hơn lửa thiêu cây Bạch Dương trước mặt. “Ngươi không thích gì Nhàn nhi thì tìm ta tính toán, việc gì phải thiêu hủy cái cây này?” Cây này đối với hắn cùng Niên Tuệ Nhàn rất quan trọng, hắn tin chắc nàng cũng biết, vậy nên nhịn không được cố ý chọn hôm nay hắn hạ sính mà đốt cây, cố ý chọc tức hắn.
Niên Nhạn Thanh vừa há miệng thì Niên Tuệ Nhàn cũng chạy đến, mắt ướt đẫm ôm lấy Bá Cao Minh không nức nỡ, “Bỏ đi, không đốt cũng đốt rồi!”
Niên Nhạn Thanh không nói gì, chỉ quay người bước ra khỏi nơi này. Nếu như còn lưu lại, nàng nhất định khóc thành tiếng mất. Quả vậy, vừa rời khỏi viện nàng vừa oa oa khóc vừa chạy về Điềm viên. Không nghĩ đến sự việc sẽ đi đến nông nỗi này, nàng cũng không muốn, nhưng quả thực không mang được nó đi vì vậy nàng quyết định hủy nó. Tất cả những tình cảm nàng dành cho Bá Cao Minh, nàng cũng sẽ một lượt hủy hết, khi nàng xuất khuê nàng không muốn nhớ đến nữa.
Bá Cao Minh trừng mắt nhìn chằm chằm cây Bạch Dương cháy bừng bừng, ôm Niên Tuệ Nhàn vào lòng an ủi, “Không sao không sao, cháy rồi thì thôi, sau này đến Bá gia ta cho người trồng cho nàng cây mới.” Lúc này lòng hắn vẫn còn tồn tại một câu lúc nãy nghe được Niên Nhạn Thanh nói ‘Ta sắp xuất giá rồi, lại không thể mang theo nên hủy đi’, nàng nói vậy là có ý gì?
Hắn lại sợ lửa nóng ảnh hưởng đến Niên Tuệ Nhàn, vì vậy đưa nàng rời khỏi nơi này. Dìu nàng ngồi xuống bàn đá ở hoa viên mới an ủi: “Vật mất rồi thì còn có thể mua lại, không nên khóc ảnh hưởng đến hài tử trong bụng.”
Niên Tuệ Nhàn khẽ gật đầu, mắt tuy đẫm lệ nhưng lòng lại lạnh tanh không chút đau thương nào: “Ta biết cây đó đối với chàng rất quan trọng, thật không ngờ tỷ tỷ lại làm như vậy, ta...” Nói đến đây lại oa oa nhào vào lòng Bá Cao Minh oa oa khóc lên.
Bá Cao Minh nghĩ nghĩ đột nhiên hỏi: “Nó đối với nàng không quan trọng sao?” Cây này như nguyệt lão se duyên cho nàng cùng hắn cơ mà, sao nàng lại nói như vậy? Ngay cả Niên Nhạn Thanh còn muốn mang đi, vì sao nàng lại nói như chỉ có mỗi mình hắn là chú ý cây này thôi vậy?
Tâm của Niên Tuệ Nhàn lộp bộp rơi, nàng vội khóc to hơn, “Ta quan trọng nó ta biết chàng cũng quan trọng nó mà. Nếu không nhờ nó ta cũng không biết đến chàng rồi.”
Nghi hoặc của Bá Cao Minh lập tức tan biến, hắn ôn nhu vỗ về Niên Tuệ Nhàn. Chỉ là trong đầu, câu nói của Niên Nhạn Thanh vẫn bay qua bay lại liền tục, mặc cho hắn xua thế nào cũng không tán được.