• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói vậy ải này mới chính thức kết thúc, vậy liền phải suy nghĩ tiếp ải còn lại. Ánh mắt của Niên Khai Điềm không tự chủ rơi vào trên mặt của Lương Tuấn Hy. Hắn thực sự rất giỏi a, nhưng Hứa Bộ Nam cũng rất tốt, mà lòng nàng cũng chỉ có mỗi mình Hứa Bộ Nam thôi.

Trên đường đi, mọi người đều hỏi Lương Tuấn Hy đêm đó hắn thế nào thoát được còn cứu được Niên Khai Điềm nữa. Hắn cũng không có thành thật mà trả lời rằng bản thân bách độc bất xâm nên mê dược không có tác dụng, hắn chỉ qua loa bảo bản thân chưa ngủ nên vô tình nghe được có người xông vào thôi. Hắn lại biết y thuật nên không có ai nghi ngờ về lời của hắn. Lương Vân Kha bị bắt cũng là do bị đánh ngất mà thôi, còn có dấu vết sau ót làm chứng cơ mà.

Chỉ là mọi người đều tán thưởng hắn khiến Hứa Bộ Nam cực kỳ không vui. Tay nắm chặt dây cương một bụng khí không chỗ phát tác.

Niên Khai Điềm quan tâm ở bên cạnh hỏi lên hỏi xuống mà cũng không thu được thứ gì. Hắn toàn trả lời qua loa thôi.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Lại đi qua hơn mười ngày, trong đoàn vẫn như lúc đầu chỉ có tiếng cãi vã của Thước nhi cùng Lương Vân Kha là ầm ĩ khiến mọi người cười đến híp mắt thôi. Mọi chuyện cũng rất bình thường không có gì đặc biệt phát sinh.

Điều này khiến Niên Khai Điềm đinh ninh rằng đã xảy ra hai chuyện nhất định sẽ không có chuyện kia nữa. Thế nên tâm trạng nàng cũng thoáng buông xuống rất nhiều. Chỉ cần giao xong rương tang vật này liền mọi chuyện kết thúc rồi.

Cũng gần đến kinh thành rồi nên dọc đường thấy được rất nhiều lưu xá. Niên Sở Hoằng chọn một lưu xá vắng người nhất để cả đoàn có chỗ nghỉ ngơi đầy đủ cho mọi người, rồi sớm dừng chân tại đây nghỉ ngơi. Hắn bước vào phòng viết một lá thư gửi nhét vào chân bồ câu gửi về cho thê tử.

Mọi người đều là chạy về phòng ngủ một giấc mới dùng bữa. Niên Khai Điềm cùng Thước nhi một phòng. Vừa bước vào phòng Thước nhi đã mở miệng cằn nhằn: “Tên Lương Vân Kha kia suốt ngày kiếm cơ gây sự với nô tỳ vì sao không thấy tiểu thư nói gì?”

“Ngươi cùng hắn đến cùng xảy ra chuyện gì mà ta chưa biết?” Niên Khai Điêm nâng mắt nhìn Thước nhi hỏi.

Thước nhi ngồi xuống ghế bên bàn tròn, mông đặt xuống mặt ghế tay cũng vỗ xuống mặt bàn: “Nô tỳ bị trói cùng hắn a, nô tỳ bị hắn kéo đi không kịp hắn không đi chậm lại thì thôi còn chê nô tỳ béo nên đi không nổi nữa.” Càng nhắc càng tức giận, mấy hôm nay muốn nói với tiểu thư lại ngại ngùng không dám mở miệng, hôm nay nếu còn nhịn nữa bụng nàng nhất định sẽ nổ cho mà xem.

“Hắn bảo, Hy ca mang đồ đến cho tiểu thư nhất định tất cả đều nằm trong bụng của nô tỳ nên nô tỳ mới mập mạp như vậy.” Thước nhi càng nói càng khẩu vô già lan không ý thức được tiểu thư nhà mình có thiên về mình hay không.

“Người nhìn xem, nhìn xem.” Thước nhi vừa nói vừa dang hai tay ra xoay một vòng cho Niên Khai Điềm xem: “Nô tỳ nào có mập mạp gì như hắn nói a.”

Niên Khai Điềm rất vô lương tâm cười khanh khách: “Còn không phải sao?” Lúc trước thì đúng là như vậy, kể từ khi nàng trùng sinh thì mọi thứ liền đã khác rồi.

“Rõ ràng không phải nha.” Thước nhi nào chịu bị oan uổng a, “Tiểu thư vừa nghe nô tỳ khen liền tranh lấy ăn hết  a.” Mà nàng cũng đây có mập mạp gì như Lương Vân Kha nói đâu chứ.

“Được rồi được rồi, ta đi ngủ đây.” Dứt lời Niên Khai Điềm cởi hài lăn lên trên giường, lầm bẩm thán: “Ngồi ngựa mệt mỏi quá, lâu lắm mới được nằm nệm a, thật thoải mái!”

“Nô tỳ cũng cảm thấy như vậy a.” Thước nhi ôm lấy cái nhuyễn tháp không buông. Đúng là rất lâu rồi mới có cảm giác này nha.

“Ngươi sắp thành heo rồi.” Niên Khai Điềm cười khúc khích chọc xong một câu cũng ôm chăn nệm nhắm mắt ngủ thật ngon.

Thước nhi hậm hực trừng mắt rất lâu mới nhắm mắt lại. Tên Lương Vân Kha đáng ghét kia còn bảo Niên phủ là xem nàng như heo mà nuôi chứ không phải nha hoàn. Tiểu thư còn hùa theo hắn trêu nàng nữa, thật là tức chết người!

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Đến tối, không hẹn mọi người đồng loạt bước ra ngoài ngồi vào trong chỗ ở dưới lầu. Niên Khánh Tụ phụ trách gọi món ăn cùng tính bạc. Đại ca hắn chính là không thể tính toán a, mà Niên Khai Điềm lại cũng y hệt như vậy thế nên hắn mới phải lúc nào cũng theo đi áp tiêu a, tránh đại ca bị người lừa gạt.

Lương Tuấn Hy cũng bước đến hắn được mời ngồi cùng bàn với Niên Khai Điềm. Lần này hắn chính là cứu mọi người, đương nhiên là được đặt cách rồi, đó là có chưa kể đến bình thường hắn cùng có thể ngồi cùng bàn ăn cùng Khúc thị nữa.

Thước nhi cùng Lương Vân Kha ngồi ở bàn bên cạnh liên tục trừng mắt nhau tóe lửa. Đám người nhìn thấy sấm sét lôi quang phát ra từ hai người đều không hẹn cùng dời bàn tránh xa bọn họ ra.

Trong lúc đợi dọn món, Niên Khai Điềm chu mỏ qua bên đó nhiều hứng thú trêu ghẹo: “Xong chuyến áp tiêu này xem ra Hoa nhũ nương cùng Lương quản gia liền sắp đón nhi tức rồi.”

Thước nhi tạm thời dời tầm mắt không hiểu hỏi: “Tiểu thư có ý tứ gì nha?” Sẽ không phải tiểu thư muốn gả qua đó chứ?

Lương Vân Kha cũng không hiểu mà quay đầu nhìn Niên Khai Điềm. Nàng đáp ứng gả cho đại ca hắn sao? Nghĩ đến đây hắn lại nhìn nhìn quan sát sắc mặt của đại ca. Nhưng sắc mặt kia chính là nói cho hắn biết suy đoán của hắn là sai a.

Lương Tuấn Hy tốt bụng giải thích cho hai người từ đâu rơi xuống biết: “Chính là hai người các ngươi sắp thành thân a.” Hai người này chính là quá thiên chân rồi, ngụ ý rõ như ban ngày mà cũng không hiểu, thật là không còn biết nói gì nữa.

Nghe xong, Thước nhi cùng Lương Vân Kha không hẹn cùng lùi về phía sau một chút hô to:

“Sẽ không, đánh chết ta cũng sẽ không gả cho hắn.”

“Sẽ không, đánh chết ta cũng sẽ không thú nàng.”

Niên Khai Điềm che miệng cười khúc khích, ánh mắt đầy giảo hoạt đảo qua đảo lại giữa hai người. Chẳng phải trong các vở kịch các cặp đôi bắt đầu đều là từ cãi vã mà thành sao, hai người này cũng không ngoại lệ đi.

Món ăn rất nhanh được dọn ra, mọi người cầm đũa lên chuẩn bị ăn lại nghe được huynh đệ Lương gia đồng đời lên tiếng ngăn cản: “Chậm đã.”

Thước nhi câm hận trừng mắt Lương Vân Kha mắng: “Còn đợi gì nữa, sẽ không phải ngươi muốn ăn hết chứ?”

Lương Vân Kha mím chặt môi trừng hồi Thước nhi. Đây là loại nữ nhân gì, vì sao chỉ biết mỗi ăn thôi? Lần này là vận chuyển tang vật a, hắn đương nhiên là phải thận trọng rồi.

Lương Tuấn Hy thập giọng nói: “Bá phụ, thúc phụ bên trong có hạ độc dược, loại dược này sẽ phát tác trong vòng hai khắc.” Hắn đã từng thử không ít dược nên đối với những thứ này, hắn dùng mũi liền có thể phân tích ra được.

Niên Sở Hoằng nghe được liền vỗ bàn hô to: “Mau bắt hết người trong điếm đến cho ta.” Hai khắc mới phát tác, đây là để bọn họ ăn nhiều một chút rồi mới phát độc, đến khi độc phát liền khống chế không được mà chết sạch.

Đám người nghe được lập tức cầm vũ khí đứng lên. Rương tang vật huynh đệ Niên gia đi đâu cũng mang theo bên mình thế nên hiện đang ở bên cạnh bọn họ.

Niên Khai Điềm sợ đến ném đũa xuống đất, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, lắp bắp hỏi: “Ngươi chắc chứ?” Tay nàng đưa đến thắt lưng, nắm chặt nhuyễn tiên tùy thời rút ra.

“Ân.” Lương Tuấn Hy gật đầu chắc chắn. Hắn lại ôn nhu nói: “Đừng sợ, có ta, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”

Chỉ một câu của hắn khiến tim nàng đập đến loạn nhịp, đôi tai nóng lên đỏ bừng bị lộ ra ngoài vì tóc cột đuôi ngựa cao. Tay còn lại nàng đưa lên ngực cảm nhận, nàng sẽ không phải là...Không, sẽ không, người nàng thích rõ ràng là Hứa Bộ Nam cơ mà. Nàng còn không phải là loại nữ nhân thay tâm như vậy.

Niên Khánh Tụ nắm chặt trường kiếm trên bàn, sợ có người ập vào không kịp đề phòng. Niên Sợ Hoằng cũng là nắm chặt chuôi đao được treo bên hông. Chỉ cần chờ người đến liền xuất đao khỏi vỏ.

Lúc này đám người được sai đi bắt người đã trở về. Bọn hắn mang được một tên tiểu nhị đến, còn đám người khác không tìm thấy một ai.

Tên tiểu nhị quật cường không chịu quỳ, bị một người đá khiến chân cong loan, vai bị ấn xuống khiến hắn quỳ trên mặt đất. Đôi mắt hắn trừng to không phục.

“Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?” Niên Sở Hoằng lạnh giọng thẩm vấn, đoản đao rút ra đặt tại yết hầu của tên tiểu nhị.

Chỉ là tên tiểu nhị kia cực kỳ ngoan cố, hắn lấy sức chóm người ra phía trước một cái. Đao xuyên yết hầu, đến kêu một tiếng cũng không có, chỉ thấy mắt ở hắn trợn to rồi gục xuống.

Niên Khánh Tụ nhíu chặt mày nhìn Niên Sở Hoằng: “Đại ca, hắn tự sát rồi, xem ra chúng ta chỉ có vờ trúng độc mới bắt được hết đám người kia thôi.”

“Tuấn Hy, ngươi xem, khi độc phát tác sẽ là một trạng huống thế nào.” Niên Sở Hoằng tiếp nhận góp ý của Niên Khánh Tụ, hạ giọng phân phó Lương Tuấn Hy.

Lương Tuấn Hy múc một thìa canh đưa lên mũi ngửi. Hắn phải phân tích kỹ dược liệu bên trong mới có thể cho ra đáp án chính xác được. Lát sau hắn tụ mọi người lại nói nhỏ một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK