‘‘Vậy thì con định giải quyết thế nào?’’
Vương phu nhân bỗng dưng lên tiếng. Đột nhiên thấy Vương Đình Phong đứng ra bảo vệ Nhã Ân, trong lòng bà hẳn có phần chột dạ. Bà nghi ngờ anh đã nhớ ra được điều gì nên mới hành xử như vậy.
Vương Đình Phong bỗng nở nụ cười, nụ cười kiêu ngạo, toát ra khí lạnh khiến người đối diện phải e dè. Anh quay đầu lại nhìn Nhã Ân một lần rồi thản nhiên đáp:
‘‘Đuổi cô ta ra khỏi Vương gia.’’
Anh vừa dứt lời, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào anh. Nhã Ân như không tin vào những gì mình nghe thấy. Người chồng đầu ấp tay gối bao năm nay lại vì một chuyện không đáng đuổi cô ra khỏi nhà.
Lời anh nói nhẹ tựa lông hồng nhưng đối với cô nó lại là viên gạch đè nặng trong tim. Cho dù phải nhẫn nhịn thân phận thấp hèn, đồng ý làm nhân tình trong khi bản thân là vợ nhưng cô vẫn chấp nhận. Lý do duy nhất để cô làm vậy vì muốn ở bên anh, giúp anh lấy lại trí nhớ.
Đã từng có lúc đau đớn khi thấy anh bên cạnh người con gái khác, thậm chí đưa cô ta lên chính chiếc giường của hai người cô vẫn cố gắng ở lại bởi hết tình thì còn nghĩa. Sau khi lấy được chìa khoá, cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện có nên dừng lại hay không nhưng bây giờ cô đã rõ câu trả lời.
Anh không cần cô! Sự xuất hiện của cô ở đây là dư thừa!
Nhã Ân đứng như trời trồng, cổ họng nghẹn ứ không nói lên lời. Nước mắt vô thức rơi xuống lăn dài trên gò má, ánh nhìn ấy vẫn hướng về phía anh chỉ là không còn tình thương mà tràn đầy thất vọng.
Gia Hân ấm ức, trong lòng một mực đứng về phía Nhã Ân. Khi thấy Vương Đình Phong quyết định như vậy, cô tức giận đến nỗi không kìm nén cảm xúc của bản thân:
‘‘Vương Đình Phong! Anh bị điên hay sao mà đuổi vợ mình ra khỏi nhà hả? Có phải anh muốn ba khi tỉnh dậy thấy được cảnh này rồi tức chết không?’’
Vương Đình Phong trố mắt ngạc nhiên trước thái độ lạ của Gia Hân.
Còn chưa kịp định thần lại, Gia Hân đã tiếp tục:
‘‘Tên khốn kiếp này! Anh mà đuổi Nhã Ân đi, tôi sẽ…’’
Bác Lâm nhanh chóng cắt ngang lời Gia Hân:
‘‘Thiếu gia, mong cậu suy nghĩ lại chuyện này. Tôi nghĩ mọi chuyện không nghiêm trọng đến vậy đâu ạ!’’
Vương phu nhân nhìn cảnh tượng hỗn độn liền cảm thấy chướng mắt khó chịu nói:
‘‘Cứ làm theo lời của Phong. Nể tình cô đã làm việc ở căn nhà này, hơn nữa tôi cũng không mất thứ gì quý giá, tôi cho cô ở lại qua đêm. Sáng mai lập tức rời đi. Chuyện này chấm dứt ở đây được rồi!’’
Dứt lời, bà ta quay người bỏ lên trên đầu. Vương Đình Viễn và Như Ly cũng nhanh chóng rời đi.
Trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại bốn người, bầu không khí tĩnh lặng bao trùm xung quanh.
Gia Hân không muốn nhìn mặt Vương Đình Phong, cô quay sang phía bác Lâm nói:
‘‘Bác đưa chị ấy vào phòng nghỉ ngơi đi.’’
Bác Lâm gật đầu hiểu ý, Nhã Ân như người mất hồn đi theo bác về phòng. Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người. Vương Đình Phong im lặng không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Gia Hân từ phía sau.
Anh không thắc mắc vì sao Gia Hân lại nổi giận, anh chỉ đang nghĩ về những lời mà cô vừa nói. Còn Gia Hân sau khi thấy Nhã Ân trở về phòng mới quay lại nhìn Vương Đình Phong.
Cô hỏi: ‘‘Anh không cảm thấy có lỗi khi đuổi chị ấy ra khỏi nhà hay sao?’’
Vương Đình Phong điền nhiên trả lời:
‘‘Tôi tự biết mình cần phải làm gì. Và tôi nghĩ chúng ta cần có cuộc nói chuyện riêng.’’
Gia Hân không suy nghĩ gì nhiều mà gật đầu đồng ý theo anh lên lầu.
Bác Lâm đưa Nhã Ân về phòng dìu cô ngồi xuống giường rồi đi lấy hộp y tế. Nhìn Nhã Ân như người thất thần, bác phần nào hiểu được tâm trạng bây giờ của cô. Cầm hộp thuốc lặng lẽ ngồi xuống kế bên, bác ân cần:
‘‘Để bác bôi thuốc cho cháu. Xong rồi, thì ngủ một giấc mọi chuyện sẽ qua thôi. Ngày hôm nay đã kết thúc rồi.’’
Danh Sách Chương: