Mục lục
Mạng Không Còn Lâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thực nếu công khai video này cũng coi như nhắc nhở cho những người đàn ông đã bị Tiểu C lừa gạt biết Tiểu C có một chân với người đàn ông khác. Những tên đàn ông này luôn có sự tự tin ảo tưởng, cứ như phụ nữ từng được bọn họ chú ý tới sẽ không thể kiềm chế mà thích mình, hoàn toàn không biết kỳ thực mình chỉ là một cây gậy mát xa ấm áp có thể di chuyển mà thôi. Phỏng chừng đoạn video này được tung ta thì những người đàn ông kia sẽ lập tức chia tay hoặc dứt khoát kéo đen không liên hệ nữa." Đặng Huyên Hàm nói xong thì nhịn không được cười lạnh, cảm giác chán ghét không thể nào giấu được.

Lục Văn Tây cũng gật đầu: "Loại phụ nữ chỉ thích làm tiểu tam như cô ta, quả thực nên gõ vài phát."

"Nếu cậu muốn phối hợp trả thù với tôi thì tôi vẫn còn hậu chiêu đó."

Anh lập tức ngẩng đầu nhìn Đặng Huyên Hàm, Đặng Huyên Hàm ngoắc ngoắc ngón tay.

Bọn họ đi vào phòng ngủ, ngồi xổm bên giường mở laptop, được Đặng Huyên Hàm chỉ dẫn login tài khoản, sau đó nhìn thấy vài tư liệu video và hình ảnh, là hình ảnh của Tiểu C cùng Vệ Hạo Đông, là số tư liệu mà Đặng Huyên Hàm đã mua lại trước kia.

Còn một video Vigo, nhấn mở, trong hình là điện thoại của Vệ Hạo Đông, một ngón tay phụ nữ nhấn mở khung trò chuyện của Vệ Hạo Đông với một người có nick CCCC, nhấn một tin thoại mà đối phương gửi tới: "Anh Đông, em với anh gặp như vậy, chị Hàm không tức giận chứ? Ảnh hưởng anh như vậy thực không tốt."

Là giọng của Tiểu C, không sai.

Tiếp đó mở tin thoại của Vệ Hạo Đông, là giọng nói mang theo ý cười: "Không sao, em chính là em gái của anh, em gái mềm mại đáng yêu."

Là giọng của Vệ Hạo Đông.

Tiểu C: "Vâng, vậy thì em an tâm."

Vệ Hạo Đông: "Hôn em một cái."

Tiểu C: "Muốn hôn ở đâu?"

Vệ Hạo Đông: "Ở đâu cũng muốn hôn."

Tiểu C: "Chờ gặp mặt nha, được không anh Đông ~"

Lục Văn Tây nghe mà khóe miệng nhếch cao, liếc nhìn Đặng Huyên Hàm hỏi: "Đầu chị bị giun bò vào hả? Sao có thể vì loại người này mà tự sát vậy chứ?"

Nhìn màn hình máy tính, Đặng Huyên Hàm cũng thực đắn đo: "Kỳ thực bây giờ tôi cũng nghĩ không ra."

Anh thở dài một hơi, tắt video cùng hình ảnh đi, sau đó nhìn màn hình hỏi: "Chị định làm gì? Trước tiên công khai video của Trương Cửu Triết cùng Tiểu C hả?"

"Tuy tôi chán ghét Tiểu C nhưng không có ý định đuổi tận gϊếŧ tuyệt cô ta, hình ảnh và video của Vệ Hạo Đông và cô ta bị công bố, cô ta sẽ bị phế. Nhưng tôi cũng không ngại đặt thêm chút vật cản ngán giò cô ta, phần tư liệu này tôi tốn hơn một triệu để mua đứt, nhưng bây giờ tôi cảm thấy có thể bán lại với giá cao hơn."

Hiện giờ Đặng Huyên Hàm chính là đối tượng được mọi người thương tiếc, Vệ Hạo Đông bị điên cuồng công kích là chuyện hiển nhiên, Tiếu Nhã cũng xong đời, phỏng chừng trong vòng vài năm tới cũng không có cách nào xoay người.

Đứa nhỏ của Đặng Huyên Hàm đã thành hình nhưng lại bị phá, vì một tên đàn ông cặn bã mà tự sát, cảnh đời làm người ta phải đau lòng, hiện giờ được bạn mạng tri âm, viết bài rất nhiều trên weibo.

Nếu Tiểu C cũng có dính líu tới Vệ Hạo Đông, lại còn quyến rũ Vệ Hạo Đông thì sẽ bị người người ta chửi rủa, Tiếu Nhã chính là ví dụ. Khi đó chương trình Tỷ Muội cũng sẽ bị kéo xuống, dù sao thì Trương Cửu Triết cùng Vệ Hạo Đông cũng từng là khách quý của chương trình, cũng đều hợp tác với Tiểu C.

Nếu Tiểu C muốn tự bảo vệ mình thì nhất định phải tốn một số tiền lớn để mua đứt lại số hình này, bằng không coi như từ bỏ tương lai làm nghệ sĩ.

"Được, tôi hiểu rồi." Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Phạm Minh, rất nhanh đã được kết nối.

"Alo?" Âm thanh của Hàn Phạm Minh vẫn còn rất thanh tỉnh.

"Chưa ngủ à?"

"Livestream vừa mới kết thúc, bọn tôi đang khống chế hướng dư luận, có việc gì không?"

"Ah, tôi gửi cho anh một phần tư liệu, anh xem rồi quyết định bán đi hay tìm người công bố."

"Chuyện gì?"

"Trò chơi tình ái của Trương Cửu Triết cùng Tiểu C."

Hàn Phạm Minh nghe xong thì an tĩnh một hồi, sau đó mới hỏi: "Có phải cậu lén lút nuôi dưỡng một đám người không hả? Sao gần đây lấy được nhiều thứ mà người khác không lấy được thế?"

"Tôi phái nhóm tiểu quỷ đi chụp hình."

Hàn Phạm Minh vẫn như cũ không tin, chỉ hỏi: "Đưa video cho tôi xem, rõ không?"

"Tuyệt đối rõ."

"Được, gửi cho tôi."

Lục Văn Tây dùng di động gửi vài đoạn video cho Hàn Phạm Minh, đều là video của Trương Cửu Triết và Tiểu C. Bởi vì quay được ở góc gần nên rất rõ, có thể nhận rõ thân phận của hai người, hơn nữa cử chỉ cũng rất thân mật, có thể xác định là thân phận tình nhân.

Công khai tình cảm không sao cả, nhưng diễn viên phái thần tượng, một khi bị công khai chuyện tình ái thì fans sẽ rớt tập thể, fans của hai nhà sẽ bắt đầu đốp chác nhau, khẳng định là một hồi nháo loạn.

Điểm chết người chính là hai người này hơn phân nửa chỉ là bạn tình của nhau chứ không phải người yêu, thật không biết fans của Trương Cửu Triết sẽ có tâm tình thế nào.

Chuyện này giao cho Hàn Phạm Minh xử lý, Lục Văn Tây cũng yên tâm, vì thế gửi video xong liền cầm điện thoại lướt weibo.

Đây là lần đầu tiên cậu mở weibo xem video đêm chung kết Ca Vương, không biết hiệu quả thế nào.

Trong lúc chờ đợi giàn giáo được nâng lên, hiện trường đã phát một đoạn VCR, là hình ảnh luyện tập của hai người. Có hình ảnh luyện tập ca múa, cũng có hình ảnh diễn tập, có Bạch Đẳng Nhạn ca hát, Lục Văn Tây quơ cây gậy sáng cổ vũ, kết thúc là hình ảnh Bạch Đẳng Nhạn không tin không phổi cười phá lên cùng Lục Văn Tây cũng cười theo.

Sau đó chính là video khiêu vũ của hai người, bọn họ phát huy rất tốt, hiệu quả sân khấu không tệ. Anh xem qua một lần, cảm thấy khá hài lòng.

Bình luận bên dưới cũng khá đặc sắc.

Tiểu Xú Miêu Miêu Miêu Miêu: A a a a a! Sao lại có thể đẹp trai như vậy chứ, sáng như cây gậy huỳnh quang trong tay ảnh vậy đó!

Một Con Vịt: [chồng ở dưới đài nhìn nha, thật hạnh phúc.jpg]

Bánh Hạch Đào: mới xem khúc nhạc dạo thôi mà tôi đã rươm rướm nước mắt rồi.

Tiểu Dục Ăn Đất: Đảng Lục Bạch thật thỏa mãn.

Diệp Lan: chồng tôi và chồng tôi đã ở cùng một chỗ rồi.

Vừa mở hot search liền thấy tin hot nhất chính là: Bạch Đẳng Nhạn mắng chửi Lục Văn Tây.

Cậu nhìn tiêu đề mà hoảng, vội vàng click vào thì thấy một tin weibo thế này.

Weibo chính chủ Ca Vương: Bạch Đẳng Nhạn tức giận mắng Lục Văn Tây: Sao ông lại có thể soái tới vậy chứ?! [video]

Anh xem xong thì nhịn không được trợn mắt, cái đám giật tít này.

Video này kỳ thực là video Vigo ngoài lề của anh với Bạch Đẳng Nhạn, nhiều hơn chương trình phát sóng một chút, có đoạn Lục Văn Tây hóa trang, Bạch Đẳng Nhạn cầm điện thoại chụp hình Lục Văn Tây, có đoạn hai người ngồi ăn cơm, Lục Văn Tây nhìn Bạch Đẳng Nhạn ăn ngấu ăn nghiến mà trợn mắt há hốc.

Ca Hát Vui Vẻ: Thật là... xách theo dao chui vào, kết quả xách thức ăn cho chó đi ra.

Năm Nay Muốn Đậu Nghiên Cứu Sinh: Ôi ôi ôi tới nhà mà chỉ để ăn mì gói thôi sao?

Triêu Ca: Lục Văn Tây rất cưng chìu Bạch Đẳng Nhạn nha, rất ngọt ngào.

Cô Bán Sam: Đột nhiên thành fan CP, nghe nói fan CP thì phải manh trong vòng hả?

Tháng Mười: Lật tay lại... chính là một trái tim.

Lúc Lục Văn Tây xem bình luận, Hàn Phạm Minh lại gửi tin tới.

Hàn Phạm Minh: Hai ngày nữa mới công bố để tránh giành mất nhiệt độ của cậu, có hai nhà cảm thấy hứng thú nhưng giá cả không cao bằng lần trước, thấp hơn nhiều.

Lần trước là di thư của Đặng Huyên Hàm, đó chính là tin tức lớn có thể đòi một khoản từ công ty Vệ Hạo Đông, đòi không được thì công khai, lập tức thành tin hot.

Nhưng công khai chuyện tình cảm của Trương Cửu Triết và Tiểu C thì không hot được như thế, có thể bán được đã là không tệ rồi.

Lục Văn Tây: Không sao, tôi không dựa vào nó để kiếm tiền.

Hàn Phạm Minh: Hử, trong tay cậu còn thứ gì nữa?

Lục Văn Tây: Đúng là còn, thứ này có thể kiếm được không ít, nói không chừng còn nhiều hơn khoản lần trước.

Hàn Phạm Minh: Xem đức hạnh kìa, gửi luôn cho tôi đi.

Lục Văn Tây: Không được, tôi phải giả vờ giả vịt một chút đã.

Hàn Phạm Minh: Nhớ kỹ, đừng có ham vui quá rồi xôi hỏng bỏng không đấy.

Lục Văn Tây: Biết rồi.

Cùng lúc đó, lại có những người khác gửi tin cho cậu.

Bạch Đẳng Nhạn: Tôi muốn tuyệt giao với ông! Bây giờ fans của ông chạy tới weibo tôi gọi tôi là chị dâu rồi! Vì sao tôi lại là chị dâu chứ?!

Lục Văn Tây: Tuyệt giao là tư thế cơ thể gì vậy?

Bạch Đẳng Nhạn: [thì ra ông là người như thế.jpg]

Bạch Đẳng Nhạn: Tuyệt đối giao hợp?

Lục Văn Tây: [thì ra ông là người như thế.jpg]

Bạch Đẳng Nhạn:...

Đặng Huyên Hàm bảo Lục Văn Tây đưa bàn mạt chược mới mua cho mình, sau đó dẫn theo đám quỷ hồn khác đi tới phòng ăn chơi mạt chược. Còn gọi Lục Văn Tây mang đồ ăn thức uống tới tay bọn họ.

Đám người này cũng hay thật, người nào người nấy cũng há miệng gọi Lục Văn Tây lão đại, nói sau này nhất định sẽ làm trâu làm ngựa vì anh, thế mà tay thì cứ không ngừng bóc bài.

Anh nghe rồi cũng quên đi, không coi là thật, lúc trở lại phòng khách thì thấy Đỗ Mạt vẫn còn đang suy tư, tư thế không hề thay đổi, anh cũng lười nhìn.

Hứa Trần có chút mệt nhưng vẫn còn đang chờ Lục Văn Tây.

Cậu thấy, một đêm này Lục Văn Tây không ngừng nói chuyện với không khí, sau đó đi vào phòng ngủ rồi lại đi ra, thỉnh thoạng còn giống như tức giận chống nạnh nói gì đó với không khí, hình ảnh muốn quỷ dị cỡ nào thì có đủ cỡ ấy.

Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hai giờ khuya, chiếc đồng hồ này nghe nói là kiểu tình nhân với Lục Văn Tây, nhưng Lục Văn Tây chưa từng đeo.

Sau khi phát sóng trực tiếp xong từ trường quay đi về nhà cũng đã hơn mười hai giờ, tìm hiểu tình huống, nói chuyện với quỷ hồn một phen, thời gian trôi qua rất nhanh, Hứa Trần chỉ có thể ngáp ngắn ngáp dài.

"Ngủ chung đi." Lục Văn Tây đột nhiên đi tới trước mặt Hứa Trần, nói một câu như vậy.

Hứa Trần quay qua nhìn Lục Văn Tây, ánh mắt có chút ướŧ áŧ, là nước mắt ứa ra vì ngáp khi nãy.

"Cả đám quỷ ồn ào chơi mạt chược trong phòng ăn, anh sắp bị ồn chết rồi." Lục Văn Tây giải thích.

Không phải Lục Văn Tây làm quá, tất cả số quỷ hồn nguyện ý lăn lộn với Lục Văn Tây lúc này đều ở trong nhà, đặc biệt vui sướng chơi mạt chược. Lúc này cả đám đang kêu la Đặng Huyên Hàm ăn gian, yêu cầu Đặng Huyên Hàm phải biểu diễn "ảnh hậu gãi giò", thật sự là bọn họ chẳng có gì để cá cược.

Hứa Trần nhìn phòng ăn trống rỗng một chút, sau đó gật đầu: "Được." Tiếp đó liền trực tiếp đi ngủ, Hứa Trần vốn đã rất mệt mỏi nên đầu vừa chạm gối liền ngủ say.

Lục Văn Tây cũng rất mệt, đóng cửa lại, ôm cánh tay Hứa Trần, cũng ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, hai người rúc vào nhau.

*

Video của Lục Văn Tây cùng Bạch Đẳng Nhạn nổi rần tần trên weibo hai ngày, dần dần CP Lục Bạch bắt đầu chiếm lĩnh trọng tâm nhiệt độ. Fan từng đu Du Lục cũng dần dần ít đi, hoặc đã đổi trận doanh.

Hai người giống như phối hợp, hôm sau liền đăng weibo tương tác lẫn nhau, làm nhiệt độ được duy trì. Sau đó có không thiếu nick weibo vẽ truyện đồng nhân của hai người, còn có người cắt ghép video biên tập video hỗ động của hai người, post lên các trang web lớn.

Hai nghệ sĩ nam trẻ tuổi có tướng mạo cực tốt, tính cách rõ ràng, một người đi theo hình tượng ngốc manh, một người đi theo hình tượng phản nghịch, kết quả chạm mặt liền không ngừng gây cười, làm người ta yêu thích.

Chỉ mới hai ngày, đã có tạp chí hẹn hai người cùng chụp ảnh bìa.

Hai vị trong cuộc từ sau đêm Bạch Đẳng Nhạn nháo tuyệt giao tới cuộc trao đổi bí mật sao đó thì không còn liên lạc. Lục Văn Tây tiếp tục quay phim, Bạch Đẳng Nhạn thì bận rộn biểu diễn cho các buổi tiệc tối cùng quay quảng cáo.

Buổi tối ngày 25 tháng 12, sau khi kết thúc buổi quay hình, Lục Văn Tây trực tiếp thay quần áo ở Studio, nhờ Lâm Hiểu giúp mình tạo hình, sau đó tự mình lái xe tới tiệc sinh nhật của Viên Dã Phú.

Hứa Trần cũng đi theo, vì để tránh phiền phức, Hứa Trận đã khởi động dây chuyền ẩn thân, sau khi Lục Văn Tây xuống xe, cậu cũng theo Lục Văn Tây tiến vào quán bar.

Lục Văn Tây đi tới cửa liền nhìn gương soi ba phút, chỉnh lại tóc tai, xác định mình đủ đẹp trai mới tiến vào trong, kết quả chỉ đi được một nửa đã nhận được điện thoại của Viên Dã Phú.

"Alo, lão Viên." Anh trực tiếp nghe máy, đoán là Viên Dã Phú muốn hối thúc mình.

"Ông tới chưa?"

"Tới rồi, sắp vào tới rồi đây."

"Con bà nó! Ông về đi, ngay bây giờ quay đầu lại ngay."

Lục Văn Tây nghe vậy thì không vui, trực tiếp mắng: "Ông có ý gì đây, mấy hôm trước sống chết đòi tôi tới, hôm nay tôi cố ý đẩy nhanh nhịp độ quay để tới, kết quả ông lại bảo tôi về? Ông tưởng tôi là shipper giao thức ăn ngoài hay gì?"

"Không phải tôi có ý đó, chủ yếu là..."

Viên Dã Phú còn định giải thích thì Lục Văn Tây đã nhìn thấy người đang đứng nói chuyện ở hành lang, sau đó động tác khựng lại, vẻ mặt nháy mắt cứng đờ.

"Tôi không biết Liễu Nhan Khanh đã trở về nước, kết quả tên nhóc này còn không mời mà tới, hiện giờ tôi cũng bối rối lắm đây nè. Ông thừa dịp vẫn chưa gặp mặt mau quay về đi." Viên Dã Phú nói tiếp.

"Muộn rồi, đã thấy."

"Không phải chứ?"

"Cậu ta tới rồi, tôi cúp máy đây."

Lục Văn Tây cúp điện thoại thì thấy Liễu Nhan Khanh chạy tới trước mặt, mỉm cười nhìn mình rồi nói: "Lâu rồi không gặp."

Anh ngẩng đầu nhìn Liễu Nhan Khanh, phát hiện tên nhóc này vẫn là dáng dấp đó, cao tầm một mét bảy mươi tám, vóc người hơi gầy, gương mặt lớn chừng bàn tay, diện mạo non choẹt, lúc cười còn có má lúm đồng tiền. Liễu Nhan Khanh vẫn luôn như vậy, một thiếu niên dáng dấp đẹp, hào hoa phong nhã, đặc biệt đơn thuần, sạch sẽ khoan khoái.

Năm đó anh phát hiện mình thích nam sinh, lại còn có yêu cầu rất cao về nhan sắc, người đầu tiên anh coi trọng chính là Liễu Nhan Khanh, trong số đám chơi cùng, chỉ có Liễu Nhan Khanh là anh nhìn thuận mắt.

Khi đó anh nào biết cái gì là vị trí, thích chính là thích thôi. Hiện giờ nghĩ lại thì Liễu Nhan Khanh so với anh lại càng ra dáng thụ hơn, nếu hai người ở chung một chỗ thì Liễu Nhan Khanh lại càng giống cô vợ nhỏ hơn.

Ấn tượng của Liễu Nhan Khanh trong lòng Lục Văn Tây chính là rất ngốc, ngốc tới đáng yêu.

Lúc trẻ Lục Văn Tây cũng rất đơn thuần, không hề có khái niệm gì cả, chỉ đỏ mặt bày tỏ với Liễu Nhan Khanh, hằng ngày gửi tin nhắn cho người ta, gọi điện cho người ta, cùng chơi game, thuận tiện ôn tập học bài này nọ kia. Vò đầu bứt tai nhớ lại thì chuyện khác người duy nhất mà hai người làm có lẽ là ngày Liễu Nhan Khanh xuất ngoại, Lục Văn Tây đã ôm Liễu Nhan Khanh một chút.

Không còn gì khác.

"Ồ... về nước rồi hả?" Lúc nói chuyện, anh phát hiện âm thanh của mình có chút khàn, tiếng nói cũng khản đặc, thật muốn đưa tay vào trong cổ họng gãi một cái.

"Ừ, thật ra là về hơn hai tuần rồi, biết mọi người khá bận rộn nên không liên hệ."

"Oh, bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp trong nhà rồi hả?"

Liễu Nhan Khanh nghe vậy thì có chút ngượng ngùng mỉm cười, má lúm đồng tiền trên mặt giống như có men rượi, làm người ta nhìn mà ngất ngây.

"Nói ra anh đừng cười, tôi về nước để xem mắt." Liễu Nhan Khanh trả lời.

"Ah." Anh tùy tiện đáp.

"Anh Lục." Liễu Nhan Khanh đột nhiên đặc biệt trịnh trọng nhìn Lục Văn tây, tựa hồ có chuyện quan trọng muốn nói.

"Nói đi."

"Chúng ta còn có thể làm bạn không? Giống như... giống như trước kia vậy, cũng qua nhiều năm như vậy rồi, anh nói xem có đúng không?"

Anh nhìn Liễu Nhan Khanh, đưa tay sờ sờ chóp mũi của mình, có chút không biết nên làm sao mở miệng, lúc này Viên Dã Phú giống như vận động viên marathon lao ra, từ xa đã hô lớn: "Ai nha nha Lục đại minh tinh tới mà không thể tiếp đón từ xa! Ngại quá ngại quá!"

Lục Văn tây liếc nhìn Viên Dã Phú, ngoài mặt mỉm cười mà trong lòng thầm mắng: chính vì có cái tên đần này làm nền nên Liễu Nhan Khanh mới trông đặc biệt thoát tục như vậy.

"Phòng riêng chuẩn bị cho tôi đâu?" Lục Văn Tây trực tiếp hỏi.

"Đây đây, để tôi dẫn ông đi." Viên Dã Phú nói xong liền kéo Lục Văn Tây đi vào bên trong, còn áy náy quay đầu lại nói với Liễu Nhan Khanh: "Chốc nữa tôi ra tiếp cậu, vị đại minh tinh này sợ scandal, tôi phải đặc biệt phục vụ."

Liễu Nhan Khanh nhìn bọn họ, vẫn mỉm cười ôn hòa gật đầu.

Nói là phòng riêng nhưng cũng không kín bao nhiêu, chẳng qua nằm ở lầu hai, có vài căn phòng nhỏ ở vị trí khá tốt, phía trước dùng mành che chắn, chỉ là hiện giờ ở lầu hai không có những người khác.

"Tôi sợ tới nhũn cả giò rồi đây này." Viên Dã Phú vừa dẫn Lục Văn Tây lên lầu liền tuyệt vọng cản thán.

"Tự mình không được, đừng có tìm cớ."

"Cút đi, ông đây một đêm có thể quẩy bốn lần nhá."

"Ai u, lợi hại ghê, lợi hại tới mức tôi nổi gai ốc luôn rồi nè."

"Cái đám gà giò như ông làm sao mà hiểu được chứ?"

"Nói cứ như ông đây chưa từng tuốt ấy."

Viên Dã Phú cười có chút bỉ, sau đó nhích tới gần Lục Văn Tây nói: "Ông đừng để ý, nếu thực sự không được thì ông cứ ở đây xem đi, coi trọng tên nhóc nào thì bảo tôi, tôi sẽ hộ tống hai người tới tận phòng, để hai người chơi vui vẻ. Tôi đoán bên dưới có không ít trai thẳng muốn bò lên giường ông."

Lục Văn Tây ngồi phịch xuống, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần chỉ trầm mặc đứng ở bên cạnh, nghe bọn họ nói chuyện phiếm, anh không khỏi có chút bất an muốn kết thúc đề tài này: "Cút đi, tôi không có hứng thú."

"Sao thế, ông vẫn còn nhớ mãi không quên Liễu Nhan Khanh à? Vừa nãy ánh mắt ông nhìn cậu ta, tôi thấy... thấy mà đau lòng. Ông theo đuổi cậu ta bao lâu, hơn hai năm không?"

Lục Văn Tây cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, không trả lời.

"Cậu ta mới tới không bao lâu đã hỏi tôi ông có tới không, tôi cảm thấy giọng điệu của cậu ta không ổn lắm, ông nói coi có phải cậu ta hối hận rồi không? Hồi tâm chuyển ý, muốn ở chung một chỗ với ông? Nếu thật là vậy thì ông chịu không, tôi thấy cậu ta ok hơn nhóc trợ lý kia nhiều, ít nhất cũng khá quen thuộc, hơn nữa cũng có dáng vẻ của cô vợ nhỏ."

"Đừng có xàm nữa, cậu ta nói lần này trở về coi mắt." Lục Văn Tây đặt ly rượu xuống, có chút không muốn nói về chuyện này, anh cảm nhận được khí tràng màu đỏ sậm ở bên người đột nhiên đằng đằng sát khí.

Viên Dã Phú cũng coi như có chút ánh mắt, cười ha hả chuyển sang chuyện khác, sau đó nói mình phải đi tiếp người khác.

Lục Văn Tây thở dài một hơi, dựa vào sô pha nghỉ ngơi, anh quay đầu qua liếc nhìn Hứa Trần: "Em có muốn qua đây ngồi không?" Anh vỗ vỗ vị trí trống ở bên cạnh.

Hứa Trần nhìn lướt qua, cũng không di chuyển, chỉ trả lời: "Có người khác tới."

Buổi tiệc sinh nhật này, Viên Dã Phú đã bao nguyên quán bar, ánh đèn lờ mờ, tiếng nhạc rất lớn.

Bởi vì có vài người không thích bị quấy rầy nên lầu hai được chỉ định là khu VIP, chỉ có một số người được phép đi lên, mà vị tới tìm Lục Văn Tây chính là một trong số đó.

Ánh mắt Lục Văn Tây nhìn người này có chút khó chịu.

Rõ ràng là một vị thiếu gia quần áo lụa là có bối cảnh gia thế xấp xỉ Lục Văn Tây, nhưng khác ở chỗ vị thiếu gia này không phải minh tinh, hắn thích bao dưỡng minh tinh, là kim chủ của vài nghệ sĩ nữ.

Rõ ràng thân cao một mét tám mươi mốt, dáng vẻ cũng coi như anh tuấn nhưng đứng giữa đám minh tinh thì chỉ là một người bình thường, không nổi bật được như Lục Văn Tây. Trên người Minh Côn có một loại cảm giác vô lại, chính là loại nhìn thấy không muốn ở gần, nhưng hắn đã chủ động tìm tới Lục Văn Tây.

"Đây không phải là Lục đại minh tinh sao?" Minh Côn chào hỏi một tiếng rồi đi thẳng tới ngồi bên cạnh Lục Văn Tây, nếu vừa nãy Hứa Trần ngồi xuống thì bây giờ chính là cục diện Minh Côn ngồi trong lòng Hứa Trần.

"Có chuyện gì?" Lục Văn Tây nhìn thấy người này liền thấy phiền, vì vậy nhịn không được hỏi.

"Chào hỏi thôi, thật sự là lầu hai này quá buồn tẻ." Minh Côn vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ trên lầu hai, ý bảo xung quanh chẳng có ai để nói chuyện.

"Vậy ông xuống lầu đi."

"Không được, bên dưới chính là tràng tu la, có hai người bạn gái một người bạn trai của tôi đang ở dưới." Nói xong liền mỉm cười, giống như đang tỏ vẻ kiêu ngạo.

Minh Côn là kẻ song tính luyến, nam nữ đều thích, hơn nữa đều đã ngủ với cả hai giới.

"Oh." Lục Văn Tây không quá hứng thú.

"Vừa nãy tôi có nhìn thấy, cậu vẫn còn cảm ứng thú với Liễu Nhan Khanh à? Dáng dấp tên nhóc đó đúng là không tệ, trắng trẻo non nớt, nói không chừng chơi cũng đã lắm."

Lục Văn Tây giơ tay lên day day mi tâm, sau đó nhìn Minh Côn, không nói chuyện.

Minh Côn vẫn còn tự mình dâʍ ɭσạи: "Nghe nói việc kinh doanh của gia đình cậu ta không ổn, nếu không tìm được nhà đầu tư sẽ phá sản. Thảm thật! Vừa nãy cậu ta tìm tới cậu muốn nhờ giúp đỡ đúng không? Tìm cậu làm gì chứ, tìm tôi cũng được mà, để tôi chơi vài lần, muốn đầu tư bao nhiêu cũng được, kỳ thực tôi cũng muốn nếm thử khẩu vị cậu thích."

Lục Văn Tây không biết chuyện nhà Liễu Nhan Khanh, những năm qua anh vẫn cố gắng lảng tránh tin tức về đối phương. Không ngờ Minh Côn lại chú ý.

Năm đó không chỉ Lục Văn Tây thích Liễu Nhan Khanh, Minh Côn tựa hồ cũng cảm thấy hứng thú, nhưng hắn không chấp nhất như Lục Văn Tây, bởi vì bên cạnh Minh Côn không thiếu người, không cần theo đuổi tình yêu, chỉ cần thỏa mãn thân thể là được. Nhưng tình tiết bạch nguyện quang thì rất nhiều người đều có, phỏng chừng bởi vì Liễu Nhan Khanh trở về nên Minh Côn có chút động tâm.

Lục Văn Tây nhếch môi cười, sau đó điều chỉnh tư thế, xoay người, một tay vịn tay ghế bên cạnh Minh Côn, áp tới gần hỏi: "Nghe nói, ông cũng có hứng thú với tôi?"

Lục Văn Tây đột nhiên áp sát làm Minh Côn sửng sốt, nhưng rất nhanh liền mỉm cười, gật đầu.

Lục Văn Tây mỉm cười theo, sau đó tay từ bên hông Minh Côn sờ xuống dưới, luồng vào trong túi quần, lôi ra điện thoại của Minh Côn: "Ồ, vậy ông cho rằng ghi lại đoạn ghi âm này, nắm nhược điểm trong tay thì có thể ngủ với tôi à? Ngu xuẩn."

*

Lục Văn Tây: Nói rõ ràng đi, ông me tôi là định làm tôi hay để tôi làm ông?

Minh Côn: Sao cũng được. [mặt thẹn thùng]

Lục Văn Tây: Con bà nó?!

*

Hứa Trần: Tức là trước đây anh thích một thụ?

Lục Văn Tây: Không, cậu ta là trai thẳng.

Hứa Trần: Không phải anh sẽ không bẻ cong trai thẳng à?

Lục Văn Tây: Thì không có cứng rắn bẻ cong, chỉ theo đuổi mà thôi, nếu không thì...

Hứa Trần: Nếu không thì sao?

Lục Văn Tây: Phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK