Anh lắc đầu đáp:
‘‘Tôi không biết! Vừa mới ăn xong mấy món em đưa là đột nhiên đau bụng. Đau! Đau quá!!’’
‘‘Đồ ăn này đều do một tay tôi làm. Tôi chắc chắn sẽ không hại anh.’’
‘‘Anh biết! Nhưng…Đau quá!!!’’
Vương Đình Phong không ngừng kêu đau, gương mặt anh trắng bệch trên trán cũng toát nhiều mồ hôi.
Nhã Ân nhất thời hoảng loạn, đồ ăn đều do một tay cô làm chắc chắn không hề có vấn đề. Nhưng sao giờ lại thành ra như vậy? Nhìn anh đau đớn trong vòng tay mình, cô càng rối hơn. Nhã Ân cố trấn tĩnh bản thân, nhẹ nhàng nói:
‘‘Để tôi dìu anh lên ghế.’’
Cô chỉ là con gái sức lực chắc chắn không bằng một người đàn ông khỏe mạnh như anh. Vì thế để dìu anh ngồi lên ghế là một điều khó khăn phải cố gắng lắm mới tới nơi. Cô đặt anh làm xuống ghế sofa rồi vội vàng lấy tay xoa bụng cho anh. Trên mặt không những hoảng loạn mà còn có cả sự sợ hãi. Cô nghĩ có thể trong lúc nấu ăn bản thân đã cho nhầm thứ gì đó mà không để ý nên mới khiến anh đau bụng. Thấy anh quằn quại trong cơn đau, cô lúng túng nhất thời không biết làm thế nào.
Chợt, trong đầu nảy ra một ý tưởng. Cô vội hỏi anh:
‘‘Trong phòng anh có thuốc đau bụng không? Để tôi đi lấy.’’
Vương Đình Phong chau mày lắc đầu:
‘‘Không có!’’
Nhã Ân thất vọng, nhìn anh đau như vậy chắc hẳn bị rất nặng. Không còn cách nào khác, cô liền cầm máy bấm số gọi cấp cứu. Vương Đình Phong nhanh chóng nhận ra hành động của cô, lập tức giành lấy điện thoại của cô. Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên:
‘‘Anh đang làm gì vậy?’’
‘‘Em định gọi cho ai?’’
‘‘Tất nhiên là cấp cứu rồi. Có thể anh bị ngộ độc thực phẩm nếu như không đưa tới bệnh viện ngay sẽ gặp nguy hiểm. Đưa điện thoại cho tôi!’’
Vương Đình Phong để điện thoại ra một chỗ, lắc đầu đáp:
‘‘Tôi không bị ngộ độc thực phẩm, em không cần lo.’’
‘‘Anh là bác sĩ chắc? Mau đưa cho tôi nhanh lên!’’
‘‘Cơ thể của tôi, tôi biết bản thân bị gì, không cần phiền đến bác sĩ. Chuyện này cũng thường xuyên xảy ra thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ hết.’’
‘‘Nhưng mà…’’
‘‘Tôi không sao!’’
Dù Nhã Ân nhiều lần khuyên nhủ Vương Đình Phong nên tới bệnh viện kiểm tra nhưng anh nhất quyết làm gì một chỗ không đi đâu. Điện thoại của cô bị anh giữ không trả lại nên chẳng còn cách nào khác.
‘‘Vậy anh có cần tôi giúp gì không?’’
Nhã Ân dè dặt hỏi, dù sao Vương Đình Phong thành ra thế này cũng là một phần lỗi của cô. Nhã Ân vừa hỏi vừa đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho anh.
Vương Đình Phong nằm im như tượng giả vờ đau ốm nghe được câu nói này của cô lập tức quay sang bên cạnh. Vẻ mặt không giấu nổi sự vui sướиɠ:
‘‘Có!’’
‘‘Anh muốn gì?’’
Vương Đình Phong chần chừ suy nghĩ giây lát rồi đáp:
‘‘Tự nhiên tôi cảm thấy lạnh quá!’’
‘‘Lạnh sao?’’
Nhã Ân đưa mắt nhìn xung quanh phòng một lượt. Ở đây không có áo khoác hay bất kì thứ gì để làm ấm. Cô liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, anh nhanh tay kéo cô lại:
''Em định đâu?"
“Tôi ra ngoài tìm thứ gì để giúp anh bớt lạnh.”
“Không cần đâu! Ở đây cũng có mà.”
Nhã Ân ngó nghiêng tìm kiếm thứ mà Vương Đình Phong nói. Còn chưa định thần được gì anh đã kéo tay khiến cô ngã nhào vào lòng mình. Cô khi lấy lại ý thức liền biết bản thân đang nằm trong vòng tay anh liền vùng vẫy:
“Anh làm gì vậy hả? Mau buông tôi ra.”
“Tôi thấy lạnh nên muốn sưởi ấm bản thân thôi. Em nằm im một chút!”
“Lạnh cái gì chứ? Có phải chuyện anh bị đau bụng là giả phải không?”
“Cứ coi là như vậy đi. Bây giờ tôi mệt rồi, muốn ngủ một lát!”
Danh Sách Chương: