Nếu Liễu Ngân Tuyết không đẩy nàng, nàng căn bản không cần tới, nếu nàng muốn lên án Liễu Ngân Tuyết, nàng kỳ thật cũng không cần tới, nàng nếu đã không trách Liễu Ngân Tuyết thì lại càng không cần tới, chỉ cần nói với quản sự là Liễu Ngân Tuyết đẩy nàng là được.
Nhưng mà nàng lại tự mình tới, nàng tới làm gì?
Nếu chuyện Liễu Ngân Tuyết đẩy nàng là sự thật, đích xác hại chết hài tử của nàng, nàng hẳn là phải hận thấu xương Liễu Ngân Tuyết, sao có thể dễ dàng buông tha cho Liễu Ngân Tuyết như vậy, nói là tin rằng Liễu Ngân Tuyết không cố ý lại còn cầu Hoàng thượng xử nhẹ?
Bởi vì Liễu Ngân Tuyết không có đẩy nàng, hết thảy đều là hãm hại.
Bởi vì nàng hận Liễu Ngân Tuyết, nàng không yên tâm Vương Tào Yến, nàng sợ Vương Tào Yến và lời làm chứng của nàng ta không đủ vặn ngã Liễu Ngân Tuyết, nên nàng muốn đích thân tới, nàng muốn đích thân tới xác nhận để ép tội cho Liễu Ngân Tuyết, như vậy nàng mới có thể an tâm, đây mới là mục đích của nàng.
Lâu Duẫn không rõ trong đáy lòng mình lúc này thất vọng nhiều hơn hay khiếp sợ nhiều hơn, hắn có chút hoài nghi chính mình.
Liễu Ngân Tuyết tạm thời không nói gì, nàng nỗ lực trấn định bản thân, chỉ có bình tĩnh mới có thể từ trong lời nói của Lạc Âm Phàm tìm ra sơ hở, rửa sạch hiềm nghi cho mình, nàng nhất định không được hoảng.
Mà lúc này, Hoàng hậu như là bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, kỳ quái nói: "Kỳ vương phi, sao trên trán ngươi lại có vết thương?"
Lâu Dật giữa mày nhảy dựng.
Liễu Ngân Tuyết trả lời: "Hồi nương nương, là thương tích do Thái Tử gây ra ạ, khi Thái tử muốn bắt lấy thần thiếp trong phòng giam ở Đông Cung, thần thiếp đầu đụng phải tường."
Hoàng Hậu lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Thái tử, lời Kỳ vương phi nói có đúng hay không?"
Lâu Dật oán hận trừng mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết một cái, Đông Cung là chỗ của hắn, nếu hắn không đồng ý, dù Liễu Ngân Tuyết thật sự có tội thì cũng không có ai dám động vào nàng, dù sao nàng cũng là Kỳ Vương phi.
Liễu Ngân Tuyết lên án, Lâu Dật muốn cũng phải nhận, không muốn cũng phải nhận, nhưng nhận thế nào lại là một kỹ năng.
Hắn nói: "Nhi thần đích xác làm Kỳ vương phi bị thương, kia cũng là vì Kỳ vương phi thật sự ác độc, nhi thần bất quá là tới hỏi nàng sao phải hại chết hài nhi chưa chào đời của nhi thần, thế mà nàng phát điên lấy trâm đâm nhi thần, nhi thần nghĩ đến hài nhi, đối mặt với độc phụ này, nhất thời mất tâm trí, mới bị thương nàng."
"Thần thiếp phát điên?" Liễu Ngân Tuyết châm chọc cười cười, "Điện hạ, thần thiếp có giống người tự nhiên phát điên không? Đông Cung chính là địa bàn của người, thần thiếp có điên mới đi lấy trâm đâm người? Thần thiếp chỉ là một nữ tử yếu ớt, bị nhốt trong phòng tối ở Đông Cung mà lại có ý đồ hành thích người mang võ công như đương kim Thái tử, này khác gì lấy trứng chọi đá, thần thiếp sẽ làm vậy sao?"
Lâu Dật bị Liễu Ngân Tuyết nói đến mức không thể phản bác, nghẹn một lúc lâu mới bật ra được một câu: "Ai biết được ngươi có phải thật sự phát điên hay không?"
"Rõ ràng là điện hạ dụng tư hình với thần thiếp trước rồi thần thiếp mới buộc phải tự vệ bất đắc dĩ, nhưng mặc dù đau đớn, thần thiếp cũng giữ lại tia lý trí cuối cùng, không dám thật sự làm điện hạ bị thương, chỉ làm cho điện hạ rời xa thần thiếp," Liễu Ngân Tuyết câu chữ rõ ràng, có trật tự, "Thần thiếp rốt cuộc có phát điên hay không, Hoàng thượng, Thái hậu còn có Hoàng hậu nương nương anh minh, thần thiếp tin rằng mọi người đều xác định được."
Nàng không nói tới Tiêu quý phi, vì Tiêu quý phi chính là mẹ đẻ Lâu Dật, đương nhiên sẽ đứng về phía Lâu Dật.
Tiêu quý phi phẫn hận không thôi: "Nhanh mồm dẻo miệng, Hoàng thượng......"
"Đủ rồi!" Hoàng thượng trầm giọng quát, đánh gãy lời Tiêu quý phi, "Chuyện Thái tử đả thương người không cần nhắc lại, hôm nay muốn làm rõ chuyện Thái tử phi rơi xuống nước rốt cuộc có liên quan đến Kỳ vương phi hay không, Thái tử phi nói tiếp đi."
Tiêu quý phi biết Hoàng thượng đây là tin lời Liễu Ngân Tuyết nói về Lâu Dật, trong lòng bực Lâu Dật, không dám nhiều lời nữa, chỉ âm thầm dùng ánh mắt trừng Lâu Dật.
Lâu Dật ngượng ngùng, trầm mặc lui về sau một bước.
Lâu Duẫn nắm chặt tay.
Lạc Âm Phàm sắc mặt trắng bệch, thê lương nhìn Liễu Ngân Tuyết: "Kỳ vương phi, ta nói rồi, ngươi chỉ là vô tình, ta kéo ngươi, ngươi trở tay đẩy ta nên ta mới rơi xuống nước, sao ngươi không thừa nhận?"
"Thần thiếp không đẩy Thái tử phi, sao phải thừa nhận?" Liễu Ngân Tuyết hỏi lại.
Lạc Âm Phàm đúng là cũng thông minh, biết là chỉ có chụp cho nàng cái mũ vô tình đẩy nàng ta xuống nước thì mới dễ nói, dù là vô tình thì hại chết hoàng tôn vẫn là tội lớn.
Một phen đối chất, phát triển đến bây giờ, tự nhiên trở nên mê man khó hiểu.
Một người nói có, một người lại nói không, lúc đó lại không có ai có thể làm nhân chứng, cũng không có vật chứng, thật sự là không có cách nào định đoạt.
Lạc Âm Phàm lệ rơi đầy mặt: "Ta và ngươi không thù không oán, sao ta phải vu hãm ngươi? Vu hãm ngươi thì có gì tốt cho ta? Kỳ vương phi, ta nói sự thật bất quá chỉ là muốn lấy một cái công đạo cho hài tử còn chưa chào đời của ta, rõ ràng là ngươi hại ta rơi xuống nước, chẳng lẽ muốn ta làm bộ cái gì cũng không biết, để hài tử ta chết oan uổng sao?"
"Hơn nữa Vương cô nương đã tận mắt thấy ngươi đẩy ta, ngươi nói ngươi không đẩy ta, có chứng cứ gì không?" Lạc Âm Phàm hỏi.
Quả thực buồn cười.
Chuyện nàng không làm lại bảo lấy ra chứng cứ chứng minh, bị đẩy tội lên đầu lại yêu cầu chứng cứ, đây là đạo lý gì vậy...
Vương Tào Yến quỳ gối bên cạnh không dám hé răng nói nửa lời.
Thái hậu thở ngắn than dài: "Thái tử phi nói cũng có lý, nàng với Ngân Tuyết trước nay không thù oán, không lâu trước đây Thái tử phi đến Kỳ Vương phủ tế bái hoàng thúc nàng, Ngân Tuyết còn tự mình dẫn đường cho Thái tử phi, nghe nói hai người cực kỳ hòa thuận, Thái tử phi đích xác không có lý do gì vu hãm Ngân Tuyết, có lẽ lúc ấy Ngân Tuyết đang mải hái hoa sen nên chính mình đẩy Thái tử phi cũng không biết."
"Thái hậu nương nương, thần thiếp oan uổng." Liễu Ngân Tuyết sắc mặt trắng bệch.
Nàng hiểu ý của Thái hậu, chuyện đến nước này, chân tướng thế nào không còn quan trọng nữa, quan trọng là thanh danh, Lâu Dật là Thái tử, Thái tử phi là Hoàng hậu tương lai, Thái hậu muốn bảo toàn thanh danh cho Thái tử phi.
Muốn bảo toàn thanh danh cho Thái tử phi thì phải có người hy sinh.
Nhưng mà nàng không cam lòng, rõ ràng nàng không làm gì, nàng bị bắt tới Đông Cung, rồi lại bị úp tội danh lên đầu, vì bảo toàn thanh danh Thái tử phi, nàng sẽ còn bị trừng phạt, răn đe cảnh cáo......
Liễu Ngân Tuyết hung hăng cắn chặt răng.
Nàng không cam lòng, dựa vào cái gì? Vì nàng là Vương phi còn Lạc Âm Phàm là Thái tử phi sao?
Thái hậu ánh mắt thâm trầm: "Ngân Tuyết, ai gia biết con là hài tử tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm chuyện cố tình mưu sát hoàng tôn, nhưng chuyện này chung quy phải có kết quả, Thái tử phi sẽ không vô duyên vô cớ hãm hại con, Thái tử phi cũng là người trời sinh tính tình nhu thiện, một con kiến còn không lỡ giết, sao lại vu hãm cho con? Là do con không cẩn thận rồi quên mất."
Liễu Triều Viễn lập tức quỳ xuống, dập đầu với Thái hậu nói: "Thái hậu nương nương, lão thần......"
"Liễu thái phó, ngươi tuổi tác đã cao, lại không có mặt, chuyện này ngươi không cần nhiều lời nữa, ai gia với Hoàng thượng đã có quyết định rồi." Thái hậu nói với Liều Triều Viễn, ông tức khắc không dám nhiều lời nữa.
Liễu Ngân Tuyết biết Thái hậu đây là mạnh mẽ muốn đem chậu phân này ụp lên đầu nàng, hy sinh nàng để bảo toàn Lạc Âm Phàm, nhưng tội danh này, nàng không nhận, nàng không làm nhất định sẽ không nhận.
Nàng nhìn về phía Lạc Âm Phàm, trầm giọng: "Thái tử phi nương nương, người rốt cuộc vì sao lại rơi xuống nước? Người rõ ràng đang mang thai, biết mặt đường hồ sen trơn ướt lại nhất định không cho cung nữ đi theo, người đang mang long tôn, thần thiếp với Vương cô nương đều không có giao tình gì với người, người lại đem an nguy của long tôn trong bụng ra giao hết vào tay thần thiếp với Vương cô nương, rốt cuộc người nghĩ gì?"
Lạc Âm Phàm mặt trắng bệch nhìn Liễu Ngân Tuyết hùng hổ doạ người.
"Không nói lời nào? Hảo, thần thiếp lại hỏi người, người biết rõ hồ sen nguy hiểm còn muốn tự mình hái hoa, Vương cô nương sợ người xảy ra chuyện mới ngăn lại, người mới bảo thần thiếp đi hái thay, thần thiếp đã giúp người hái sen rồi thì người còn đến cạnh thần thiếp làm gì, người rõ ràng phải biết không cẩn thận có thể rơi xuống hồ, người đang mang long tôn quý giá vô cùng mà không bận tâm an nguy của hoàng tôn, không hảo hảo bảo hộ hài nhi trong bụng mà lại muốn tới cạnh hồ sen, người rốt cuộc nghĩ gì?"
"Kỳ vương phi ăn nói cho cẩn thận, lúc ấy ta chỉ sợ ngươi rơi xuống nước nên mới đi qua kéo ngươi lại, không phải không bận tâm an nguy hoàng tôn, Kỳ vương phi đây là muốn đem lòng hảo tâm của ta bôi thành lòng lang dạ thú sao?" Lạc Âm Phàm phản bác.
Liễu Ngân Tuyết ha hả cười, Lạc Âm Phàm quả nhiên không hổ là Thái tử phi, so với Vương Tào Yến cơ linh hơn nhiều, sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy của nàng, nhưng Liễu Ngân Tuyết không sợ, nàng nói: "Lúc ấy Vương cô nương đang ở bên cạnh, sao người không bảo Vương cô nương tới kéo ta mà lại tự mình bất chấp an nguy tới kéo ta? Thái tử phi nương nương, người nói chuyện phải hợp tình hợp lý nha."
Móng tay cắm vào thịt, Lạc Âm Phàm phát hiện, chính mình thế nhưng vô pháp phản bác.
"Còn người với thần thiếp có thâm cừu đại hận gì, thỉnh Hoàng thượng, Thái
hậu, Hoàng hậu cùng Quý phi nương nương chiếu theo chuyện Vương cô nương sinh hận với thần thiếp để xem xét, ngày mừng thọ Thái hậu nương nương, thần thiếp được Hoàng hậu nương nương thưởng một bộ hồng trang, chẳng lẽ không đủ để người khác ghen ghét sao? Trong ngày thưởng xuân yến, thần thiếp đàn một khúc《 Băng qua sơn hà》 đoạt đi nổi bật của Thái tử phi, ai biết được, Thái tử phi có phải từ lúc đó liền sinh ra hận ý với thần thiếp hay không? Như Vương cô nương cũng là vì thần thiếp quá mức xuất chúng mà hận thần thiếp không phải sao?"
"Lòng người khó dò, quỷ quyệt hay thay đổi, ái hận chẳng lẽ lại chưng trên mặt cho người ta xem? Thanh danh Thái tử phi tốt, chẳng lẽ thanh danh của Vương cô nương trước đây không tốt sao? Nếu thanh danh nàng không tốt thì có được trưởng công chúa ưu ái tự mình tới Vương phủ nhà bọn họ cầu hôn hay không?"
Tiêu quý phi lạnh lùng nói: "Liễu Ngân Tuyết, ngươi dám nói nói Thái tử phi ghen ghét ngươi, ngươi lớn mật!"
"Thần thiếp phong hoa cái thế, tài mạo vô song, nàng ghen ghét ta, cũng là chuyện bình thường," Liễu Ngân Tuyết ánh mắt kiêu căng, liếc mắt một cái nhìn lại, lại có vài phần không ai bì nổi, mà nàng lại bỗng nhiên lạnh lùng cười, "Hơn nữa, thần thiếp nghĩ, hoàng tôn trong bụng Thái tử phi vốn là không giữ nổi, nếu không, nàng sẽ không lấy hoàng tôn ra hãm hại thần thiếp."
Lạc Âm Phàm trợn trừng mắt: "Ngươi nói hươu nói vượn."
"Hoàng thượng, thần thiếp thỉnh cầu tuyên thái y thường bắt mạch cho Thái tử phi đến đối chất." Liễu Ngân Tuyết dập đầu nói.
Đây là điểm mấu chốt khi ở trong phòng tối nghĩ nát óc mới ra, thái y thường bắt mạch cho Thái tử phi có thể là người cứu được nàng, hài tử trong bụng Lạc Âm Phàm tuyệt đối có vấn đề, nếu không, nàng ta sẽ không làm như thế.
Lạc Âm Phàm nhìn về phía Lâu Dật, trong mắt hiện lên hoảng loạn.
Lâu Dật đang muốn nói chuyện, Hoàng hậu lại chặn trước mở miệng: "Thần thiếp cho rằng, có thể tuyên thái y tới hỏi một chút, cũng làm cho Kỳ vương phi hết hy vọng."
Tiêu quý phi thầm hận trừng mắt nhìn Hoàng Hậu một cái, nói là để cho Liễu Ngân Tuyết hết hy vọng, nhưng trên thực tế lại là đứng về phía Liễu Ngân Tuyết, như chuyện thương thế trên trán Liễu Ngân Tuyết, bà ta cũng khơi ra để Hoàng thượng bực Thái tử.
Liễu Ngân Tuyết ngước mắt, cảm kích nhìn Hoàng hậu một cái.
Hoàng thượng nói: "Tuyên Lưu thái y."
Lưu thái y chính là người đứng đầu Thái Y Viện, đã làm ở Thái Y Viện hơn bốn mươi năm, biết Giao Thái Điện tuyên ông liền nghĩ ngay đến chuyện ồn ào hôm nay Thái tử phi rơi xuống nước, người quen nhìn hậu cung lục đục như ông trong lòng sớm đã cân nhắc.
Thái tử điện hạ đã sớm phân phó, ông đương nhiên chỉ có thể lựa chọn đứng về phía Thái tử, giấu kĩ chuyện này.
Lưu thái y khom người đi vào Giao Thái Điện, quỳ xuống hành lễ.
Hoàng hậu hỏi: "Lưu thái y, ngươi phụ trách bắt mạch cho Thái tử phi hàng ngày, ngươi nói rõ ràng, trước khi Thái tử phi rơi xuống nước, hài tử trong bụng có khỏe mạnh không?"
Lưu thái y run run rẩy rẩy, một lúc lâu không nói gì.
Thái hậu không vui nói: "Lưu thái y, ngươi bị câm sao?"
Lưu thái y đang muốn nói chuyện, Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên nói: "Lưu thái y, ông phải nghĩ kĩ rồi hãy nói, hài tử trong bụng Thái tử phi quý giá thế nào, chẳng lẽ Thái tử với Thái tử phi thật sự chỉ tìm một mình ông xem mạch thôi hay sao? Có một số việc, ông không có biện pháp không có nghĩa là người khác không có cách, rốt cuộc thì phương pháp cổ truyền dân gian rất nhiều, nếu có người khác xem mạch cho Thái tử phi, người ta nói thật thì ông chính là phạm tội khi quân."
Lưu thái y cả người run lên, Liễu Ngân Tuyết nói không sai.
Thái tử với Thái tử phi rất mong chờ hài tử, không có khả năng đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người ông, đương nhiên là còn tìm người khác, nếu Hoàng thượng điều tra ra, cả nhà ông sẽ phải chết.
Ông không dám mạo hiểm như vậy.
Lạc Âm Phàm lạnh lùng nói: "Kỳ vương phi, ngươi nói hươu nói vượn, ta đi tìm người khác xem mạch bao giờ?"
Liễu Ngân Tuyết lộ ra nụ cười như đã định liệu trước: "Người nọ họ Lý, giữa mày có nốt ruồi đen, tay trái thiếu một ngón tay, không phải sao?"
"Ngươi...... Nào có người như vậy?"
Liễu Ngân Tuyết không trả lời, nàng nhìn Lưu thái y, chờ Lưu thái y nói chuyện.
Lưu thái y thấy Liễu Ngân Tuyết nói rõ ràng mạch lạc, biết được Thái tử phi đích xác có tìm người khác, mà Liễu Ngân Tuyết còn gặp người đó rồi, ông không dám nói dối giúp Thái tử nữa, ông cắn môi, cúi đầu nói: "Thái tử phi thân kiều thể nhược, hài tử trong bụng vốn đã không ổn, sau đó lại không cẩn thận động thai khí, hài tử vốn là không giữ nổi."
Tiêu quý phi đại kinh thất sắc.
Lạc Âm Phàm quỳ sụp xuống đất.