Mục lục
Mạng Không Còn Lâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tới bệnh viện, Khuất Xảo cũng đã tỉnh lại, đang đòi xuất viện tới xem Lục Văn Tây, ngay lúc này Lục Văn Tây tự mình tới.

Lục Văn Tây để nhóm Hứa Trần chờ ở bên ngoài, chính mình đơn độc đi vào phòng nói chuyện với Khuất Xảo, vốn anh cũng định đuổi Lục Vũ Thương ra ngoài, kết quả Lục Vũ Thương lại giả vờ rót nước, sau đó bắt đầu gọt táo, làm như mình chỉ là người qua đường vậy, Lục Văn Tây cũng làm như Lục Vũ Thương là không khí.

Anh muốn nói chuyện mình sẽ cùng Hứa Trần tới nhà họ Hứa, Khuất Xảo lập tức kích động: "Mẹ cũng đi với con, mẹ rất khỏe, không sao đâu!"

Hiện giờ Khuất Xảo rất sợ, sợ nếu mình bỏ lỡ thời gian, Lục Văn Tây đi rồi thì mình sẽ không thể găp con trai lần cuối. Còn chuyện gì đau khổ hơn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà lại không kịp gặp mặt lần cuối chứ?

Cho dù phải đau khổ chờ đợi khoảnh khắc làm người ta tan vỡ đó ập tới thì bạn vẫn muốn đi.

Con trai xuất sắc của bà đột nhiên không còn đường cứu nữa? Khuất Xảo căn bản không thể nào cam lòng.

"Mẹ, mẹ đừng đi, con và Hứa Trần dùng bùa dịch chuyển, nháy mắt là tới rồi, nghe nói trên núi có cấm chế, chỉ có thể dịch chuyển tới bên ngoài rồi dựa vào sức mình đi bộ quãng đường còn lại, mẹ đi theo lại phiền. Với lại nếu như con xảy ra chuyện, Hứa Trần nhất định sẽ dùng bùa để con lập tức xuất hiện trước mặt mẹ." Lục Văn Tây giải thích với Khuất Xảo.

Khuất Xảo vẫn còn khóc, nước mắt rơi đầy mặt, tựa hồ vẫn chưa chịu hết hi vọng.

"Với lại mẹ à, con có nghe kể lại, có phải mẹ không coi Hứa Trần là người trong nhà không? Con là con trai của mẹ, em ấy cũng là người có máu có thịt có cảm xúc, mẹ bắt nạt em ấy như vậy thì con sẽ đau lòng lắm đấy."

Nói tới chuyện này, Khuất Xảo cũng có hơi xấu hổ: "Mẹ... chỉ là mẹ gấp quá."

Lục Văn Tây chủ động ôm lấy Khuất Xảo, vỗ lưng bà: "Mẹ, con biết, con cũng hiểu mẹ, chỉ là hy vọng sau này mẹ tốt với Hứa Trần một chút, đừng bắt nạt em ấy, em ấy cũng tuyệt vọng, cũng áy náy lắm."

"Con... con hướng về thằng bé à?"

"Con đồng cảm với người yếu, đứng ở bên đúng."

Khuất Xảo cũng có chút oan ức, muốn lau nước mắt, Lục Văn Tây còn chưa nói gì thì Lục Vũ Thương đã hô lên: "Con có thể nói vậy với mẹ à? Hả? Chuyện này cha vừa nói với mẹ con rồi, con đừng nhắc lại kẻo bà ấy lại khó chịu."

Nói xong thì đưa quả táo trong tay cho Khuất Xảo: "Đừng nghe con nó nói lung tung, còn anh hướng về em mà."

Lục Văn Tây thực chịu không nổi sự bênh vực thiếu não của Lục Vũ Thương, anh gãi đầu ngồi ở một bên, nói một vài chuyện với cha mẹ.

Thật ra hai vợ chồng không muốn Lục Văn Tây đi, sợ anh xảy ra chuyện mà bọn họ không biết.

Nhưng bọn họ cũng không muốn từ bỏ, chỉ cần Lục Văn Tây còn sống thì sẽ không từ bỏ bất cứ hy vọng nào.

"Vậy con đi đi, nhớ là phải thông minh một chút, có chuyện gì cũng phải tranh chủ bảo vệ mình. Còn nữa, bảo Hứa Trần gửi địa chỉ nhà cho cha, cha giữ để đề phòng, chỉ là thời gian gấp gáp quá, bằng không cha có thể tìm thêm người giúp đỡ." Lục Vũ Thương nói xong thì đặc biệt tang thương thở dài một hơi.

Lục Văn Tây đồng ý hết.

Với trạng thái của Lục Văn Tây hiện giờ, mọi người không dám kéo dài thời gian, không biết lúc nào tình trạng sẽ lại xấu đi.

Lục Văn Tây gọi Hứa Trần vào, nói tạm biệt một phen, sau đó Hứa Trần dán một lá bùa lên tường bệnh viện rồi dắt Lục Văn Tây đi vào trong tường, hai vợ chồng nhìn mà choáng váng.

...

Lục Văn Tây leo núi một hồi thì bắt đầu thở hồng hộc.

Trước đó khi vừa tỉnh lại anh còn bước đi loạng choạng, kết quả bây giờ lại phải leo núi, đương nhiên có chút chống đỡ không nổi, anh ngồi trên một tảng đá lớn, mệt mỏi túa mồ hôi đầy người, áo khoác cũng cởi ra khoác trên vai.

"Bình thường bọn em đều lên núi như vậy đó hả?" Lục Văn Tây thở hồng hộc hỏi, liếc nhìn lên đỉnh núi thì nhịn không được trợn trắng mắt.

Hứa Trần lắc đầu: "Em chỉ xuống một lần..."

Lục Văn Tây lập tức hiểu được.

Hứa Trần cởi giày Lục Văn Tây, kiểm tra chân anh, lại giúp anh bóp chân một phen rồi mới nói: "Vốn không muốn kinh động bọn họ, nhưng mà... cũng không sao cả."

Bọn họ vốn không để ý tới Hứa Trần, Hứa Trần việc gì phải chú ý tới bọn họ?

Nói xong, Hứa Trần rút quạt ra xòe rộng, một con diều từ cây quạt bay ra, nó rất lớn, có thể ngồi ở bên trên. Lục Văn Tây nhìn con diều có hình bươm bướm này, nhịn không được hỏi: "Em định cột anh lên đó để anh bay lên núi à?"

"Em đỡ anh." Hứa Trần nói, sau đó kéo Lục Văn Tây lên diều, để Lục Văn Tây ngồi trong lòng mình, cậu ôm Lục Văn Tây rồi điều khiển con diều chậm rãi bay lên.

Con diều bay lên bầu trời, Hứa Trần lập tức bày ra lá chắn xung quanh người để gió không thổi vào bọn họ, Lục Văn Tây có thể trực tiếp ngắm nhìn phong cảnh trên núi, thích thú kinh ngạc.

Đây tuyệt đối là trải nghiệm có một không hai.

Trong lúc đi du lịch Lục Văn Tây từng ngồi khinh khí cầu, cảm giác khi đó không đặc biệt như hiện giờ, cơ thể ngồi trên con diều to lớn, điều khiển tự do, giống như mình đã mọc cánh vậy.

Phong cảnh trên núi rất đẹp, trùng trùng điệp điệp, lọt vào trong tầm mắt đều là màu xanh, còn có làn sương mù lượn lờ như ảo cảnh. Ở trên cao có thể nhận ra phong thủy ở nơi này thật sự rất tốt, dựa vào núi, con suối quấn quanh, thần thánh không thể xâm phạm.

"Nhà họ Hứa bọn em hiện giờ rất có thực lực à?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi, cũng nghĩ tới giấc mơ của mình.

"Ừm, sau khi Hứa Vọng nổi tiếng, danh tiếng của nhà họ Hứa như mặt trời ban trưa, khi đó thầy bắt quỷ có hơn mười nhà, hiện giờ suy sụp rồi, chỉ còn lại vài nhà và vài tán tu còn sót lại. Có điều từ đó thì nhà họ Hứa vẫn luôn là gia tộc đứng đầu trong các nhà bắt quỷ, sau đó có hơi suy yếu một chút, tới khi em sinh ra thì một lần nữa lấy lại vị thế."

"Bọn họ làm thế nào phát hiện máu của em đặc biệt? Không có khả năng mang tất cả đứa bé trong nhà đi thử máu đi?"

"Lúc nhỏ nghịch ngợm, sau khi té ngã thì bị thương, máu chảy ra đã kinh động ác linh trong nhà nên bị phát hiện."

Lục Văn Tây không nói gì, chỉ nghĩ rằng lúc nhỏ có phải Hứa Trần cũng là một đứa bé nghịch ngợm hay không, nhưng bây giờ lại có bản tính cứng ngắc như ông cụ non như vậy, còn không thích cười, chắc chắn em ấy đã trải qua rất nhiều đau đớn?

Anh dựa vào lòng Hứa Trần, một lần nữa hỏi: "Còn xa không em?"

"Nếu là bình thường thì nửa tiếng đã tới rồi."

"Không bình thường... à?"

"Em không xác định..." Hứa Trần còn chưa dứt lời thì con diều đột nhiên tỏa sáng rực rỡ rồi bắt đầu chấn động, Hứa Trần đưa tay tới vỗ con diều một cái, lúc này con diều mới ổn định lại.

Kết quả ở bên dưới đột nhiên có mũi tên bắn lên, nó xuyên qua cánh diều, lúc này con diều không thể ổn định được nữa, trực tiếp rơi xuống, dù sao cũng là linh khí, không đạt tới độ cao như máy bay, cung tên cũng có thể tấn công được. Hứa Trần lập tức ôm lấy Lục Văn Tây, dùng con diều che chắn mũi tên, khống chế cơ thể, vận dụng linh khí để hai người chậm rãi rơi xuống đất, ngay cả tóc cũng không rối loạn.

Lục Văn Tây nghĩ, Newton thực muốn khóc.

Sau khi đứng vững, Lục Văn Tây nhìn thấy có người mai phục trong rừng, một trong số đó cầm một cây cung trong tay, cười híp mắt nhìn bọn họ.

"Nghệ sĩ lớn với bạn cũ, hình ảnh hiếm thấy thật đấy..." Người nọ dùng giọng điệu quái gở cảm thán.

Hứa Trần đánh giá bọn họ, ánh mắt lạnh nhạt, cậu vốn không có hảo cảm gì với đám người nhà họ Cố này, dù sao thì hồi ức đau khổ nhất cũng do bọn họ mang tới.

Lục Văn Tây cười nhạt: "Ai là bạn cũ với mày?"

Hứa Trần không có phản ứng, chỉ quan sát địa hình xung quanh, suy đoán xem có bao nhiêu người mai phục, và có bao nhiêu ác linh.

Ban đầu, Hứa Trần cho rằng đám người này không dám tới, nơi này dù sao cũng là phạm vi thế lực của nhà họ Hứa. Người họ Hứa mặc dù có thái độ nuôi thả Hứa Trần nhưng cũng không đến mức bỏ mặc không quan tâm, dù sao nếu để mặc cho máu Hứa Trần lây nhiễm tội ác. Người của nhà họ Hứa cũng không thể nào may mắn thoát tội.

Không ngờ đám người này lại dám qua đây.

Hứa Trần cảm nhận được điện thoại chấn động, lập tức lấy ra xme thử.

Hàn Dục: Đám cháu chắt họ Cố kia bày thủ thuật che mắt, tôi không tìm vị trí của hai người, bây giờ tôi đi thế nào cũng trong trạng thái quỷ đụng tường, phỏng chừng tới tối mới phá trận được.

Hứa Trần xem tin Wechat xong liền hiểu được, đám người họ Cố kia đã sắp đặt sẵn, bên này có trận pháp, đồng thời cũng nhắm vào bọn họ nhưng cậu không phát hiện, tới nơi bọn chúng mai phục mới bị tấn công rớt xuống. Hàn Dục nói sẽ tìm vài người tới giúp đỡ, lúc này cũng đang bị vây trong trận pháp.

Đám nhà họ Cố dám tới đây, chứng tỏ bọn họ tự tin rằng trận pháp này có thể vây khốn người nhà họ Hứa.

Mà trong khoảng thời gian này, Hứa Trần sẽ không kiên trì nổi.

"Sao hả, bọn mày là người yêu đấy à? Rốt cuộc tao cũng hiểu vì sao Cố Du nhắm tới bọn mày, hai thằng mặt trắng, chẳng trách thằng bi,ến thái kia thèm nhỏ dãi. Bọn này sáp lại với nhau chính là tởm lại càng thêm tởm, có thể kết nghĩa kim lan với nhau đấy." Người nói chuyện lộ ra giọng điệu mỉa mai, hiển nhiên biết Cố Du là hạng người gì, đồng thời cũng rất ghê tởm.

Đám người này lại đánh đồng bọn họ với tên bi,ến thái kia, Lục Văn Tây tức tới tim đập thình thịch.

"Thì ra đám bọn mày tới báo thù." Trong lời nói của Hứa Trần mang theo chút mỉa mai.

"Xem là vậy đi, cho dù là con cháu không nên thân bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố nhưng dù gì nó cũng là người nhà họ Cố, bị người ta giết thì cũng nên đòi lại công đạo, đúng không?"

"Không chỉ như vậy đi?"

Người nọ mỉm cười, nụ cười có chút hiểm độc: "Mày giết người nhà họ Cố bọn tao, bọn tao bắt mày về đền mạng, lý do này rất đầy đủ đi?"

"Là hắn gây gấn trước."

"Mặc kệ, có phải hắn đã bị mày giết hay không? Có phải giết người thì nên đền mạng không? Lý do cụ thể không phải quá rõ ràng à? Một đám bi,ến thái lục đục với nhau..." Người nọ còn chưa nói hết lời đã bị một đòn tấn công linh lực mạnh mẽ đẩy lùi ba bước, tiếp đó hắn ngẩng đầu lên cười nhạt với Hứa Trần: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

Hứa Trần lập tức bảo vệ Lục Văn Tây ở sau lưng, trước đó cậu đã yên lặng tạo ra lá chắn cho Lục Văn Tây, cũng chính vì thế nên Hứa Trần mới nhẫn nại nói chuyện trời chuyện đất với bọn người này. Sau khi xác định Lục Văn Tây an toàn, Hứa Trần mới lấy quạt ra, tay còn lại bấm thủ quyết, trong thoáng chốc đã bày ra trận pháp.

"Trận pháp, khởi!" Ngay lập tức, trận pháp mở rộng, mọi người trong trận pháp cảm thấy lồng ng,ực nghèn nghẹt, áp lực đột ngột làm bọn họ cảm thấy cơ thể nặng trịch.

Đây là một loại trận pháp làm Newton khó chịu, giống như gia tăng sức hút của trái đất vậy, làm cơ thể bọn họ bị trĩu nặng xuống, muốn vùi sâu vào trong đất.

Là trận pháp cụ Long dạy cho Hứa Trần.

[hết 127]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK