Lục Văn Tây không phải loại người thường hay nói lời thoại "Anh mau đi đi!" "Không, anh không đi!" "Đi, đi ngay bây giờ!" "Không, anh sẽ không đi" trong mấy bộ phim trong TV. Hứa Trần bảo anh đi, anh lập tức cút đi, một giây cũng không dây dưa ở lại, ở lại diễn tình cảm sến súa, khó chia lia gì đó, thật ra chính là tình tiết gia tăng phiền phức cho đối phương.
Nhưng Lục Văn Tây cũng rất thấp thỏm, anh biết Hứa Trần chỉ là gà mờ, không nghiêm chỉnh học tập qua mấy thứ này, nhưng hắn cũng biết năng lực của Hứa Trần khẳng định mạnh hơn mình, trước đó ngay cả Tô Lâm anh cũng không đánh lại, huống chi hiện giờ có nhiều ác linh như vậy.
Anh ở lại chỉ là thêm phiền, còn làm Hứa Trần phân tâm chú ý tới anh.
Anh đi tới phòng khách, thấy nhóm Đặng Huyên Hàm đều đang cảnh giác nhìn mình, có lẽ cũng cảm thấy bên trong không thích hợp, anh bước nhanh tới cửa, mở cửa nói: "Bọn chị mau đi đi."
"Còn cậu?" Đặng Huyên Hàm đi ở cuối cùng, cô quay đầu lại nhìn Lục Văn Tây.
"Chị cảm thấy, tôi tới phòng bếp lấy dao phay thì có lực sát thương không?"
"Hôm qua thư ký của ba cậu có đưa tới một cái vali, dáng vẻ khá cảnh giác, lại còn có khóa mật khẩu, cậu có xem là thứ gì chưa?" Đặng Huyên Hàm nói xong thì cùng nhóm quỷ rời đi.
Lục Văn Tây không đóng cửa, chỉ khép hờ, như vậy cũng tiện để anh chạy trốn. Sau đó Lục Văn Tây quay đầu lại tìm chiếc vali kia, cuối cùng tìm được ở khe ghế sô pha và máy điều hòa không khí, bắt đầu thử mật khẩu.
Anh phát hiện mình đúng là một kẻ ngu ngốc, lần trước bị quỷ thiếu nữ dọa thì để quên điện thoại trong phòng ngủ, lần này cũng vậy. Điện thoại không mang theo, muốn báo cảnh sát cũng không được, hiện giờ anh thậm chí muốn ngoắc đám chó săn tới, để bọn họ giúp đỡ một phen.
Chẳng qua Lục Văn Tây vẫn bình tĩnh mở khóa vali, nhìn thấy bên trong là một khẩu súng, bình tĩnh lắp đạn và thiết bị hãm thanh, anh đánh không được đám ác linh, nhưng tên thầy bắt quỷ kia thì vẫn có thể giết được đi?
Đầu óc Đặng Huyên Hàm rất nhạy bén, từng nghe Lục Văn Tây nhắc tới súng, lại thấy thư ký của Lục Vũ Thương thần thần bí bí đưa đồ tới liền đoán được một ít, lúc nãy nhắc nhở một câu chính là giúp ơn lớn. Chẳng qua Lục Văn Tây luyện súng nhiều năm như vậy nhưng chưa từng bắn người, lần này thật sự cần phải hít sâu, điều chỉnh tốt tâm trạng.
Điều kiện tiên quyết chính là không gây thêm phiền, cố hết khả năng hỗ trợ.
...
Hứa Trần đứng trong phòng ngủ, vẫn đang xem la bàn, còn có tâm tư gài nút áo, hỏi tiếp: "Trong phòng có sáu tên, bên ngoài mai phục năm tên đúng không?"
Mũi ưng thấy dáng vẻ không dính bụi trần của Hứa Trần thì nhịn không được liế.m môi một cái, sau đó cười híp mắt trả lời: "Tao biết mày có chút năng lực, đã giết vài ác linh của tao ở thành phố H. Có điều mày cảm thấy loại thầy bắt quỷ cần dùng la bàn như mày sẽ là đối thủ của tao sao? Không bằng mày bó tay chịu trói, như vậy tao sẽ nhẹ tay một chút, dù sao mày cũng biết tao muốn bắt sống."
Hắn không trả lời vấn đề của Hứa Trần.
"Mày là người nhà họ Cố à?" Hứa Trần lại hỏi.
"Ừm, có vấn đề gì không?"
Người nhà họ Cố mười năm trước đã bắt Hứa Trần một lần, bắt nhốt Hứa Trần, cưỡng chế lấy máu tim, có thể xem là một ác mộng lúc còn nhỏ của Hứa Trần.
Hiện giờ người nhà họ Cố đứng trước mặt làm Hứa Trần hơi nheo mắt lại, ánh mắt có chút nguy hiểm, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Bọn mày vẫn chưa buông tha tao sao? Năm đó chưa nếm đủ vị đắng?"
Người nhà họ Cố lén bắt Hứa Trần, chọc giận người nhà họ Hứa, người nhà họ Hứa dẫn theo nhóm con cháu có năng lực mạnh mẽ trong nhà tới nháo loạn nhà họ Cố một trận.
Lần đó nhà họ Cố thương vong nặng nề, còn bị đốt rụi vài căn phòng. Mấy vị cha chú nhà họ Hứa tính tình nóng nảy còn túm lấy ba đứa con cháu nhà họ Cố, rút máu tim ở trước mặt người nhà họ Cố để trả thù.
Nhà họ Hứa nháo loạn như vậy không phải bọn họ quan tâm tới Hứa Trần, mà chỉ vì nhà họ Cố dám cướp đi máu tế trời của bọn họ.
Nhà họ Hứa nhờ vào máu của Hứa Trần tế trời nên trở thành gia tộc số một trong nhóm gia tộc bắt quỷ thời đó, tự nhiên không muốn buông tha Hứa Trần, chắc chắn muốn cướp về. Nhờ vào thực lực mà Hứa Trần tích lũy nên dư dả đối phó nhà họ Cố, vì thế trận đó đã chiến thắng áp đảo, nhà họ Cố đã phải thành thật suốt nhiều năm.
Hiện giờ con cháu nhà họ Cố lại muốn tìm tới Hứa Trần.
"Ồ... đám lão già co đầu rụt cổ đó, có máu tế trời thì còn sợ kẻ nào nữa chứ? Tao đã bí mật quan sát một phen rồi, nhà họ Hứa rất bình thường, đám người đó đều ở chân núi, chỉ có một mình mày xuống núi, thế mà lại cam lòng cho mày đi." Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà mũi ưng chậm chạp không ra tay.
Năng lực của nhà họ Hứa thật sự làm người ta kiêng kỵ.
Hứa Trần rũ mi mắt, xác nhận một chuyện.
Đầu tiên cậu hỏi mũi ưng tổng cộng mang theo bao nhiêu ác linh, chủ yếu là không muốn để dư nghiệt chạy mất. Dò xét hỏi mũi ưng có cùng những người khác của nhà họ Cố tới hay không, từ câu trả lời của mũi ưng cũng đoán được hắn tới một mình, tin tức cũng không truyền ra ngoài, hắn muốn độc chiếm Hứa Trần.
Như vậy thì dễ hơn, chỉ cần mũi ưng chết thì tin tức này sẽ bị chặt đứt, có thể đảm bảo trong thời gian ngắn sẽ không có người tới gây phiền phức, Hứa Trần cũng có thể ẩn nấp một thời gian ngắn.
Mũi ưng nhìn chằm chằm mặt Hứa Trần, thèm nhỏ dãi tới mức nước miếng, hắn chép miệng, bắt đầu cò kè mặc cả: "Không bằng mày đi theo tao đi, tao sẽ đối xử tốt với mày, sau này chúng ta ở chung thật tốt, dùng máu của mày bồi dưỡng thật nhiều ác linh để chúng ta sử dụng, rất tốt đúng không? Như vậy tao không cần tổn thương mày, chúng ta còn có thể..."
Nói xong hắn đưa tay tới muốn chạm vào thân thể Hứa Trần, Hứa Trần lập tức lui về sau một bước, hơi nâng cằm, ánh mắt rũ xuống nhìn mũi ưng...
Thấp hơn cậu nửa cái đầu, gương mặt hơi nghiêng, còn có một mảng bớt đỏ,, trong mắt tràn đầy sắc dục, dáng vẻ miệt mài quá độ, thấy thế nào cũng thực chán ghét.
Hứa Trần đột nhiên giơ tay, động tác cực kỳ lưu loát, lướt thẳng tới tấn công phần dướng xương sườn của mũi ưng, kết quả bị mũi ưng nhẹ nhàng né tránh, tiếp đó vươn ngón trỏ và ngón giữa, hai ngón tay đặt trên nắm đấm của Hứa Trần, cơ thể Hứa Trần bị văng ngược ra ngoài, liên tục lùi về sau vài bước.
"Tao biết ngay là người nhà họ Hứa không dám để mày tu luyện, bằng không căn bản sẽ không khống chế được mày. Thử nghĩ xem, có ai thích bị lấy máu cả ngày đâu chứ? Mày theo tao đi, tao sẽ bảo vệ mày, thế nào?" Mũi ưng nói, lại càng cười khoái chí hơn, nhìn Hứa Trần giống như đang nhìn thú cưng tương lai của mình, khoa trương hơn rất nhiều.
Sau đó mũi ưng không ra tay, đám ác linh đi theo mũi ưng bắt đầu nhào tới tần công Hứa Trần.
Hứa Trần từng tự tay giế.t chết vài tên ác linh mà mũi ưng nuôi dưỡng, lần này đối phó ác linh vốn cũng không có gì khó khăn.
Thế nhưng lần này có mũi ưng ở đây, mỗi khi Hứa Trần tung bùa dán lên người ác linh thì bùa sẽ biến thành bột mịn, biến mất không thấy đâu nữa. Hứa Trần hiểu được, không phải mũi ưng không muốn ra tay, mà là đang trêu chọc cậu, muốn cậu hiểu ra sự bất lực của mình, cuối cùng từ bỏ chống cự.
Đây là hành vi dạy dỗ rất ghê tởm, mũi ưng đang chờ Hứa Trần chịu thỏa hiệp.
Đám ác linh này cũng quấn lấy Hứa Trần, không tổn thương nhưng cũng không buông tha cậu, thỉnh thoảng còn đá cậu một cú, đánh một quyền, hoặc là cậy mạnh hất ngã vào tường.
Hứa Trần mím chặt môi, vốn muốn tấn công nhưng đột nhiên lui về sau một bước, sau đó nháy mắt xoay người đè đầu một ác linh hung hăng ấn xuống mặt đất, sức lực mạnh mẽ bùng nổ trong lòng bàn tay làm ác linh này mất đi năng lực chống trả, cơ thể tiêu tan, biến mất không thấy đâu nữa.
Không ngờ Hứa Trần có thể gi.ết chết quỷ mà hắn nuôi dưỡng ở ngay trước mặt hắn, lúc này mũi ưng có chút giật mình, nháy mắt thẹn quá thành giận, rống giận một tiếng: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Nói xong thì bắt đầu bấm thủ quyết, phỏng chừng là muốn Hứa Trần chịu khổ một phen.
Kết quả động tác mới tiến hành được phân nửa thì cơ thể lảo đảo, đau đớn kịch liệt làm hắn hồi phục tinh thần, cảm thấy cơ thể mình bị thứ gì đó đâm trúng. Nghiêng đầu sang thì thấy Lục Văn Tây không biết đã mở cửa từ khi nào, trong khoảnh khắc hắn thẹn quá thành giận đã nổ súng bắn trúng hắn.
"Tới nhà người ta giả vờ giả vịt một phen, kết quả yếu xìu như vậy sao?" Lục Văn Tây chê bai xong thì nhìn bên vai còn lại của mũi ưng, lại bắn một phát.
Mũi ưng không ngờ Lục Văn Tây lại có súng, hai bên vai đều trúng đạn làm hắn có năng lực cũng không thể nào thi triển.
Nháy mắt đó, Lục Văn Tây nghĩ rằng mũi ưng muốn tới nhà mình tấu hề, kết quả lại bị một ác linh đè mặt hung hăng đẩy ngã, chỉ oách được đúng ba giây.
Anh cố chịu đựng, liên tục bắn vài phát đạn nhưng có vẻ không có tác dụng, còn bị ác linh đánh vài quyền. Anh từ túi tiền rút ra một lá bùa dán vào đầu ác linh, ác linh đau đớn ngửa ra sau, động tác lớn đến mức suýt chút nữa đã lộn nhào ra phía sau.
Hứa Trần cũng từ phía sau tiến tới bên cạnh Lục Văn Tây, nhìn thoáng qua tình trạng của Lục Văn Tây, tiếp đó nhanh chóng giải quyết ác linh tấn công Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây nhanh chóng đứng dậy, cầm chắc súng, thấy Hứa Trần cùng đám ác linh chiến đấu, anh lập tức đi tới chỗ mũi ưng.
"Mày tưởng mày làm vậy thì..." Mũi ưng còn chưa nói hết lời, Lục Văn Tây đã trực tiếp nhét họng súng vào miệng mũi ưng, mắng một câu: "Giọng nói của mày khó nghe quá, ông đây không muốn nghe mày nói chuyện, cút hay không cút? Không cút thì ông đây giết mày."
Con ngươi mũi ưng co rút, tựa hồ cũng khá khiếp sợ, kết quả sau đó lại mỉm cười.
Lúc này Lục Văn Tây rốt cuộc cũng chú ý tới quanh người mình bị sát khí nồng đậm vây quanh, giống như có thứ gì đó đang dần hòa tan vào trong cơ thể anh, cơ thể bị điều khiển, rút súng ra, sau đó nhắm về phía Hứa Trần.
"Tử khí trên người mày nồng đậm như vậy, nên chết từ sớm rồi, kết quả vẫn còn kiêu ngạo như thế." Mũi ưng nói rồi cười lạnh một tiếng, cố chịu đau ngồi trên giường hỏi: "Bây giờ mày muốn giết nó, hay... tự bắn mình một phát?"
[hết 66]