"Vì thế lúc cô ấy chết, ông phát hiện mình thích cô ấy?" Lục Văn Tây hỏi, nếu không phải thấy tâm trạng Viên Dã Phú không tốt, Lục Văn Tây thật muốn tát đối phương một cái.
Đúng là có bệnh mà!
"Ừm, trong lòng tôi khó chịu lắm, rất khó chịu, còn muốn đi xem cô ấy, kết quả bị người nhà cô ấy đánh cho một trận, ông xem tôi bị đánh này." Viên Dã Phú nói, chỉ mặt mình.
Lục Văn Tây nhìn kỹ thì phát hiện phần gò má quả thực hơi sưng lên, vì thế gật đầu, tỏ vẻ mình đã thấy rồi. Có điều bị đánh cũng thực đáng đời, cho dù Viên Dã Phú không thuê người giết người thì cũng từng đối xử không tốt với con gái nhà người ta, bị đánh là đáng lắm.
"Bây giờ còn bị đổ oan nói tôi giết cô ấy, có phải có bệnh không chứ? Người ngoại tình là tôi, tôi giết cô ấy làm gì?" Viên Dã Phú tiếp tục kể khổ.
"Ừm, lời này đúng là không sai." Lục Văn Tây tỏ vẻ đồng ý, còn vỗ tay.
"Bây giờ tôi bị đánh, bị đổ oan, lại phát hiện người mình yêu đã chết. Còn có một đám phóng viên chặn trước cửa nhà, cầm micro như muốn nhét vào miệng tôi, hỏi tôi động cơ giết người là gì, động cơ giết người con mẹ nó ấy, chỉa micro vào mặt tôi chính là động cơ tôi sẽ giết đám đó!" Viên Dã Phú nói, giọng nói nghèn nghẹt, lại tiếp tục ăn khoai tây chiên.
Lục Văn Tây đưa tay vỗ vai Viên Dã Phú, an ủi: "Bây giờ ông có ý kiến gì không?"
Viên Dã Phú lắc đầu, tiếp tục ăn khoai tây chiên.
Có thể có ý kiến gì chứ, đầu óc trống rỗng, trong lòng nghèn nghẹn khó chịu, phóng viên lại làm anh bực bội khó chịu, chỉ muốn khóc, nếu không phải Hứa Trần đang ở đây, anh chắc chắn đã nhào vào lòng Lục Văn Tây khóc lóc một phen.
Lục Văn Tây cũng có chút bất đắc dĩ, cùng Hứa Trần liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt có chút do dự.
Hứa Trần dùng ánh mắt đáp lại, cậu không am hiểu chuyện này, vẫn cần Lục Văn Tây tự mình quyết định.
Lúc Viên Dã Phú hồn bay phách lạc, Lục Văn Tây rốt cuộc quay đầu nhìn sang nữ quỷ đang đứng bên tường, nữ quỷ phát hiện Lục Văn Tây nhìn mình, cô kinh ngạc, có chút sửng sốt, sau đó nghi ngờ hỏi: "Anh có thể nhìn thấy tôi à?"
Lục Văn Tây gật đầu, ngoắc tay ý bảo cô theo mình ra ngoài nói chuyện. Nữ quỷ rất kinh ngạc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý ra khỏi phòng, Hứa Trần cũng đi theo.
Bọn họ đi tới căn phòng dành cho khách, sau khi nữ quỷ vào phòng thì Lục Văn Tây đóng cửa lại.
Nữ quỷ nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi mới nhịn không được nói: "Tuy tôi đã chết nhưng tôi cảm thấy ở chung phòng với hai người đàn ông không ổn cho lắm."
"Yên tâm đi, bọn tôi là Gay."
Nữ quỷ khiếp sợ nhìn Lục Văn Tây, sau đó lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, gật đầu.
"Tôi là Lục Văn Tây, còn cô?" Lục Văn Tây tiến vào phòng, đứng dựa vào tường, nói chuyện khá khách sáo.
"Tôi là Hồ Tuyết."
"Bạn gái cũ của Viên Dã Phú?"
"Xem là vậy đi." Hồ Tuyết ngồi xuống mép giường, thản nhiên nhìn Lục Văn Tây, còn mỉm cười.
Hồ Tuyết không tính là loại hình Viên Dã Phú yêu thích nhất, Viên Dã Phú thích mấy cô gái phẩu thuật thẩm mỹ nổi tiếng ở trên mạng.
Hồ Tuyết thuộc loại hình thông minh, thoạt nhìn rất chín chắn, khí chất xuất chúng, có hương vị phụ nữ. Gương mặt trái xoan phối hợp với đôi mắt hạnh nhân, mũi không quá cao nhưng cũng có độ cong xinh đẹp, môi không có gì đặc biệt. Hẳn là bị hại khi ở nhà, trên mặt không trang điểm, còn đang mặc đồ ngủ.
Ánh mắt Lục Văn Tây rơi vào vết dây hằn ở trên cổ Hồ Tuyết, đoán được nguyên nhân cái chết của cô, sau đó hỏi: "Có thể kể cho tôi nghe cô chết như thế nào không?"
"Không phải anh ta làm, tôi biết." Hồ Tuyết chỉ tay về phía phòng kế bên, lúc này Lục Văn Tây mới chú ý tới tay Hồ Tuyết trắng nõn, ngón tay thon dài, đặc biệt xinh đẹp.
"Không muốn để tôi giúp cô tìm ra hung thủ thật sự sao?"
Hồ Tuyết mỉm cười nhìn Lục Văn Tây, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt: "Tôi không muốn cầu xin anh, bởi vì có khả năng anh sẽ giúp hung thủ, việc gì tôi phải làm vậy."
"Nói đùa gì vậy chứ, tôi..."
"Liễu Nhan Khanh, anh muốn chống lại anh ta à? Tôi nghe nói hai người là bạn nối khố?"
Biểu cảm của Lục Văn Tây thay đổi.
Hồ Tuyết là người thông minh, giỏi quan sát sắc mặt, thấy biểu cảm của Lục Văn Tây thì biết mình đã đoán trúng, vì thế nhún vai nói: "Xem đi, anh cũng rất bối rối đúng không? Tôi hiểu mà, tôi cũng không phải người không chịu nói lý, người hại tôi sẽ bị trừng trị, nhưng tốt nhất không phải qua tay anh, tôi cũng không muốn làm anh khó xử."
Giọng nói của Hồ Tuyết nhỏ nhẹ, âm thanh không lớn, đặc biệt dịu dàng.
Trong nháy mắt, đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy Viên Dã Phú đã bỏ lỡ một người con gái rất tốt, vì thế anh hỏi sang vấn đề khác: "Sao cô lại tới đây?"
"Tôi không muốn nhìn thấy người nhà mình khổ sở, vì thế mới qua đây xem anh ấy một chút, xem xong sẽ đi luân hồi."
Lục Văn Tây đi tới trước cửa quần áo, mở cửa tủ, vốn định lấy quần áo Viên Dã Phú đưa cho cô, kết quả thấy trong tủ cũng có quần áo phụ nữ, anh tùy tiện lấy một cái đưa cho Hồ Tuyết: "Cô khoác thêm quần áo không?"
Hồ Tuyết kinh ngạc, đưa tay nhận lấy, phát hiện mình thật sự có thể chạm vào, không khỏi liếc nhìn Lục Văn Tây thêm vài lần.
Sau đó Hồ Tuyết chỉ sang Hứa Trần: "Cậu ta cũng có thể thấy tôi à?"
"Nếu cậu ấy lén mở mắt âm dương thì cũng thấy được, nhưng có lẽ không mở đâu, biểu cảm của em ấy rất bình thường." Lục Văn Tây cũng liếc nhìn Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần bình tĩnh đứng bên cạnh, không có biểu cảm gì cả.
Nếu Hứa Trần đang nghe, nghe thấy tên Liễu Nhan Khanh có lẽ sẽ có chút phản ứng. Hứa Trần rất dễ hiểu, Lục Văn Tây có thể từ ánh mắt của Hứa Trần để xác định.
Hồ Tuyết gật đầu, sau đó đi tới trước tủ: "Thật ra tôi muốn tìm đồ lót, tôi đang không mặc."
"À... để tôi tìm giúp cô."
"Ừm, tôi nhớ tôi từng để lại một cái."
"Xem ra cô và Viên Dã Phú cũng không tệ lắm nhỉ? Còn qua đây xem cậu ta."
"Nói thế nào nhỉ, anh ta nói cũng đúng lắm, bọn tôi gặp gỡ vì xem mắt. Trước anh ta tôi có quen một người bạn trai năm năm, quen lúc học đại học cùng nhau, anh ta rất đẹp trai, khi đó tôi cảm thấy mình đã gặp được tình yêu của đời mình. Có điều điều kiện gia đình của anh ấy không tốt lắm, cho dù dốc hết sức chăm chỉ làm việc cũng không mua nổi một căn nhà ở đây, cũng không chịu ở nhà của tôi, muốn thuê nhà kết hôn."
Lục Văn Tây biết, cô gái được gia đình Viên Dã Phú coi trọng sao có thể có bối cảnh không tốt, một cô gái như vậy sẽ chịu thuê nhà sao? Đúng là buồn cười, anh nghe cũng cảm thấy mệt mỏi, cô ấy hoàn toàn không cần phải cực khổ chính mình như vậy.
"Mua trả góp không nổi à?" Lục Văn Tây nhíu mày hỏi.
"Không nổi, thu nhập hàng năm chỉ có ba trăm ngàn, trừ bỏ chi phí sinh hoạt này nọ thì chỉ miễn cưỡng duy trì, còn phải định kỳ gửi tiền về cho gia đình. Nguyên do chia tay cũng rất kỳ lạ, tôi dùng tiền lương của mình, hơn ba chục ngàn để mua một cặp bao tay cho anh ta, tuy anh ta không từ chối nhưng cứ lải nhải mãi, tính toán tiền sinh hoạt này nọ, nói tôi không biết cách sống. Khi đó tôi liền nghĩ, sao lại phải vì người đàn ông này mà hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình, vì thế liền chia tay."
"Sau khi chia tay anh ta có tới tìm cô không?"
"Vẫn là cái tính sĩ diện đó nên không dây dưa, sau đó gia đình sắp xếp cho tôi đi xem mắt, chính là Viên Dã Phú. Khi đó tôi cũng không quá để ý, chỉ nghĩ là cứ đi vậy thôi, kết quả thấy dáng vẻ nhìn cũng thuận mắt, tính cách cũng không tệ lắm. Trong giới chúng ta cũng không có mấy người, không chọn anh ta, chẳng lẽ chọn mấy kẻ như Minh Côn?"
"Cô không để ý tới chuyện cậu ta ngoại tình, thế sao lại tới phá văn phòng của cậu ta?"
"Chuyện xé mặt này sao tôi làm được chứ, là chú Viên gọi điện hỏi tôi có giận không. Tôi nói cũng bình thường, chú Viên nói là cứ vậy không được, phải trừng trị Viên Dã Phú, sau đó chú ấy chủ động liên hệ với một đám người, bảo bọn họ tới đập phá văn phòng của Viên Dã Phú, chuyện này tôi chỉ đứng xem cuộc vui thôi."
Lục Văn Tây nghe vậy cũng vui vẻ, nhớ tới dáng vẻ của cha Viên Dã Phú liền cảm thấy chuyện này thực hài hước, đây là cha ruột thật à?
Lúc này Lục Văn Tây rốt cuộc cũng tìm được đồ lót phụ nữ ở phía dưới cùng, anh ném qua cho Hồ Tuyết, giấu kỹ như vậy, nhất định là Viên Dã Phú dẫn cô gái khác về nhà, sợ bị phát hiện nên mới giấu đi.
Bọn họ đều hiểu rõ, vì thế không ai nói gì.
Vừa mới đưa đồ cho Hồ Tuyết xong thì Viên Dã Phú đã gõ cửa phòng, tiếp đó đẩy cửa ló đầu vào, nhìn chằm chằm Lục Văn Tây cảnh cáo: "Nói cho ông biết, ông đừng có này nọ kia trong nhà tôi đó, bằng không tôi sẽ gọi điện cho cha ông, nói ông bị đàn ông gặm."
Lục Văn Tây trực tiếp liếc mắt, muốn mằng người mà không mắng được, Hứa Trần chỉ lạnh nhạt nói: "Anh lo lắng nhiều quá rồi."
Viên Dã Phú thấy hai người chỉ ở trong phòng nói chuyện thì mới bước vào phòng, thấy cửa tủ quần áo mở ra liền hỏi: "Ông làm gì vậy?"
"Tôi đốt chút quần áo cho Hồ Tuyết."
"À." Viên Dã Phú đáp, ra khỏi phòng, tới phòng khách hỏi: "Uống chút gì không?"
"Tùy ý."
Hồ Tuyết trả chiếc áo trước đó lại cho Lục Văn Tây, chỉ một bộ quần áo khác treo ở trong tủ: "Tôi muốn bộ này, cái này phối hợp không tốt."
Lục Văn Tây có chút ngưỡng mộ với sự bình tĩnh của Hồ Tuyết, đã chết rồi vẫn chú ý tới chuyện phối hợp quần áo, chỉ có thể bất đắc dĩ đổi bộ khác cho Hồ Tuyết. Lúc này Viên Dã Phú giống như một con thỏ hoảng sợ lao về phòng, kinh hãi hỏi: "Sao ông biết tên cô ấy vậy? Trước đó tôi thấy trên tin tức không có nhắc tới tên cổ mà?"
"À, nghe nói."
"Quần áo... làm sao vậy? Không phải ông đã đốt cho cô ấy rồi à? Sao quần áo lại xuất hiện trong tay ông vậy?" Viên Dã Phú thế mà lại nhớ kỹ trong tủ quần áo có mấy bộ đồ.
"À, cô ấy thấy xấu quá nên trả lại."
Viên Dã Phú chỉ mặt mình hỏi: "Trông tôi giống kẻ ngu lắm hả?"
"Ừm, giống." Lục Văn Tây nghiêm túc nói.
[hết 98]