Liễu Kỳ Sơn: "......"
Ăn cơm tối ở Liễu phủ xong xuông, Liễu Ngân Tuyết cùng Lâu Duẫn ngồi xe ngựa hồi phủ.
Lý Mạn mở bao lì xì Lâu Duẫn cho Liễu Ngân Sinh và Liễu Ngân Sương, vừa thấy liền hoảng hốt, bên trong mỗi bao lì xì là ngân phiếu một nghìn hai trăm lượng, Lý Mạn đặt ngân phiếu lên mạng, nhìn Liễu Kỳ Sơn thở dài: "Sao Lâu Duẫn cho ngân phiếu nhiều vậy nhỉ?"
"Còn sao nữa? Là muốn bồi thường." Liễu Kỳ Sơn hừ lạnh một tiếng.
"Vậy ông thấy thế nào?" Lý Mạn hỏi.
"Hắn thương tổn nữ nhi ta, nhận ít bạc có hắn có gì không ổn? Cứ cầm đi." Liễu Kỳ Sơn buông sách, nha hoàn múc nước tiến vào, ông rửa tay rửa mặt rồi cởi giày ngồi lên giường: "Tên tiểu tử đó hành sự quá cực đoan, Ngân Tuyết ở chỗ hắn trước sau gì cũng có chuyện, nếu không phải nó còn chuyện phải làm ta đã sớm kéo nó ra ngoài rồi."
"Ông cũng biết Kỳ vương hành sự cực đoan, nếu Ngân Tuyết thật sự rời đi, có khi nào hắn sẽ lấy Liễu phủ chúng ta khai đao không?"
"Sẽ không," Liễu Kỳ Sơn lắc đầu, "Bà không thấy sao? Hắn có tình với Ngân Tuyết, tên tiểu tử đó trọng tình, dù biết Ngân Tuyết bị chúng ta âm thầm giấu đi cũng không có khả năng xả giận lên đầu Liễu phủ ta."
Lý Mạn buông màn che: "Hy vọng những lời ông nói sẽ thành sự thật."
"Mà không đúng, ông chỉ suy xét đến Kỳ Vương, còn Ngân Tuyết thì sao? Ông có từng nghĩ đến cảm thụ của Ngân Tuyết không? Nó rời xa Kỳ vương không biết là sẽ cao hứng hay là thương tâm? Ông từng nghĩ đến chưa?" Lý Mạn liên tiếp hỏi vài câu, mày nhíu lại, "Tuyết nhi của chúng ta thật sự không có nửa điểm cảm tình với Kỳ vương sao?"
"Mặc kệ Ngân Tuyết có cảm tình với hắn hay không, nếu Ngân Tuyết muốn rời đi thì chúng ta sẽ giúp nó," Liễu Kỳ Sơn nói, "Hết thảy đều lấy ý nguyện của Ngân Tuyết làm đầu, những chuyện khác không cần suy xét."
Lý Mạn nằm xuống, nghĩ nghĩ: "Ông nói đúng, quản nhiều như vậy làm gì."
***
Đầu năm mới, Liễu Ngân Tuyết an nhàn thoải mái, mấy tỷ muội Lam Văn Phương biết nàng mới cải tạo Kỳ vương phủ nên đệ thiệp mong đến thăm, Liễu Ngân Tuyết liền chọn ngày mùng bốn mời các tỷ muội tới phủ làm khách, mang các nàng đi thăm hoa viên, các cô nương cùng chơi thập phần vui vẻ.
Ngày mùng sáu, Liễu Ngân Tuyết rời giường sớm, trang điểm xong xuôi, cùng Lâu Duẫn đi dạo phố, ngày tết đường phố vô cùng náo nhiệt, bọn họ cùng đi xem kịch rồi qua chỗ bán đấu giá mua mấy món đồ yêu thích, cuối cùng là đi Túy Tiên Lâu ăn vịt nướng.
Ăn cơm trưa xong, Liễu Ngân Tuyết thấy hơi mệt nên nghỉ ở sương phòng Túy Tiên Lâu đến nửa buổi chiều, tỉnh lại ăn chút điểm tâm rồi buổi tối cùng Lâu Duẫn đi xem hoa đăng.
Liễu Ngân Tuyết không muốn mọi người nhận ra mình nên bảo nha hoàn chuẩn bị một chiếc khăn che mặt.
Ngày thả hoa đăng đường phố đông đúc, Liễu Ngân Tuyết sợ đi đông bị lạc nên bảo Trầm Ngư Lạc Nhạn hồi phủ trước, chỉ có nàng và Lâu Duẫn người trước người sau cùng dạo phố. Liễu Ngân Tuyết phát hiện các cô nương đi qua bọn họ cơ hồ đều lưu luyến nhìn chằm chằm Lâu Duẫn.
Trên phố có hàng bán mặt nạ, Liễu Ngân Tuyết không thích bị người khác chú ý nên dừng lại mua một chiếc mặt nạ Mỹ Hầu Vương.
Nàng quay đầu lại ngoắc ngoắc tay với Lâu Duẫn: "Cúi đầu xuống."
Lâu Duẫn ngoan ngoãn khom lưng, đăng hỏa huy hoàng, trong con ngươi đen nhánh là thân ảnh nhỏ xinh của Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết nhón chân, đeo mặt nạ vào cho hắn, che kín cả mặt, chỉ lộ ra hai con mắt.
Liễu Ngân Tuyết vỗ vai hắn: "Được rồi."
Lâu Duẫn đứng thẳng lên, Liễu Ngân Tuyết không quen mang mặt nạ nên bị lệch lạc, hắn chỉnh lại một chút, cúi đầu hỏi nàng: "Sao lại mang mặt nạ cho ta?"
"Không thì người khác cứ nhìn chằm chằm chàng, ta không thích bị người khác để ý như vậy," Liễu Ngân Tuyết tiện tay rút một xiên hồ lô ngào đường trong tay người bán hàng rong bên cạnh, nói với Lâu Duẫn: "Nhớ trả tiền nha."
Lâu Duẫn: "Chẳng phải bọn họ nhìn ta sao, đâu có nhìn nàng?"
Liễu Ngân Tuyết xốc khăn che mặt lên cắn một miếng kẹo hồ lô: "Chàng thích bọn họ nhìn mình chằm chằm à?"
Lâu Duẫn cũng không biết sao đột nhiên lại tràn ngập khí thế, hào hứng trả lời: "Không, ta không thích, ta chỉ thích nàng nhìn ta chằm chằm thôi, người khác dù là nam hay nữ ta đều không thích."
Liễu Ngân Tuyết cười cười, không nói gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường nơi nơi đều bày rất nhiều hoa đăng, cũng có rất nhiều khu giải đố nhận đèn, Liễu Ngân Tuyết đoán câu nào chuẩn câu đó, đến khi hai tay Lâu Duẫn đều toàn là hoa đăng, nàng mới tận hứng, lên đường hồi phủ.
Liễu Ngân Tuyết chơi cả ngày đã mệt, về Thanh Sơn Viện tắm rửa nghỉ ngơi, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Nàng nằm mộng.
Trong mộng trời tuyết lớn, chân dẫm trên nền tuyết có thể bị bao phủ tới nửa bàn chân, gió thổi như cắt, có loại cảm giác rét buốt tới tận xương tủy, vương phủ bốn phía treo cờ trắng, phấp phới trong gió như hòa vào trời tuyết trắng, khiến người ta nhìn mà thấy sợ.
Giữa sân chính Thanh Sơn Viện đặt một vỗ quan tài sơn đen, nàng chạy từ bên ngoài vào, chạy đến trước cỗ quan tài, nàng biết bên trong đó chính là Lâu Duẫn, hắn còn sống nhưng lại nằm vào trong quan tài.
Liễu Ngân Tuyết muốn cạy nắp quan tài, lôi Lâu Duẫn ra ngoài, hung hắng mắng hắn một trận, có phải có bệnh hay không?
Có phải bị điên hay không?
Lai Phúc với Lai Bảo quỳ gối trước quan tài, không ngừng ném tiền giấy vào chậu than, Liễu Ngân Tuyết tức đến xanh mặt, sải bước qua, một cước đá bay chậu than đang cháy kia, cả giận nói: "Đốt tiền giấy làm gì? Hắn còn chưa chết!"
Lai Phúc với Lai Bảo quỳ đã lâu, trên người phủ một lớp tuyết mỏng, bọn họ đỏ mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết, gạt lệ nói: "Không, Vương gia đã đi rồi, Vương phi, người hãy để Vương gia ra đi thanh thản."
Tim Liễu Ngân Tuyết thắt lại.
"Ngươi đang nói mê sảng gì vậy? Sao hắn chui vào đó nằm chẳng lẽ các ngươi không biết? Hắn chưa chết! Các ngươi cạy nắp quan tài ra, ta muốn lôi hắn ra."
"Vô dụng thôi ạ, Độc Lang Trung nói Vương gia đã đi rồi." Lai Phúc với Lai Bảo gào khóc càng thêm mãnh liệt.
Liễu Ngân Tuyết không tin, nàng tự mình dụng sức cạy nắp quan tài ra, những bông tuyết trắng sôi nổi rơi vào trong, phủ lên cơ thể Lâu Duẫn, mặt hắn trắng bệch như những bông tuyết kia, cả người không có nhân khí, Liễu Ngân Tuyết vươn tay ra, vừa sờ vào mặt hắn đầu ngón tay liền truyền đến một cơn lạnh lẽo thấu xương, không hề có độ ấm của người sống, hắn đã chết.
Nhiệt độ lạnh băng làm đầu tay Liễu Ngân Tuyết rét run, thoáng chốc sắc mặt nàng cũng trắng bệch như người đang nằm trong quan tài.
"Hắn chết thế nào?"
Đáp lại nàng chỉ là tiếng gào khóc đến khản giọng của Lai Phúc và Lai Bảo, thế giới này lạnh lẽo quá, nàng nghĩ.
Nửa đêm, Liễu Ngân Tuyết đột nhiên ngồi bật dậy, đèn dầu trong phòng vẫn đang lặng lẽ cháy, đây là thói quen lâu năm của nàng, nàng không thích bóng tối, buổi tối trong phòng luôn đốt đén đến tận bình minh.
Lâu Duẫn xoay người ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mặt hắn, có vẻ tuấn mỹ câu hồn nhiếp phách, tim Liễu Ngân Tuyết hung hăng thắt lại, đôi mắt híp thành một khe nhỏ, nhìn thấy Lâu Duẫn tim như ngừng đập.
"Sao vậy?" Hắn dịu dàng hỏi.
"Ta mơ thấy chàng cho rằng ta đã chết." Liễu Ngân Tuyết chậm rãi phục hồi tinh thần, đúng vậy, trong giấc mơ kia, nàng mơ thấy Lâu Duẫn nghĩ nàng đã chết, hắn không còn gì luyến tiếc trên đời nên tự nằm vào quan tài, chờ đến khi đói chết.
Nàng biết tin Lâu Duẫn tự sát, roi thúc ngựa phi trở về, nhưng đã muộn.
Hắn đã chết, thi thể đông cứng.
Liễu Ngân Tuyết bị dọa đến hoài nghi nhân sinh, nàng đột nhiên nắm chặt tay Lâu Duẫn, hoảng sợ trong mắt còn chưa tan đi, nàng nói giọng khàn khàn: "Chàng sẽ không chết chứ?"
Lòng Lâu Duẫn mềm như nước, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Liễu Ngân Tuyết, khóe môi tràn ra ý cười nhu hòa: "Chỉ là nằm mộng thôi, đừng coi là thật, nàng đừng sợ."
"Vậy nếu ta thật sự chết thì sao?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
"Đừng nói mấy lời không may mắn đó, ta sẽ không để nàng chết, nàng cứ yên tâm đi." Hắn kéo chăn bông đắp lại cho nàng, nhẹ giọng: "Cẩn thận, đừng để bị cảm."
Liễu Ngân Tuyết lắc đầu: "Sinh lão bệnh tử là chuyện nhân gian thường tình, ai biết được ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, nếu ta thật sự chết thì sao?"
Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn hắn chằm chằm, dường như nhất định phải có được đáp án.
Lâu Duẫn cười khổ, hắn thở dài, nói: "Nếu thực sự có ngày đó, nàng cũng không cần sợ, đường đến hoàng tuyền, ta sẽ bồi nàng, nàng sống thì ta sống, nàng chết rồi ta sẽ đi theo bồi nàng.
Liễu Ngân Tuyết nghe vậy, sắc mặt càng thêm trắng bệch: "Chàng đang nói mê sảng gì vậy?"
Lâu Duẫn thấy nàng bị dọa, ôn nhu xoa xoa đầu nàng: "Thôi được rồi, mau ngủ đi, đừng nói mấy lời không may mắn này nữa."
Hắn nằm xuống, tiện tay kéo Liễu Ngân Tuyết nằm theo, bên ngoài có tiếng tuyết rơi rất nhẹ, bốn phía phá lệ yên tĩnh, hắn nói: "Chờ đến khi xử lý xong chuyện ở thành Biện Kinh, ta sẽ bồi nàng ra ngoài chơi, nàng muốn đi đâu ta sẽ đưa nàng đi."
Liễu Ngân Tuyết còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ khi nghe Lâu Duẫn nói muốn bồi nàng chết, mãi mới chậm rãi thu hồi suy nghĩ, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Lâu Duẫn thấy nàng không bài xích, mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Liễu Ngân Tuyết lại nhất thời ngủ không được, đêm còn dài, nàng thức một hồi đầu liền có chút mơ màng, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết, đến khi tỉnh lại trời đã sáng.
Trầm Ngư Lạc Nhạn đang nghịch tuyết trong sân, Lâu Duẫn ngồi ở nhà chính đọc sách, Liễu Ngân Tuyết ăn sáng xong thì xem sổ sách, năm ngoái nàng đã làm lại hết sổ sách, rõ ràng tỉ mỉ, hiện giờ sản nghiệp Kỳ vương phủ nàng đã tiếp nhận hơn phân nửa, còn lại thì đang trong thời gian chuyển giao, nàng tính toán không đến một tháng nữa là có thể nằm toàn bộ sản nghiệp Kỳ vương phủ trong tay.
Nàng vừa xem sổ sách vừa gảy bàn tính, tinh thần thực tập trung.
Lâu Duẫn ngồi ngắm nàng, phát hiện hai hàng mi nàng rung động, như hai cây quạt nhỏ cực kỳ đáng yêu, nha hoàn tiến vào châm trà, Liễu Ngân Tuyết bị quấy rầy liền quay ra hỏi Lâu Duẫn chuyện cứu tế.
"Ngày mùng tám thượng triều lại, Thành vương sẽ chủ động đề cập đến vấn đề này." Lâu Duẫn nói.
Liễu Ngân Tuyết yên tâm: "Hôm về Liễu phủ chúc tết, ta cũng đã đề qua với tổ phụ và phụ thân, phụ thân sẽ ở trên triều đẩy Thành vương một phen, tổ phụ cũng sẽ lén vận dụng chút quan hệ để thúc đẩy chuyện này."
Lâu Duẫn "Ừ" một tiếng: "Có thái phó ủng hộ Thành vương sẽ càng tốt."
Cứu tế là chuyện tốt, nhân cơ hội này cũng nhìn xem ai nguyện ý đứng về phía Thành vương, nếu có thể phân ra Sở hà Hán giới với Thái tử thì khi xuống tay cũng tránh gây ảnh hưởng đến người vô tội.
Sự tình quả nhiên giống như Lâu Duẫn nói, ngày mùng tám khi thượng triều, Thành vương chủ động đứng ra xin đi Lương Châu cứu tế.
Thái tử hiện tại cũng đúng là đang cấp bách muốn vãn hồi thánh tâm, chuyện cứu tế giúp nước giúp dân này sẽ dễ dàng tạo nên tiếng tốt, sao hắn có thể nguyện ý để Thành vương đi, cũng lập tức đứng ra xin đi.
Nghe nói lúc ấy khắp điện loạn thành một đoàn, có người tán đồng Thái tử đi, có người tán đồng Thành vương đi, Thái tử với Thành vương lần lượt nói một đống lý do thuyết phục Hoàng thượng phái bọn họ đi, Hoàng thượng nghe mà mất kiên nhẫn, nói ngày mai lại bàn tiếp rồi bãi triều.
Liễu Ngân Tuyết nghe được tin này liền quay sang nói với Lâu Duẫn: "Ta nói rồi mà, Lâu Dật nhất định sẽ nhảy ra."
Lâu Duẫn: "Hắn nhảy cao đến đâu cũng không đi được."