Liễu Ngân Tuyết nhìn về phía hành lang dài, Bạch tổng quản mặc áo bông, đội mũ nhung, hai tay chắp lại giấu trong áo, bước chân vội vàng đi về phía này, thấy Liễu Ngân Tuyết, ông ta chắp tay hành lễ từ xa rồi theo Lai Phúc đi vào nhà chính Thanh Sơn Viện.
Liễu Ngân Tuyết buông xẻng xuống, đi vào phòng theo.
Bạch tổng quản chắp tay bẩm: "Hôm nay buổi sáng có người gõ trống phủ nha Kinh Triệu Doãn, cáo trạng Thái tử vì hắn không cẩn thận vẩy một giọt mực lên xiêm y Thái tử mà Thái tử sai người kéo hắn ra ngoài chặt đứt hai tay rồi ném ra ngoài bãi tha ma."
Liễu Ngân Tuyết nghe vậy, nhướng mày, nàng ngồi xuống cạnh Lâu Duẫn, Lâu Duẫn đưa túi sưởi trong tay cho nàng, Liễu Ngân Tuyết ôm trong tay, hỏi: "Kết quả thế nào?"
"Chuyện này liên quan đến Thái tử, Kinh Triệu Doãn đại nhân không dám tự ý nên đã báo lên trên, phỏng chừng lúc này đã truyền đến tai Hoàng thượng rồi ạ," Bạch tổng quản nói, "Người cáo trạng Thái tử hiện đang bị giữ ở phủ nha Kinh Triệu Doãn."
Lâu Duẫn thờ ơ: "Đem chuyện này truyền ra ngoài đi, sau đó phái người tiếp tục theo dõi tình hình, lui xuống đi."
Bạch tổng quản khom người lui xuống.
Trong phòng đốt than sưởi ấm nên cũng không quá lạnh, Liễu Ngân Tuyết cởi áo choàng đặt xuống bên cạnh, hỏi: "Người đó có gặp nguy hiểm tính mạng không? Chàng có phái người bảo hộ hắn không?"
"Người hắn cáo trạng chính là Lâu Dật, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên bị hoài nghi chính là Lâu Dật, nhưng phủ nha Kinh Triệu Doãn phủ nha là chốn an toàn, hắn ở đó không gặp nguy hiểm."
"Cũng không chắc," Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt nói, "Rốt cuộc chàng có phái người bảo hộ hắn không?"
"Đương nhiên là có," Lâu Duẫn cười nhạt, Liễu Ngân Tuyết là người mềm lòng, không muốn khiến người vô tội bị liên lụy, "Nàng đừng lo, ta đã an bài cho hắn con đường lui hoàn hảo, nửa đời sau của hắn sẽ không phải lo cơm áo gạo tiền."
Lúc này Liễu Ngân Tuyết mới yên tâm.
"Lâu Dật bởi vì một chuyện nhỏ mà đã chặt tay người khác, đủ thấy hắn tàn nhẫn bạo ngược, Hoàng thượng là người nhân đức, nghe nói ngay cả chuyện răn dạy cung nhân cũng rất ít khi làm, sự tình này của Lâu Dật nổ ra, Hoàng thượng sẽ không cho hắn đi cứu tế," Liễu Ngân Tuyết bóc vỏ một quả quýt, "Một hoàng tử không có tâm thương người mà lại phái đi cứu tế, không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao?"
Nàng chia nửa quả quýt đã bóc vỏ cho Lâu Duẫn, tâm tình tốt nói: "Chuyện này làm không tồi, thưởng cho chàng."
Lâu Duẫn nhận nửa quả quýt, bỏ thẳng vào miệng một miếng hết luôn.
Mặt khác lúc này, Lâu Dật đang quỳ gối trong ngự thư phòng, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ phê tấu chương, trong phòng đốt than sưởi, vô cùng ấm áp, trán Lâu Dật chảy ra một tầng mồ hôi, cũng không biết là vì nóng hay vì sợ hãi.
"Chuyện này, trẫm đã điều tra xong, mọi chuyện đúng như tiểu thái giám kia nói, ngươi còn muốn cãi lại sao?" Hoàng thượng đặt tấu chương đã phê xong sang một bên, không nóng không lạnh nói.
Lâu Dật không tiếng động nuốt một ngụm nước miếng, trả lời: "Tiểu thái giám kia làm dơ chính là triều phục, một kiện triều phục giá trị ngàn lượng, xa xỉ cao quý, nhi thần lúc ấy giận quá mất khôn, cũng không biết mình đã nói gì, nhi thần biết sai, cầu phụ hoàng trách phạt."
Hoàng thượng nhếch mắt, liếc hắn: "Giận quá mất khôn? Không biết mình đã nói gì?"
Lâu Dật đột nhiên ý thức được mình đã lỡ lời.
"Thái tử à, ngươi là trữ quân, là hoàng đế tương lai, là chủ nhân của cả thiên hạ này, nằm trong tay tính mạng của tất cả mọi người, người biết không, là của tất cả bá tánh trong thiên hạ, mọi việc ngươi đều phải suy nghĩ kĩ càng rồi mới làm, ngươi hôm nay vì chút việc nhỏ mà giận quá mất khôn chặt đứt tay người ta, có phải tương lai chỉ cần có người chống đối ngươi, ngươi sẽ trực tiếp lấy đầu người ta không?"
"Bụp——" Hoàng thượng ném mạnh đống tấu chương còn lại lên bàn, lạnh giọng chất vấn.
Lâu Dật sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Hoàng thượng lắc lắc đầu: "Trẫm bận việc quốc sự nên không quản giáo các ngươi chặt chẽ, đây là lỗi của trẫm, nhưng ít nhất trẫm vẫn biết ngươi trước nay là người ổn trọng nội liễm, các đại thần cũng đánh giá ngươi ôn hòa có lễ, như thế nào? Tất cả đều đã diễn trò?"
"Nhi thần......"
Hoàng thượng giơ tay, đánh gãy lời Lâu Dật: "Trẫm có thể ngồi trên vị trí này đều là nhờ hoàng thúc ngươi dùng máu thịt vì trẫm dọn ra một con đường, giờ hoàng thúc ngươi đi rồi, trẫm dù sao cũng muốn giữ lại huyết mạch của đệ ấy, ngươi thì giỏi rồi, làm ngược ý trẫm, ngươi cho rằng chuyện ở Tây Sơn biệt viện, có người thay ngươi nhận tội là trẫm không biết ngươi là người đứng sau sai sử hả?"
Tim Lâu Dật nhảy lên tận họng, hắn hoảng sợ nhìn Hoàng thượng: "Phụ hoàng, nhi thần oan uổng."
Hoàng thượng tiếp tục mở một quyển tấu chương: "Ngươi oan hay không mọi người trong lòng đều rõ, không cần nhiều lời. Trẫm nói ra là để cảnh cáo ngươi, ngươi làm gì cũng có người nhìn chằm chằm vào, ngươi làm cái gì thì những người khác đều tự có đánh giá trong lòng. Chỉ là họ không nói ra vì ngươi là Thái tử, là trữ quân, cho nên mới không chỉ trích ngươi thẳng mặt."
Mặt Lâu Duẫn xanh mét.
Hoàng Thượng cúi đầu xem tấu chương, một lúc lâu không nói gì.
"Nhưng mà phụ hoàng, chuyện thái giám kia cáo trạng nhi thần rõ ràng là có người cố ý bày mưu, hãm hại nhi thần." Sau một lúc lâu, Lâu Dật không cam lòng nói.
"Đương nhiên trẫm biết có người cố ý đối phó với ngươi, không chỉ trẫm biết, rất nhiều người khác cũng biết, nhưng biết thì tính sao? Chuyện thái giám kia lên án ngươi chính là sự thật, không có nửa điểm dối quan, chẳng lẽ sự thật còn không cho người ta nói sao?" Hoàng Thượng lạnh lùng, "Nếu ngươi không làm thì sao người khác có thể lấy chuyện này đối phó với ngươi?"
Hoàng thượng xem xong quyển tấu chương cuối cùng, Cao công công tiến vào bẩm: "Thành vương cầu kiến."
"Bảo hắn sang Khôn Ninh Cung chờ trẫm." Hoàng thượng đứng dậy.
Ông đã không còn kiên nhẫn nói nhiều với Lâu Dật, chỉ hắn nói: "Lần trước vụ ám sát ở Tây Sơn biệt viện, Hoàng hậu vì cầu tình cho Thành vương cũng đã quỳ ở chỗ ngươi đang quỳ đó, Hoàng hậu đã quỳ suốt đêm thì ngươi cũng quỳ đến sang mai hãy về."
Lâu Dật kinh hãi: "Phụ hoàng, nhi thần......"
"Còn nữa," Hoàng thượng lại chặn lời hắn lần nữa, "Chuyện Lương Châu ngươi cũng đừng lộn xộn nữa, nhớ đấy."
Hoàng thượng dứt lời, không nghe Lâu Dật giải thích thêm, xoay người đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Lâu Dật suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn về hướng Hoàng thượng vừa rời đi, thất thần một lúc lâu, trong lòng hoài nghi có phải vị trí Thái tử của mình đã lung lay sắp đổ.
Đông Cung, đêm đã khuya, Lạc Âm Phàm còn chưa đi nghỉ.
Trong tẩm điện ánh nến bập bùng, Lạc Âm Phàm tâm phiền ý loạn, có cung nữ tiến vào bẩm: "Nương nương, Tuyên Võ bên người điện hạ cầu kiến, nói là có việc cần bẩm báo nương nương."
Lạc Âm Phàm không muốn gặp Tuyên Võ nhưng lúc này Tuyên Võ tới nhất định là để truyền tin, nàng trầm mặt nói: "Bảo hắn chờ ở chính điện, bổn cung qua ngay."
Cung nữ lui ra ngoài.
Trong chính điện, một nam tử cao tám thước, mặc áo giáp bạc, đầu đội mũ bạc, bên hông đeo trường kiếm đứng sừng sững. Ngũ quan hắn thập phần góc cạnh, tách ra nhìn thì cũng không đẹp nhưng tổ hợp lại thì miễn cưỡng cũng có thể gọi là anh tuấn.
Trừ điều này ra, hắn còn có một đặc điểm đặc biệt nữa: Ngũ quan hắn, có bốn năm phần tương tự Lâu Dật.
Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên Lâu Dật chọn hắn, hắn giống Lâu Dật thì tương lao hài tử sinh ra cũng có thể có vài phần bóng dáng của Lâu Dật, không đến mức khiến người khác thấy nửa điểm cũng không giống Lâu Dật lại nảy sinh nghi ngờ.
Lâu Dật nói không sai, tìm một người khác thích hợp làm chuyện này như Tuyên Võ, thật sự là khó như lên trời.
Tuyên Võ chắp tay: "Nương nương, Hoàng thượng phạt điện hạ quỳ ở Ngự Thư Phòng một đêm, sáng mai điện hạ mới có thể trở về, thỉnh nương nương bảo trọng thân thể, nghỉ sớm chút."
"Là vì chuyện thái giám kia cáo trạng điện hạ chém đứt tay hắn sao?" Lạc Âm Phàm khó có thể tin.
Theo nàng thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ, tên vô dụng kia làm dơ triều phục, chặt đứt hai tay hắn còn là nhẹ, Hoàng thượng chỉ vì chuyện này mà phạt Lâu Dật quỳ cả đêm ở Ngự Thư Phòng, thật khiến người khác không tưởng tượng được.
Ánh mắt Tuyên Võ ánh mắt dừng trên người Lạc Âm Phàm: "Nghe nói đúng vậy."
Lạc Âm Phàm cau mày: "Điện hạ còn có phân phó gì khác không?"
"Điện hạ dặn nương nương cẩn thận thân thể, bảo vệ tốt hài nhi trong bụng, chuyện khác không cần nhọc lòng," Tuyên Võ nói, "Điện hạ nói, hiện giờ hài tử trong bụng nương nương mới là quan trọng nhất, chỉ cần nương nương sinh hạ hài tử bình an thì điện hạ sẽ ít đi một nửa uy hiếp."
Lạc Âm Phàm thần sắc nhạt nhẽo: "Đã biết, ngươi lui đi."
Tuyên Võ thối lui, khi ra tới cửa lại bỗng dưng dừng lại, Lạc Âm Phàm không vui nói: "Còn có chuyện cần nói?"
Tuyên Võ ngập ngừng, miễn cưỡng lắc lắc đầu.
Thanh sơn viện, Lâu Duẫn mới từ ngoại viện trở về, hôm nay phát sinh sự tình nhiều, tới báo tin người cũng nhiều, hắn liền đi ngoại viện, trở lại thanh sơn viện thời điểm, bóng đêm đã có chút thâm.
***
Đông sao gian đèn sáng, Lâu Duẫn đi vào, Liễu Ngân Tuyết đang ngồi cạnh án thư viết chữ, nàng đã luyện được thủ pháp viết chữ rất tốt, chữ viết thanh tú giống hệt nàng, dịu dàng khả nhân, nghe tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên.
"Trong cung truyền ra tin tức, Hoàng thượng phạt Lâu Dật quỳ trong Ngự Thư Phòng đến sáng mai, cũng không cho hắn nhúng tay vào chuyện Lương Châu," trên môi Lâu Duẫn có ý cười, nhìn về phía Liễu Ngân Tuyết như một hài tử mong được thưởng, "Như thế nào?"
"Chuyện này làm cũng không tồi." Liễu Ngân Tuyết khích lệ.
"Hiện tại chuyện hắn bởi vì một kiện quần áo mà chém đứt tay người hầu đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mặt nạ ôn hòa lễ nghĩa của hắn đã bị xé rách, giờ hẳn là như kiến bò trên chảo nóng, khó chịu đến mức muốn dậm chân," Lâu Duẫn tự rót cho mình một chén trà, "Hoàng thượng đã hạ mệnh cử Thành vương đi Lương Châu ban sai."
Chuyện này Liễu Ngân Tuyết không cảm thấy bất ngờ.
"Thành vương muốn làm chuyện này thật hoàn hảo, hắn đã có phương án riêng chưa?" Liễu Ngân Tuyết thu lại tờ giấy vừa viết xong.
"Trong phủ Thành vương cũng dưỡng vài phụ tá, là để giúp Thành vương bày mưu tính kế, chuyện cứu tế này sẽ có những phụ tá đó nghĩ cách, ta cũng đã cảnh báo hắn mang theo ít thân tín để phòng chuyện ngoài ý muốn."
Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu lên: "Vậy chi bằng chàng hộ tống hắn đi?"
"Tất nhiên là không được, phải có người lưu lại trong cung, giúp hắn thường xuyên đi lại trong cung ngoài cung, đem những chuyện bất thường phát sinhg trong thành Biện Kinh kịp thời báo cho hắn, để hắn nắm được." Lâu Duẫn nói.
Liễu Ngân Tuyết hơi thất vọng: "Là ta suy xét chưa chu toàn."
"Nàng muốn đi Lương Châu?" Lâu Duẫn nhìn ra ý tứ của nàng.
"Ta chưa từng đến đó, cũng muốn đi xem một chút, đời này ta còn chưa thấy thiên tai nhân họa bao giờ nên muốn đi nhìn tận mắt để mở mang kiến thức, không có ý gì khác, lần này không đi được thì thôi, chờ sau này có cơ hội thì đi." Liễu Ngân Tuyết nói.
"Nhanh thôi." Lâu Duẫn nói.
Liễu Ngân Tuyết cười cười, không đáp lời.
Qua tết Nguyên Tiêu, Lâu Tông mang theo nhân mã lương thực đi Lương Châu, Lâu Duẫn không đi tiễn hắn, chuyện hắn đứng về phía Lâu Tông trước mắt người ngoài còn chưa biết. Liễu Ngân Tuyết dậy từ sớm, đang ngồi gảy bàn tính, còn Lâu Duẫn thì vẫn ngủ.
Liễu Ngân Tuyết phân phó người đừng quấy rầy Lâu Duẫn, tự mình mang theo nha hoàn đến Thiên Hương Lâu.
Chưởng quầy Thiên Hương Lâu thấy nàng tới, vội vàng chào đón: "Vương phi, phòng của người vẫn luôn được lưu trữ, Vương gia phân phó về sau phòng đó sẽ chỉ để cho Vương phi dùng, không tiếp khách khác."
Liễu Ngân Tuyết vừa lòng cười cười: "Lâu Duẫn cũng rất có tâm."
Liễu Ngân Tuyết lập tức đi đến phòng đã chuẩn bị sẵn, chưởng quầy pha trà cho nàng xong, Liễu Ngân Tuyết cho ông ta lui, nàng ra hiệu cho Trầm Ngư: "Ngươi ra cửa canh chừng, thấy Tô Lưu Vận thì lập tức báo cho ta."
Sáng nay liễu Kỳ Sơn phái người tới nói, Tô Lưu Vận sáng sớm nay đã tới Thiên Hương Lâu.