"Kết quả cái gì cũng không phát hiện," Lâu Duẫn xoay người tiến vào phòng tắm, khi ra ngoài hỏi: "Ngày mai nàng vào cung à?"
Liễu Ngân Tuyết gật đầu.
Lâu Duẫn trầm trầm giọng: "Người triệu nàng tiến cung là Hoàng hậu, hẳn là sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà trong thời kỳ nhạy cảm này nàng vẫn nên để ý chút, nếu có gì bất thường thì không được lưu lại trong cung, phải xuất cung ngay lập tức."
Liễu Ngân Tuyết cười cười: "Có thể có gì bất thường?"
Lâu Duẫn nhìn làn da trắng như tuyết của nàng, lòng mềm mại như nước, nhẹ giọng nói: "Mật thám ta đặt ở Đông Cung đã lâu không truyền ra tin gì, trong cung cũng không có gì bất thường, an tĩnh đến quỷ dị, quá mức an tĩnh làm ta thấy bất an, Hoàng thượng còn chưa phế Thái tử nên dù sao cũng phải đề phòng hắn chó cùng rứt giậu."
"Chàng cũng cảm thấy an tĩnh đến quỷ dị?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
Lâu Duẫn định duỗi tay xoa đầu nàng nhưng tay giơ đến giữa đường lại hạ xuống, hắn nói: "Cho nên nàng phải để ý chút."
Liễu Ngân Tuyết "Ừm" một tiếng: "Ta biết rồi."
Ngày mười sáu tháng, Liễu Ngân Tuyết dậy sớm, mặc cung trang rồi ngồi vào xe ngựa tiến cung, nàng mang hoa Quân Tử Lan đến tặng Hoàng hậu nương nương, nàng với Hoàng hậu đều là người thích trồng hoa nên cũng dễ gần gũi.
Hoàng hậu lưu Liễu Ngân Tuyết lại dùng bữa trưa, hai người đang hào hứng nói chuyện thì quản sự cô cô mặt nôn nóng tiến vào bẩm: "Nương nương, Hoàng thượng bỗng nhiên té xỉu ở Ngự Thư Phòng."
Hoàng hậu đại kinh thất sắc, đứng phắt dậy, không kịp nói gì với Liễu Ngân Tuyết, vội vàng chạy về phía Ngự Thư Phòng, Liễu Ngân Tuyết đứng im tại chỗ nắm chặt tay.
Lâu Tinh vội vàng đuổi theo Hoàng hậu, nhưng chưa kịp đi thì bị Liễu Ngân Tuyết giữ lại.
Lâu Tinh quay đầu, khó hiểu nhìn Liễu Ngân Tuyết, nàng gấp đến độ đỏ mắt, nước mắt đảo quanh lông mi, nức nở nói: "Tẩu tẩu mau buông ra, muội phải đi xem phụ hoàng."
"Chỗ Hoàng thượng giờ đã có nhiều người thủ, muội có đi cũng không chắc đã thấy được Hoàng thượng, muội đừng vội, trước tiên phái người đi thông tri cho Thành vương, nói với Thành vương Hoàng thượng ngã bệnh, đề phòng cung biến." Liễu Ngân Tuyết nói.
Lâu Tinh nghe Liễu Ngân Tuyết nói mà hoảng sợ: "Cung biến? Cung biến gì?"
Liễu Ngân Tuyết chậm rãi hít vào một hơi, nói: "Công chúa, người phái đi phải là người tuyệt đối tin tưởng được, đừng hỏi nhiều nữa, làm trước đã."
Lâu Tinh nghĩ đến chuyện Lâu Tông muốn tranh vị, vội vàng đồng ý, quay đầu sai người hầu thân cận đi thông tri cho Thành vương.
Liễu Ngân Tuyết lúc này mới buông nàng ra: "Ta không thể đi cùng, muội mau đến xem Hoàng thượng đi."
Lâu Tinh thấy nàng trong lòng có việc nhưng giờ cũng không phải lúc hỏi nhiều, Lâu Tinh không nói nữa, nhấc chân chạy về hướng tẩm điện của Hoàng thượng, đầu Liễu Ngân Tuyết nảy lên.
Hoàng thượng đột nhiên bị bệnh là ngoài ý muốn hay là có người thiết kế?
Nếu là ngoài ý muốn thì lúc này Thái tử và các nương nương hẳn là đều chạy tới tẩm điện của Hoàng thượng, nếu không thì trong cung tất sẽ có động tĩnh, mà động tĩnh lớn nhất hẳn là chỗ cấm quân.
Không, nàng không thể lưu lại trong cung, Liễu Ngân Tuyết nhấc chân đi về phía cửa cung.
Nàng đi cực nhanh, Lạc Nhạn đi theo sau hoàn toàn có thể cảm thấy được Liễu Ngân Tuyết đang nôn nóng, nàng xưa nay trầm ổn, rất ít khi nôn nóng thể này, Lạc Nhạn bỗng nhiên hơi sợ hãi. Lạc Nhạn không dám nói gì, sợ làm hỏng mạch suy nghĩ của Liễu Ngân Tuyết.
Sùng Dương Môn đã gần ngay trước mắt, Liễu Ngân Tuyết bước càng thêm nhanh nhưng không biết là ai đột nhiên ra lệnh, Sùng Dương Môn đột nhiên đóng lại, Liễu Ngân Tuyết bị nhốt ở trong.
Bước chân nàng đột nhiên dừng lại.
"Sao tự nhiên lại đóng cửa cung?" Lạc Nhạn kỳ quái hỏi.
Liễu Ngân Tuyết xoay người quay lại, Lạc Nhạn thấy nàng tâm sự nặng nề, cũng không dám hỏi nhiều, vùi đầu gắt gao đi theo Liễu Ngân Tuyết, đột nhiên khi đi ngang qua chỗ hòn non bộ, Liễu Ngân Tuyết lại dừng lại.
"Vương phi?" Lạc Nhạn khẩn trương nhìn nàng.
"Suỵt ——" Liễu Ngân Tuyết đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, đến khi mở miệng, giọng nàng đã thập phần vững vàng: "Hai chúng ta đi chung dễ thu hút sự chú ý, ngươi không thể đi theo ta nữa."
Lạc Nhạn vừa nghe liền luống cuống, sợ hãi nhìn Liễu Ngân Tuyết.
Liễu Ngân Tuyết nhẹ nhàng vỗ vai Lạc Nhạn: "Biết vì sao khi tiến cung ta thường mang ngươi theo chứ không phải Trầm Ngư không?"
Không đợi Lạc Nhạn trả lời, Liễu Ngân Tuyết tiếp tục nói: "Bởi vì ngươi trầm ổn hơn so với Trầm Ngư, bình tĩnh, hiện tại trong cung có chuyện, chúng ta tạm thời không ra ngoài được, ngươi đi với ta sẽ dễ bị liên lụy, từ giờ trở đi chúng ta phải tách ra."
"Nhưng nơi này là hoàng cung mà Vương phi, nô tỳ có thể đi đâu?" Lạc Nhạn hoảng loạn nói.
"Đi đâu cũng được, dù sao cũng không thể đi cùng ta," Liễu Ngân Tuyết nói nhanh hơn, "Tốt nhất là ngươi tìm chỗ nào đó trốn đi, đừng để người khác tìm được, nhanh......"
Từ "đi" cuối cùng Liễu Ngân Tuyết còn chưa nói xong, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng thét to: "Bắt lấy, Kỳ vương phi ở kia!"
Liễu Ngân Tuyết đồng tử co rụt lại, nói với Lạc Nhạn: "Trốn mau!"
Sau đó nàng xoay người chạy, Lạc Nhạn bỗng nhiên ý thức được mọi chuyện chỉ sợ không đơn giản như vậy, quay người chạy theo hướng lại, những người đó đương nhiên là đuổi theo Liễu Ngân Tuyết, căn bản không thèm quản một nha hoàn như Lạc Nhạn.
Liễu Ngân Tuyết chạy nhanh như bay, nàng chưa từng chạy nhanh như vậy, hai chân như gắn thêm bánh xe, lập tức chạy về hướng Khôn Ninh Cung.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, làm sao chạy nổi so với cấm quân đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chẳng bao lâu đã bị bắt, hai cấm quân mặc áo giáp chế trụ hai tay nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích.
"Các ngươi làm gì?" Liễu Ngân Tuyết mặt đỏ bừng, lạnh giọng chất vấn.
Dẫn đầu là một tên lính khoảng hơn hai mươi, má trái có một vết sẹo lớn, hắn đứng trước mặt Liễu Ngân Tuyết, lạnh lùng nói: "Thỉnh Kỳ vương phi đi theo chúng thần một chuyến."
Liễu Ngân Tuyết cắn chặt răng, nàng giật giật cánh tay, phát hiện chính mình căn bản vô pháp tránh thoát, liền không hề giãy giụa, nàng nói: "Buông ta ra trước đã, các ngươi cả một đám người nhìn chằm chằm, nữ tử tay trói gà không chặt như ta sao thoát được?"
Tên lính trẻ kia nhẹ nhàng phất phất tay, Liễu Ngân Tuyết liền cảm thấy cánh tay nhẹ hẳn đi.
Nàng lắc lắc cánh tay bị bóp đến tê dại, sắc mặt khôi phục vẻ thản nhiên, không chút hoảng loạn, nàng nói: "Đi."
Lòng Liễu Ngân Tuyết lạnh băng, hiển nhiên hoàng cung đã bị cấm quân khống chế, xem ra chuyện Hoàng thượng đột nhiên ngất xỉu không phải là ngẫu nhiễn mà là có người thiết kế. Người có thể khống chế cấm quân mà còn đặc biệt tìm tới nàng gây phiền toái, sợ là chỉ có Lâu Dật.
Nàng nắm chặt tay, lòng chìm vào đáy hồ.
Mặt khác, Lạc Nhạn tuy đã theo Liễu Ngân Tuyết tiến cung vài lần nhưng vẫn không thể quen thuộc đường đi lối lại trong cung, muốn nàng tìm một chỗ trốn để không bị phát hiện thật sự quá khó, Lạc Nhạn không có cách nào, chỉ có thể đến Khôn Ninh Cung xin giúp đỡ.
Nhưng lúc này, Hoàng hậu và công chúa đều không ở Khôn Ninh Cung, chỉ có một quản sự cô cô, cô cô thấy nàng quay lại mà không thấy Liễu Ngân Tuyết đâu, vội vàng quan tâm hỏi: "Lạc Nhạn cô nương, Vương phi quên đồ sao?"
Lạc Nhạn hành lễ: "Vương phi nhà ta vốn muốn xuất cung nhưng Sùng Dương Môn đột nhiên đóng lại, chúng ta không ra được, sau đó một đám cấm quân tới mạnh mẽ mang Vương phi nhà ta đi rồi."
Quản sự cô cô vừa nghe, lòng liền tràn ngập sợ hãi.
Lạc Nhạn sốt ruột đến mức hốc mắt đỏ bừng, lập tức quỳ xuống trước mặt quản sự cô cô, dập đầu nói: "Cô cô, thỉnh cầu cô cô nghĩ biện pháp phái người bái cho Vương gia nhà ta, ngàn vạn không thể để Vương phi xảy ra chuyện."
Quản sự cô cô vội vàng kéo Lạc Nhạn lên, đưa nàng vào trong điện, nói: "Nếu đúng như cô nương nói thì cả Hoàng cung hẳn là đã bị người ta có tâm khống chế, bọn họ chế trụ Vương phi đương nhiên là muốn đối phó với Kỳ vương, giờ Sùng Dương Môn đã bị đóng, cửa cung không ra được, cô nương bảo ta nghĩ cách, ta cũng bất lực."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lạc Nhạn gắt gao nắm ống tay áo quản sự cô cô, sốt ruột hỏi.
Quản sự cô cô chậm rãi nói: "Hoàng cung bị khống chế là động tĩnh không hề nhỏ, dù chúng ta không phái người mật báo thì Kỳ vương cũng rất nhanh sẽ biết, cô nương trước tiên cứ trốn ở đây đi, ta đi tìm Hoàng hậu nương nương."
"Nhưng mà......"
"Lạc Nhạn cô nương, trước khi Vương phi bị mang đi có phân phó gì không?" Quản sự cô cô hỏi.
Lạc Nhạn nghẹn ngào: "Vương phi bảo ta trốn kĩ."
"Vậy cô nương trốn kĩ là được, đừng để bị bắt lại thêm phiền phức cho Vương phi, đây cũng là chuyện duy nhất cô nương có thể làm," quản sự cô cô mang nàng vào nội điện, "Từ giờ trở đi, cô cứ ở yên đây, đừng ra ngoài."
Lạc Nhạn không dám liên lụy Liễu Ngân Tuyết, nhưng vẫn cố gắng bắt lây tia hy vọng cuối cùng, nắm chặt ống tay áo quản sự cô cô hỏi: "Cô cô, Hoàng cung chỉ có một cửa ra ngoài là Sùng Dương Môn thôi sao?"
"Đương nhiên là không nhưng Sùng Dương Môn không ra được thì những chỗ khác hẳn là cũng vậy." Quản sự cô cô thở dài, hoàng cung này hôm nay chỉ sợ sẽ có đại biến, cũng không biết là ai thắng ai bại.
Quản sự cô cô vội vàng dàn xếp cho Lạc Nhạn xong xuôi rồi đi về hướng Trùng Hoa Điện, nhưng còn chưa ra khỏi cửa Khôn Ninh Cung đã thấy rất nhiều cấm quân tay cầm dao kiếm vây quanh Khôn Ninh Cung, quản sự cô cô giật mình không dám đi nữa, xoay người trở về.
Trong Trùng Hoa Điện, thái y đang bắt mạch cho Hoàng thượng.
Các nương nương biết tin Hoàng thượng đột nhiên ngất xỉu, đồng loạt chạy tới, lúc này đang quỳ đầy đất, Hoàng hậu với Thái hậu canh giữ bên giường Hoàng thượng, khẩn trương nhìn thái y.
"Sao rồi?" Đợi thái y thu tay về, Hoàng hậu gấp gáp hỏi.
Thái y mặt mày ngưng trọng, cả buổi không có trả lời Hoàng hậu, Thái hậu sốt ruột truy vấn: "Như thế nào? Ngươi nói thật đi!"
"Mạch tượng Hoàng thượng thật bình thường, cũng không có chỗ nào quái dị, nhưng sắc mặt Hoàng thượng xanh tím, môi trắng bệch, giống như, như..."
Thái y ấp a ấp úng, sau một lúc lâu cũng không nói ra nguyên do.
Thái hậu chụp một cái lên tay ghế: "Giống như cái gì? Ngươi nói cho rõ ràng?!"
"Như là trúng độc ạ!" Thái y nói xong, cả người run run, quỳ rạp xuống, "Vi thần theo nghề y mấy chục năm nhưng giải độc không phải sở trường của vi thần, thỉnh Thái hậu cho người mời Trích Tinh Lâu Độc Lang Trung tới."
Thái Hậu không dám trì hoãn, lập tức phân phó người bên cạnh: "Mau đi thỉnh Độc Lang Trung."
Cửa Trùng Hoa Điện chậm rãi mở ra, người được phái đi thỉnh Độc Lang Trung vừa bước ra khỏi đại môn đã bị một đao chém chết, máu tươi bắn tung tóe đầy cửa Trùng Hoa Điện, tạo thành khung cảnh ghê người.