• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau cùng nhau xuất phát, Niên Khai Điềm lấy hà bao bên người ra tặng hết cho thiếu phụ kia. Đương nhiên trong hà bao đó, số tiền nàng mang theo không hề ít đâu. Kinh qua chuyện ở kinh thành nàng biết được một chuyện, đó chính là đi đâu cũng phải mang theo bạc, mà không những phải mang còn phải mang theo dư ra một chút nữa.

Khi bọn họ đến ngoài Lan Châu thì xuống xe, bởi tuyến đường của nam tử kia không có vào Lan Châu. Mà đi gần cổng thành, Niên Khai Điềm thấy có rất nhiều quan binh cầm bức họa dò xét, nàng vẫn nhớ rõ Hứa Bộ Nam nói đã mua chuộc quan binh nên không thể từ đó mà vào được. Nàng thì không sao nhưng con mắt của Lương Tuấn Hy sẽ giả không được.

Nhưng điều này cũng không làm khó một người từng sống hai đời ở Lan Châu như nàng được, địa hình nơi này, không ai rõ hơn được nàng. Bọn họ tìm một góc khuất của tường thành leo mà vào. Lúc này đã gần chiều, là lúc binh sĩ thay ca, vì vậy rất dễ đột nhập.

Đến khi về Niên gia, ngoại trừ đám huynh đệ trong tiêu cục còn vài người lưa thưa ở luyện võ trường ra thì hoàn toàn vánh tanh. Có lẽ mọi người sốt ruột đi tìm nàng cùng Lương Tuấn Hy rồi nên mới như vậy.

Nàng bước qua tiền thính tiến đến hoa viên đi tìm Khúc thị, giờ đây phải nói rõ hết với mẫu thân trước, mọi chuyện để sau. Quả nhiên Khúc thị biết chuyện nổi giận đùng đùng, vỗ bàn quát: “Thật không ngờ, trong tiêu cục ta lại xảy ra chuyện này.”

“Mẫu thân, chi bằng khoan để mọi người biết nữ nhi đã an toàn trở về tránh bức dây động rừng, nữ nhi đi thăm Thước nhi trước.” Niên Khai Điềm thấy Khúc thị gật đầu mời xoay người cùng Lương Tuấn Hy ly khai.

Ai biết nàng ở hoa viên thấy được Thước nhi ôm chặt lấy Lương Vân Kha ở xa xa khiến đầu óc nàng có chút choáng váng. Sẽ không phải chỉ có mấy ngày mà thân thiết như vậy chứ?

Lương Vân Kha vừa vặn nhìn thấy hai người bước đến, lập tức không chút cố kỵ bản thân đang bị ôm, túm lấy Thước nhi chạy tới, “Đại ca, đại tiểu thư, hai người không sao chứ?”

“Không sao?” Lương Tuấn Hy rất thông thả đáp.

Ngược lại Niên Khai Điềm nhìn chòng chọc vào Thước nhi, bởi mặt của Thước nhi giờ đây rất ngây ngô, tựa hồ trong mắt nàng ta, ngoài trừ Lương Vân Kha sẽ không còn có người khác nữa. Ngay lúc nàng muốn mở miệng hỏi, thì Thước nhi to giọng nói:

“Vân Kha, người ta muốn ăn kẹo.”

Lương Vân Kha rất bất đắc dĩ cau mày đáp: “Hết kẹo rồi, chút nữa ta lại ra ngoài mua cho ngươi.”

“Không chịu không chịu, Vân Kha không mua kẹo ta không buông.” Thước nhi giẫm chân khóc lóc, bày rõ thái độ đòi cho kỳ được.

“Thước nhi đây là...” Lương Tuấn Hy cũng không dám phán đoán lung tung, nhưng là thái độ của Thước nhi để hắn biết, nàng nhất định xảy ra chuyện rồi.

Lương Vân Khả thở dài kể ra: “Từ hôm tỉnh lại đến giờ nàng cứ bám ta như vậy, gỡ mãi cũng không được. Chỉ khi nàng ngủ ta mới có thể làm chuyện của mình thôi. Cha nói não của nàng hàm chứa một khối máu tụ, phải châm cứu một thời gian mới có thể khôi phục, nên tạm thời chỉ có thể như vậy.”

“Thước nhi, ngươi không nhớ được ta?” Niên Khai Điềm đưa tay tách Thước nhi ra khỏi Lương Vân Kha. Ánh mắt đầy đau lòng nhìn chằm chằm gương mặt ngây ngô của nàng.

Ai ngờ nàng chớp chớp mắt vài cái, cười hì hì đáp: “Là Điềm Điềm a.” Sau đó nàng kéo tay Lương Vân Kha nói: “Vân Kha, ngươi chẳng phải nói Điềm Điềm đi chơi xa rồi sao?”

“Thì giờ mới về.” Lương Vân Kha chán nản đáp nàng một câu lại nói với Niên Khai Điềm, “Có lẽ vì lúc tỉnh lại nghe ai cũng nhắc đến tên đại tiểu thư nên nàng mới gọi như vậy. Cũng có thể là do hai người là chủ tớ đã lâu nên nàng còn nhớ rõ mặt, chứ đổi lại là Hứa sư huynh nàng sống chết ôm ta không chịu buông tay, mà còn là thái độ cực sợ nữa.”

Lương Tuấn Hy nhẹ nhàng hỏi: “Thước nhi, có nhớ ta không?” Môi hắn mang một tiếu ý cực nhẹ, nhìn rất ôn nhuận, nho nhã để người nhìn cảm thấy hắn một chút nguy hiểm cũng không có.

“Hy ca.” Thước nhi lại nhớ mà cười đáp, cầm tay Lương Vân Kha cho vào miệng: “Ta muốn ăn kẹo, Hy ca mang ta ra ngoài mua kẹo đi.”

Lương Vân Kha tựa hồ đã quen với hành động này của Thước nhi nên hắn không hề có phản ứng, có lẽ biết trước rụt tay lại nàng nháo còn lớn hơn nên quyết định mặc kệ, xem như nhìn không thấy, “Phải rồi, hai người làm sao về được đây?” Mọi người chia nhau ra tìm kiếm rất lâu cũng không thấy sao giờ đây lại xuất hiện, vậy mà bên quan phủ không ai thông báo nữa chứ.

“Hy, ngươi kể hắn nghe đi.” Nói xong câu này, Niên Khai Điềm dụ dỗ Thước nhi, “Thước nhi, kẹo một chút nữa mới ăn, chúng ta trở về chơi đèn kéo quân thôi.” Thước nhi từ lúc trước đã rất thích đèn kéo quân do Lương Tuấn Hy làm cho nàng, năm đó đèn rơi, nàng ta nuốt tiếc cả mấy ngày. Sau này mang trở về mỗi ngày nàng ta đều bảo nàng thắp đèn chơi, lấy trí nhớ của nàng ta hiện tại có lẽ nhớ được đi.

Quả nhiên Thước nhi nghe vậy, lập tức thả tay Lương Vân Kha ra, mắt phát sáng nắm tay Niên Khai Điềm kéo đi, “Vậy mau mau đi, chúng ta đi chơi đèn.”

Niên Khai Điềm kéo ngược lại, “Phải là bên này mới đúng.” Bởi phương hướng nàng ta kéo nàng đi là phương hướng viện của Lương Tuấn Hy, không phải Điềm viên, thiết nghĩ có lẽ từ hôm đó đến nay nàng ta vẫn ở lại đó. Cũng đúng thôi, nếu là để Niên Tuệ Nhàn viện cớ thăm Niên Nhạn Thanh mà đến thì đến mạng cũng không toàn.

Vừa về đến Điềm viên thấy được Niên Nhạn Thanh ngồi ở bàn đá nhắm mắt chấp tay dường như đang khẩn cầu gì đó, nàng nheo mắt hỏi: “Đường tỷ, đang làm gì?”

Niên Nhạn Thanh mạnh mở to hắn mắt nhìn Niên Khai Điềm đang bước đến trước mặt mình, như thể cực kỳ không tin tưởng, “Đường muội?” Chẳng phải nói nàng ta cùng Hy ca đã rơi xuống vực thẩm rồi sao?

Niên Khai Điềm vào phòng thắp đèn kéo quân cho Thước nhi chơi rồi ra ngoài kể hết mọi chuyện với Niên Nhạn Thanh. Nàng nghĩ Niên Tuệ Nhàn có lẽ sẽ nói với nàng ta nhưng ai ngờ không có nói, mà nàng cũng không nói rõ lý do Thước nhi bị bắt nên nàng ta cũng không biết Niên Tuệ Nhàn hoài thai.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Đến tối, Niên Khai Điềm một mình đứng ở hoa viên tĩnh mịch, lúc này Hứa Bộ Nam đúng lúc ra ngoài. Cũng không phải trùng hợp là mà nàng cố ý để Niên Nhạn Thanh giả chữ của Niên Tuệ Nhàn dụ hắn ra.

Khi Hứa Bộ Nam nhìn thấy nàng, mắt hắn như không thể tin tưởng mở to chớp chớp vài lần, lại đưa tay dụi dụi mắt. Không thể nào nàng ngã xuống vực thẩm mà không chết lại ở nơi này xuất hiện trước mặt hắn được. Chân hắn muốn nhấc lên bước đến lại không thể nào động được, có lẽ là vì sợ, hoặc có lẽ là vì cái gì khác.

Trong đêm vắng, Niên Khai Điềm nghe rõ ràng tiếng bước chân dừng lại, cách lưng mình không xa. Môi nàng kéo lên như trăng khuyết đang treo trên trời cao lúc này vậy, người chậm rãi xoay lại, âm thanh nhẹ nhàng như có như không vang lên: “Đại sư huynh, rất ngạc nhiên?”

Hứa Bộ Nam lập tức hít phải một luồng khí lạnh công vào phổi để người hắn run lên một cái thật nhẹ. Quả nhiên chưa chết, nghĩ thế hắn đảo mắt nhìn chung quanh, không lý nào nàng chưa chết lại không thống báo mọi người đến bắt hắn. Chỉ là thấy được bóng của nàng được ánh trăng chiếu rọi, trải dài để hắn không thể không tin tưởng sự thật này.

“Sư muội?”

“Không phải ta còn có thể là ai?” Niên Khai Điềm vẫn đứng nơi đó, ánh mắt thâm trường nhìn chằm chằm thần sắc trương hoảng cố gắng trấn định của Hứa Bộ Nam. Hắn nhất định không tin tưởng được nàng trong hiểm gặp lành, còn có thể toàn thây trở về đây gặp hắn.

Ánh mắt của Hứa Bộ Nam chảy ra một tia ngoan độc, hai tay xuôi bên người nằm chặt thành quyền. Không cần biết Niên Khai Điềm còn sống hay đã chết, phản chính cũng sẽ không thể nào nói chuyện của hắn cho người khác biết được.

“Sư muội đây, Hy huynh đâu?” Chết rồi đi. Tên hạt tử ngu xuẩn đó, chỉ biết vì nữ nhân này hy sinh, lại không mở miệng đòi hỏi cái gì, hắn mới không làm một người ngu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK