Thành phố C ấm áp hơn thành phố B một chút, có điều cũng là một loại lạnh khác, lạnh tới tận xương tủy, âm u lạnh lẽo ẩm ướt.
Bởi vì để ý tới hình tượng, có khả năng sẽ bị phóng viên chụp hình ở sân bay, nên Lục Văn Tây không mặc nhiều, chỉ khoác một chiếc áo da, lúc rời khỏi sân bay đón xe thì trực tiếp lạnh như một đứa ngốc xinh đẹp.
Vừa lên xe, Hứa Trần đã ôm Lục Văn Tây vào lòng, dùng áo khoác của mình bọc lấy anh, còn quay sang hỏi Lâm Hiểu: "Có thể đổi bộ đồ khác cho anh ấy không?"
Hai bé chó độc thân Lâm Hiểu và Doãn Hàm Vi đều đang giả mù, kết quả Hứa Trần còn cố ý nói chuyện với mình, Lâm Hiểu chỉ có thể lôi một cái túi ở hàng sau, kéo dây kéo ra cho Hứa Trần xem: "Áo lông chồn được không? Cùng màu với màu tóc xám lần trước của lão đại, kiểu dáng mới nhất, rất khoe dáng, còn trông rất có tiền, chỉ là không ăn nhập gì với quần cả, nếu không sợ bị chụp xấu thì có thể mặc."
Lục Văn Tây nhận lấy, trực tiếp khoác lên người, kết quả mặc xong vẫn vùi vào lòng Hứa Trần, cực kỳ không biết xấu hổ dính lấy người ta.
Lần này Đặng Huyên Hàm và quỷ thiếu nữ Điềm Điềm cũng theo Lục Văn Tây tới thành phố C dạo chơi, lúc này cũng leo lên xe, ngồi đè lên Doãn Hàm Vi và Lâm Hiểu, Lục Văn Tây cũng lười quản bọn họ.
Lúc tới nơi, bọn họ đi thẳng tới đài truyền hình, sau khi hóa trang xong thì trực tiếp quay hình. Hai cô nàng quỷ đã xuống xe bắt đầu vui chơi khắp nơi, Đặng Huyên Hàm nói muốn dẫn Điềm Điềm đi xem nhóm nghệ sĩ khác.
Anh Lưu thì lái xe tới khách sạn gần đó để đặt phòng, tìm hiểu xung quanh có cửa hàng gì, sau khi nắm rõ đường đi sẽ trở lại đài truyền hình chờ bọn họ, đây là chuyện mà anh Lưu thường làm.
Hứa Trần cầm cà phê tiến vào phòng hóa trang, thợ trang điểm vẫn chưa tới, chỉ để bọn họ vào nghỉ ngơi trước, Doãn Hàm Vi và Lâm Hiểu tới đài truyền hình hỏi chuyện công việc.
Lục Văn Tây cầm điện thoại lướt Weibo, thấy tin tức của Trương Cửu Triết chỉ cảm thấy buồn cười, có lẽ Trương Cửu Triết đang đập điện thoại, có lẽ đang suy nghĩ xem nên làm sao hố mình. Có điều bộ dáng này đúng là... mất mặt quá...
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hứa Trần đứng ở phía trước, lưng đưa về phía mình thu dọn bàn hóa trang.
Hôm nay Hứa Trần mang giày Martin, quần jean vừa người, liếc nhìn một cái liền thấy đượci đôi chân dài của Hứa Trần, đột nhiên đặc biệt có cảm giác, vì thế anh liền đưa tay tới sờ chân Hứa Trần.
Hứa Trần không để ý, Lục Văn Tây bắt đầu được một tấc muốn tiến một thước, vừa sờ vừa nhéo vài cái. Hứa Trần xoay người lại, cũng không tức giận, chỉ đưa tay xoa tóc anh hỏi: "Sao vậy anh?"
"Sao chân của tướng công nhà anh dài quá vậy? Nhìn thấy liền ngứa tay."
"Vẫn luôn dài vậy mà."
Lục Văn Tây nhịn không được bật cười, đôi mắt cong cong lóe ra chút gian xảo.
"Trước đó bận rộn quá không cẩn thận sờ qua, tối nay anh phải sờ thật kỹ." Lục Văn Tây nói, tay còn muốn vói vào trong quần nhưng bị Hứa Trần đè lại.
"Ở bên ngoài không được." Cậu vừa nói vừa đặt đồ lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh.
Lục Văn Tây biến thành chiếc bánh nhân đậu dán dính, ôm chặt lấy Hứa Trần, vừa cọ xát lung tung vừa làm nũng: "Tướng công, hôn anh đi, mau hôn anh đi mà."
Hứa Trần có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ôm lấy eo Lục Văn Tây, hôn lên môi anh.
Lúc hai người gần đi quên mất chính mình thì có người đẩy cửa tiến vào, ngay sau đó cạch một tiếng cửa đóng lại, tốc độ đặc biệt nhanh làm hai người ngừng lại nụ hôn.
Lục Văn Tây có hơi khó chịu nhưng vẫn ngồi xuống ghế, Hứa Trần đi ra ngoài mở cửa, thấy Lâm Hiểu và Doãn Hàm Vi đứng ở bên ngoài trò chuyện, dáng vẻ như không hề nhìn thấy gì cả.
Hứa Trần mở cửa, hai người liền tiến vào trong.
"Hứa Trần, cậu đi hỏi thời gian được sắp xếp đi." Doãn Hàm Vi cầm một tờ giấy đi tới trước mặt Lục Văn Tây, hình như muốn thảo luận với anh, bên trên liệt kê rất nhiều vấn đề, có thể hỏi thì đánh ✓, không thể hỏi thì đánh x, đồng thời cũng hy vọng có thể hỏi chuyện về mối quan hệ với Đỗ Tử San.
Hứa Trần gật đầu, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, sau đó nghe thấy Doãn Hàm Vi nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão đại, anh bớt phóng túng giùm cái, lỡ như người vào khi nãy là thợ trang điểm của đài truyền hình thì sao đây?!"
"Sao lại nói chuyện như vậy với lão đại hử? Cười cái nào."
"Lão đại!" Doãn Hàm Vi khóc thảm thiết: "Anh ghẹo em thì Hứa Trần sẽ đánh em mất, bọn anh muốn bí mật làm sao cũng được, chỉ cần bớt bớt phóng túng ở bên ngoài thôi, coi như em xin anh đó, được không?"
Đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nhịn không được... Hứa Trần chỉ đứng đó thôi đã giống như đang dụ dỗ anh vậy.
Có điều Lục Văn Tây vẫn gật đầu, lấy điện thoại ra tiếp tục lướt Weibo.
Thợ trang điểm của đài truyền hình tới đưa trang phục và hóa trang cho Lục Văn Tây, lúc Lâm Hiểu ra ngoài lấy đồ thì Hứa Trần trở lại, Lâm Hiểu vội vàng cản lại: "Cậu khoan trở lại đã, lão đại vừa mới trang điểm xong đó."
"Tôi sẽ không..."
"Chị biết cậu sẽ không, nhưng lão đại thì nhịn không được."
"..."
"Đi lấy đồ với chị nè."
"Oh..."
Chương trình kỳ này không được thông báo, vì thế fan của Lục Văn Tây cũng chỉ vừa mới nhận được tin từ hai tuần trước, Lục Văn Tây sẽ tham gia chương trình tạp kỹ, tới lúc mua vé, thậm chí có tổ chức không thể mua vé thành công, fan bị phân tán ra nhiều nơi.
Trên sân khấu có các vị khách quý khác, Lục Văn Tây chỉ là một trong số đó.
Lối trang điểm của Lục Văn Tây hôm nay rất tươi trẻ, áo len màu sắc rực rỡ và quần jean, kiểu tóc cũng được tạo hình nho nhã, còn đeo kính.
Lúc Lục Văn Tây lên sân khấu, Đặng Huyên Hàm và Điềm Điềm cũng tới, Điềm Điềm đứng dưới sân khấu nhìn lên, nhịn không được than thở: "Mẹ của tôi ơi, thì ra đứng trên sân khấu sẽ thấy nhiều khán giả như vậy sao, nếu em mà lên đó thể nào cũng run như cầy sấy luôn rồi."
Lục Văn Tây rất bình tĩnh, mỉm cười chờ đợi, bên cạnh cũng có nghệ sĩ đang đợi tiến tới nói chuyện với Lục Văn Tây.
Một lát sau, Lục Văn Tây lên sân khấu, bởi vì quá nổi tiếng và tính cách khó đoán nên không ra sân cùng một lúc mà đơn độc giới thiệu.
"Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp Lục Văn Tây, lần trước là ở thành phố H đúng không?" MC cầm Micro, hơi kéo tay Lục Văn Tây một chút, ý bảo Lục Văn Tây đứng vào giữa thêm một chút, rất tự nhiên.
"Ừ, đúng vậy, là trong buổi tiệc ở thành phố H."
Hai người trò chuyện một hồi thì MC hỏi: "Nghe nói hôm nay bạn mang tới một tiết mục bất ngờ cho khán giả của chúng ta?"
Lục Văn Tây gật đầu: "Ừm, đúng vậy, bí mật học được một trò ảo thuật."
Thật ra trình độ ảo thuật của Lục Văn Tây rất tệ, nếu người thông linh quan sát thì chính là Lục Văn Tây cầm một một món đồ cố tỏ ra vẻ thần bì, sau đó đưa món đồ đó cho Đặng Huyên Hàm, chốc lát sau Đặng Huyên Hàm sẽ đưa món đồ đó lại cho Lục Văn Tây.
Nhưng trong mắt người bình thường thì Lục Văn Tây quả thực quá thần kỳ.
Lục Văn Tây cầm một quả bóng sặc sỡ màu sắc ở trong tay, ném về phía xa, quả bóng kia biến mất trên đường bay. Một lát sau lúc Lục Văn Tây đưa tay luồn vào tóc một cô gái thì quả bóng kia lại xuất hiện trong tay anh.
Tiếp đó Lục Văn Tây vỗ vỗ áo len của mình, sau đó từ bên dưới lớp áo len lôi ra một bó hồng to, sau đó tặng cho một fan ngẫu nhiên.
Đặng Huyên Hàm vừa giúp đỡ vừa cười vui vẻ, trước giờ cô chưa từng biểu diễn ảo thuật, lúc này rốt cuộc có thể trải nghiệm một chút.
Lúc Lục Văn Tây đang nói mình đã luyện tập như thế nào, Đặng Huyên Hàm đã làm mặt quỷ với Lục Văn Tây, là mặt quỷ thật, rất đáng sợ, làm Lục Văn Tây suýt chút nữa đã lộ ra sơ hở.
Nhưng vẫn qua quít qua ải được.
Trò chơi mà ê kíp chương trình thiết lập khá mới lạ, cũng rất dày vò người ta, bắt Lục Văn Tây chống đỡ cơ thể bằng chân trần và tay trần trên thảm massage, chân thì không sao nhưng tay thì chịu không nổi, chỉ có thể đau khổ chống đỡ.
MC sẽ đứng ở phía sau hỏi vài vấn đề, loại hỏi đáp nhanh này làm người ta rất khó suy nghĩ.
MC ngồi xổm ở bên cạnh Lục Văn Tây, còn cố ý chậm rãi hỏi: "Có người tổng hợp video của bạn, phát hiện trước đây bạn trả lời hình tượng yêu thích rất thống nhất, không thích bị hỏi nhiều. Nhưng trong lần tạp chí phỏng vấn trước đó lại đột nhiên miêu tả, giống như đã có người yêu vậy?"
"Đúng vậy."
"Đúng... bạn thật sự đang yêu?!" MC kinh hãi, trên bảng không có viết câu trả lời này.
Lục Văn Tây cười nói, hơi điều chỉnh vị trí cánh tay: "Quả thực tôi rất thích loại hình đó."
Gian xảo quá, bị mập mờ cho qua chuyện rồi.
Sau đó chính là vấn đề đã điền khi nãy, mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy.
Tới phần sau sẽ để hai đội khách mời đối đầu với nhau, trước mặt mỗi người đặt năm ly nước khổ qua, bọn họ sẽ đặt vấn đề cho nhau, nếu gặp phải vấn đề không muốn trả lời thì uống một ly nước, bên nào uống hết trước thì thua.
Những câu hỏi này không được thông báo trước.
Lục Văn Tây chỉ có thể cố hết sức, trước khi trả lời vấn đề còn cố ý ngửi thử mùi nước khổ qua, sau đó bị sặc tới nhăn mày.
Đối diện Lục Văn Tây là diễn viên hài, là một nam nghệ sĩ rất biết cách ăn nói, tuy lớn lên không đẹp mắt nhưng rất lanh miệng, vì thế đã trở thành con cưng của chương trình tạp kỹ.
"Câu hỏi đầu tiên của tôi hơi nhạy cảm, anh và Đỗ Tử San rốt cuộc có yêu nhau không, có thì thừa nhận, không có thì làm sáng tỏ." Dương Nhạc Gia trực tiếp hỏi.
Lục Văn Tây cười khổ, chuyện này không thể nào do anh trả lời, đây là sự tôn trọng dành cho Đỗ Tử San.
Trong ngành giải trí thường xuyên có tin về các vụ vạch mặt nhau, Lục Văn Tây đã thấy rất nhiều, cũng rất lạnh nhạt. Thế nhưng khi chuyện xảy ra trên đầu anh, anh sẽ không làm người làm sáng tỏ trước, nếu làm vậy thì bên nữ sẽ rất mất mặt, dù sao thì hiện giờ quan hệ của anh và Đỗ Tử San cũng không tệ, không thể làm ra chuyện như vậy.
Đây là phong độ thân sĩ của Lục Văn Tây.
"Chuyện này tôi không muốn mình là người trả lời, vì thế tôi sẽ uống nước."
Vì thế Lục Văn Tây chỉ có thể kiên trì uống hết một ly nước ổ qua, Dương Nhạc Gia cũng kinh hãi, đây là một câu hỏi mang tính dò xét.
Lục Văn Tây uống xong, khó chịu một hồi lâu mới lấy lại năng lực nói chuyện, lúc này mới hỏi: "Đối tượng tưởng tượng trong chuyện kia của cậu là ai?"
"Ha ha ha, câu này trả lời xong có bị xem là quấy nhiễu tình d.ục không vậy?" Dương Nhạc Gia biết Lục Văn Tây muốn phản công.
"Cao lắm chỉ bị nữ nghệ sĩ kia buồn nôn thôi." Lục Văn Tây nói, lời lẽ rất sắc bén, không chừa lại chút mặt mũi nào.
Dương Nhạc Gia chịu thiệt, chỉ có thể uống một ly nước, MC bắt đầu trêu ghẹo tạo bầu không khí, Dương Nhạc Gia hỏi Lục Văn Tây câu hỏi thứ hai: "Lần hôn môi gần nhất của bạn là lúc nào?"
[hết 112]