Tối hôm qua làn càn trong phòng tắm hai lần, lúc lên tới giường cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, nói chung sau đó thì anh gần như là bị lay động trong trạng thái không có ý thức, vốn bị đút no nê nhưng vẫn hoa mắt choáng đầu, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Tuy Hứa Trần cưỡi ngựa cả đêm, giống như phi nước đại suốt ngàn dặm không ngừng nghỉ, nhưng vẫn theo đồng hồ sinh học dậy rất sớm, còn chơi game một hồi. Lúc này có thể phân biệt rõ tộc tu tiên giả và tộc tu tiên thật.
Thấy Lục Văn Tây vẫn không có ý muốn tỉnh lại, Hứa Trần giúp Lục Văn Tây chỉnh lại phần tóc mái, đặt một nụ hôn lên trán anh, sau đó rời giường đi rửa mặt.
Mười giờ rưỡi thì Doãn Hàm Vi gửi tin tới, hỏi xem bọn họ đã chuẩn bị xong chưa, Hứa Trần trả lời tin: Đợi một lát, tôi gọi anh ấy dậy.
Hứa Trần đi tới bên giường, hôn lỗ tai lộ ra bên ngoài của Lục Văn Tây, sau đó hỏi: "Dậy nổi không, tiểu ca ca?"
"Anh muốn ngủ." Giọng nói của Lục Văn Tây ngái ngủ, giống như đang làm nũng.
"Em ôm anh đi nha?"
Lục Văn Tây lập tức mất hứng rầm rì một tiếng, sau đó cảm nhận được khóe miệng bị hôn một cái, anh mỉm cười, đưa tay ôm lấy Hứa Trần ăn cạ: "Hôn thêm vài cái nữa."
Hứa Trần sớm đã quen với trạng thái này của Lục Văn Tây, lập tức hôn lên trán anh một cái, tiếp đó là gò má, chóp mũi và cả cằm.
"Đi đánh răng nè." Hứa Trần nói.
"Oh...." Lục Văn Tây bất đắc dĩ nói.
Hứa Trần dùng chăn quấn Lục Văn Tây lại, trực tiếp ôm anh vào phòng tắm, để Lục Văn Tây ngồi lên bồn cầu. Sau đó Hứa Trần lấy bàn chải, lấy kem rồi qua giúp Lục Văn Tây đánh răng.
Lục Văn Tây lim dim mắt, lười biếng há miệng, nghe thấy tiếng bàn chải đánh răng bằng điện, sau đó thấy dáng vẻ Hứa Trần nghiêm túc giúp mình đánh răng thì rất vui vẻ, làm văng bọt kem lên mặt Hứa Trần.
Hứa Trần liếc nhìn Lục Văn Tây, không quá để ý, lau sạch mặt mình xong thì tiếp tục giúp Lục Văn Tây đánh răng.
"Tỉnh hẳn chưa?" Hứa Trần giúp Lục Văn Tây đánh răng xong thì hỏi.
"Ừm, cũng tỉnh tỉnh rồi." Lục Văn Tây nói, gỡ chăn ra đưa cho Hứa Trần, sau đó bước tới trước bồn rửa mặt. Vừa mới rửa xong thì khăn đã được đưa tới bên cạnh, anh nhận lấy lau mặt, vừa mới để khăn xuống thì liền bị Hứa Trần hôn môi.
Đầu lưỡi mềm mại lướt qua hàm răng, trong miệng hai người là vị kem đánh răng giống nhau.
Lục Văn Tây muốn ôm Hứa Trần, bắt đắc dĩ trong tay Hứa Trần đang cầm chăn, anh chỉ có thể phối hợp hoàn thành nụ hôn này, sau đó lưu luyến tách ra.
"Nhóm Doãn Hàm Vi đang chờ, anh nhanh một chút nhé." Hứa Trần thúc giục xong thì rời khỏi WC.
Lục Văn Tây mềm mại "ừ" một tiếng, sau đó nhìn chính mình trong gương, kéo quần áo để nhìn dấu hôn trên người mình, vừa không biết nên làm sao vừa mỉm cười đầy cưng chiều.
Ngày hôm qua quả nhiên Hứa Trần có ghen tị, có điều đợi tới khi lên giường mới phá,t tiết, mớ dấu hôn này phải dưỡng một phen, may mắn đang là dịp năm mới, anh không có công việc.
Trên đường tới sân bay, Doãn Hàm Vi vừa ăn khô bò vừa hỏi sắp xếp của Lục Văn Tây: "Lão đại, năm nay chúng ta không có việc gì à?"
"Ừm, phải chuẩn bị cho Album mới, vẫn chưa sắp xếp công việc cho anh, cứ chờ thông báo đi." Lục Văn Tây lười biếng trả lời.
"Vậy đi du lịch được không ạ, em sợ đột nhiên nhận được thông báo gọi em về thì em suy sụp mất." Lâm Hiểu hỏi.
"Đi đi, thật sự không được thì anh tìm tạm thợ trang điểm khác."
Lâm Hiểu lập tức hoan hô.
Doãn Hàm Vi quay đầu lại hỏi: "Còn em..."
"Cậu thì không được, anh Lưu cũng vậy, phải sẵn sàng đợi lệnh, ngoan." Lục Văn Tây nói.
"Oh..." Doãn Hàm Vi rầu rĩ nói.
"Biết rồi." Anh Lưu trả lời rất kiên quyết.
"Còn Tiểu Trần Trần thì sao?" Lâm Hiểu hỏi.
"Ăn tết chung với anh."
Lâm Hiểu lập tức trợn tròn mắt, Doãn Hàm Vi thì vỗ tay: "Chúc mừng lão đại."
Lục Văn Tây bật cười làm động tác "OK" để biểu lộ chiến thắng.
Trong đoàn này, Doãn Hàm Vi theo Lục Văn Tây lâu nhất, cũng cảm nhận rõ thay đổi giữa Lục Văn Tây và Hứa Trần.
Trước đó Lục Văn Tây vì áp lực quá lớn hoặc vì quen làm cậu chủ nên tính cách thật sự không được tốt lắm, ai cũng nói Lục Văn Tây khó hầu hạ, tính cách đáng ghét. Hiện giờ đã tốt hơn nhiều, ngày càng cởi mở hơn, cũng hiền lành hơn.
Nhất là gần đây bắt đầu nỗ lực tiến tới, cũng chịu phối hợp trong công việc, ít nhất Doãn Hàm Vi cảm thấy Lục Văn Tây hiện giờ dễ phục vụ hơn trước.
Còn một điều nữa, hình như Lục Văn Tây thật lòng yêu thích Hứa Trần, điểm này ai cũng có thể nhìn ra được.
Vì thế Doãn Hàm Vi mới chúc phúc, chỉ cần lão đại vui vẻ là được.
Đặng Huyên Hàm và Điềm Điềm cũng hỏi Lục Văn Tây, có thể chuẩn bị đồ tết cho thành viên hội Bách Quỷ hay không, Lục Văn Tây cũng lén ra dấu "OK", sau đó lén cười vui sướng.
Dạo gần đây anh thường xuyên không quản được nụ cười của mình, hở ra là lại bật cười, thật kỳ quái.
Anh vui sướng tựa vào đầu vai Hứa Trần, hạnh phúc tới mức mặt cũng sắp nở hoa.
Hứa Trần kéo tay Lục Văn Tây, mười ngón đan chặt.
...
Tết ở nhà họ Lục cũng không có gì đặc biệt, bởi vì làm kinh doanh nên khoảng thời gian này cần tham gia xã giao khá nhiều. Điểm khác biệt năm nay chính là trong nhà có thêm Hứa Trần, còn có bé Hứa Đa Đa, cha mẹ cảm thấy năm nay nên bầu bạn với Lục Văn Tây càng nhiều càng tốt, vì thế các vụ xã giao có thể đẩy được đều đẩy đi hết.
Bọn họ cũng cho người hầu nghỉ ngơi về nhà ăn tết, trong nhà không còn quá nhiều người, có khi Khuất Xảo sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho mọi người.
Khuất Xảo đi mua sắm tết, mua cho Hứa Trần một đồng quần áo và đồ dùng, Hứa Trần ngồi trong phòng mở hàng, loay hoay xem hướng dẫn của mấy thứ này suốt hai tiếng.
Lục Văn Tây ngồi ở bên cạnh, cầm đàn ghi ta, bắt đầu gảy đàn theo giai điệu của Album mới, đồng thời còn ngâm nga lời nhạc.
Không bao lâu sau thì có tiếng gõ cửa, còn có tiếng kêu "ba ba, ba ba" của Hứa Đa Đa, Hứa Trần lập tức mở cửa, Hứa Đa Đa vui sướng chạy vào ôm lấy chân Hứa Trần không chịu buông.
Hứa Trần xoa đầu Hứa Đa Đa, sau đó dẫn Hứa Đa Đa vào cùng mở quà tết, còn cố ý thay một bộ quần áo cho Hứa Đa Đa xem, Hứa Đa Đa ngồi trên giường vỗ tay nói: "Đẹp ạ!"
Nghe Hứa Đa Đa nói vậy, Hứa Trần nhịn không được mỉm cười ngượng ngùng, vành tai hơi đỏ ửng.
Lục Văn Tây cảm thấy thích thú, nói với Hứa Đa Đa: "Ma ma hát cho con nghe nha?"
Hứa Đa Đa lập tức vỗ tay.
Lục Văn Tây lập tức biểu diễn một bài hát, tiết tấu vui nhộn, ca từ dễ hiểu làm Hứa Đa Đa cười ha hả, chạy tới muốn sờ đàn ghi ta trong tay Lục Văn Tây, Hứa Trần cản lại, ôm Hứa Đa Đa vào lòng.
Hát xong một bài, Lục Văn Tây cúi người hôn một cái lên trán Hứa Đa Đa, lúc ngẩng đầu lên thì hôn lên môi Hứa Trần. Lúc hai người hôn, Hứa Đa Đa có hơi mờ mịt, sau đó lén sờ đàn ghi ta của Lục Văn Tây.
Di động đột nhiên vang lên âm báo, Lục Văn Tây đặt ghi ta qua một bên, cầm điện thoại lên, phát hiện là Bạch Đẳng Nhạn gửi tin tới: Gặp nhau không?
Lục Văn Tây: Không gặp.
Bạch Đẳng Nhạn: Tui, Đỗ Tử San, ông, dẫn theo vị kia nhà ông, gặp chút đi?
Lục Văn Tây: Ngày nào?
Bạch Đẳng Nhạn: Tùy ông, gần đây bọn tôi đều ở thành phố B, rảnh lắm.
Lục Văn Tây: Hóa ra ông không tham gia Gala năm mới.
Bạch Đẳng Nhạn:...
Miệng thiếu đánh thật đấy, nếu tham gia thì từ mấy tháng trước đã có tin rồi.
Lục Văn Tây xem thời gian một chút, ba giờ chiều khá thích hợp, vì thế gõ chữ trả lời: Chiều nay đi.
Bạch Đẳng Nhạn: Ừ, tôi chuẩn bị một chút.
Lục Văn Tây: Hai người không có cách nào gặp riêng, tính lôi tôi làm bia đỡ đạn à?
Bạch Đẳng Nhạn: Đâu có cần nói rõ ràng thế, tự hiểu là được mà.
Lục Văn Tây: Nói địa điểm đi, tôi cũng chuẩn bị một chút.
Bọn họ hẹn thời gian và địa điểm xong, Lục Văn Tây đứng dậy cởi áo ngủ, vừa quay đầu sang thì thấy Hứa Trần đang bịt mắt Hứa Đa Đa.
"Khi nãy lúc hôn sao em không bịt mắt con bé?" Lục Văn Tây nhịn không được hỏi.
"Con bé muốn lớn lên giống anh, em sợ nó học theo anh sẽ có ngực phẳng."
"A... đúng là vấn đề lớn." Lục Văn Tây nói xong thì vội vàng mặc quần áo, sau đó giúp Hứa Trần chọn đồ.
Tiếp đó anh giao Hứa Đa Đa cho cha mẹ rồi dẫn theo Hứa Trần, lái xe tới địa điểm đã hẹn.
Sau khi xuống xe phát hiện gần đó có rất nhiều người, Lục Văn Tây thật sự muốn ẩn thân, có điều suy nghĩ một phen thì vẫn từ bỏ, sau khi đeo khẩu trang còn quấn khăn, cài lại nút áo khoác.
Hứa Trần thì đơn giản hơn nhiều, ăn mặc tùy ý, chỉ cần đi theo là được.
Bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng Sushi, nhà hàng này nổi tiếng đắt đỏ, số lượng ít, tới đây vì nghĩ rằng lượng khách sẽ ít, cộng thêm có thể ăn cạn ví Lục Văn Tây một phen.
Sau khi vào phòng đơn thì phát hiện Bạch Đẳng Nhạn đã tới, thấy Lục Văn Tây tới thì chủ động tới đón, vừa định hỏi thăm thì Lục Văn Tây đã lên tiếng trước: "Tôi ngửi thấy mùi miếng độn tăng chiều cao."
Biểu cảm của Bạch Đẳng Nhạn trở nên vặn vẹo, dáng vẻ muốn cười lại thôi, trông như muốn bùng nổ, đơ người nửa ngày cũng không thể trả lời.
"Này... không phải vừa mới quen nhau sao..." Bạch Đẳng Nhạn có hơi xấu hổ.
"Tức là hai người vẫn chưa phát triển tới mức đi dép trong nhà à?"
"Ông đừng có như thế được không..."
"Đều là người trưởng thành cả rồi!"
Không bao lâu sau thì Đỗ Tử San cuốn cuồn chạy ào vào, đóng cửa lại mới thở phào một hơi: "Bị nhận ra."
Lục Văn Tây liếc nhìn Đỗ Tử San: "Ăn mặc như tới đài T như vậy, còn cao như vậy, ai mà không liếc mắt nhìn bà chứ?" Sau đó lại nhìn Bạch Đẳng Nhạn, tiếp tục trách móc: "Hai người đi ăn mà ăn diện dữ vậy!"
Bạch Đẳng Nhạn lập tức nháy mắt với Lục Văn Tây, Lục Văn Tây liền ngậm miệng.
"Sao miệng ông lại xấu xa như vậy chứ?" Đỗ Tử San nhịn không được oán giận một câu, nhìn sang Hứa Trần hỏi: "Không dẫn bạn gái ông theo à?"
Đỗ Tử San và Lục Văn Tây từng đóng phim chung, vì thế biết trợ lý của Lục Văn Tây, đã từng gặp nhau nhiều lần, còn từng cảm thán là diện mạo Hứa Trần rất đẹp trai, vì thế cũng không khách sáo.
"Ừm, không dẫn bạn gái theo, dẫn bạn trai theo, không được à?" Lục Văn Tây hỏi rất thản nhiên.
Bạch Đẳng Nhạn sớm đã biết Lục Văn Tây là Gay nên rất bình thường, Đỗ Tử San từng là người mẫu, lúc này suýt chút nữa đã biểu diễn một cú ngã trên đất bằng cho Lục Văn Tây xem.
[hết 114]