Cũng không biết những lời hồ ngôn loạn ngữ bên ngoài là ai truyền, quả thực nửa điểm cũng không đúng.
Dung mama nói: "Thời trẻ Vương gia bôn tẩu khắp nơi, sống ở ngoài là chủ yếu, rất ít ở trong phủ, các di nương cả tháng còn không gặp Vương gia được một lần, hơn nữa mỗi lần Vương gia về phủ đều là để dưỡng thương, mấy năm nay, Vương gia lưu lại trong phủ lâu nhất chỉ có hai lần, một lần là bị thương ở chân, một lần chính là lần trúng độc gần đây."
Ẩn ý chính là Vương gia không có tinh lực cũng chẳng có thể lực để sủng hạnh những di nương hoa hòe đó.
Liễu Ngân Tuyết áp xuống hoang mang với kích động trong lòng, hỏi tiếp: "Chuyện Vương gia bị thương ở chân hạ nhân trong phủ nói thế nào?"
"Nói là bị thương ở bên ngoài, còn rốt cuộc bị thương thế nào thì nô tỳ hỏi thăm nhiều rồi nhưng không ai nói được rõ ràng," Dung mama nhìn thần sắc của Liễu Ngân Tuyết, "Chuyện của Vương gia ở bên ngoài, người trong phủ không biết cũng bình thường."
Cho nên những người biết nguyên nhân thực sự khiến chân Lâu Duẫn bị thương cũng chỉ có vài chủ tử trong phủ.
Bởi vì liên quan đến đương triều Thái tử phi và những người có thân phận tôn quý nhất Kỳ vương phủ, bọn họ sợ để lộ ra sẽ nháo động đến căn cơ của Kỳ vương phủ nên mới nhất trí ngậm miệng không nói.
Mà Diệp Uyển Tích cũng vì lôi kéo quan hệ với nàng nên mới nói ra sự thật?
Vô luận như thế nào, Lâu Duẫn không động qua những di nương đó, nàng cũng dễ xử lý hơn.
Dung mama nói: "Những di nương đó trên danh nghĩa rốt cuộc vẫn là nữ nhân của Vương gia, Vương phi muốn xử lý các nàng cũng nên nói qua với Vương gia trước, tránh cho tình cảm phu thê vì những người không đáng mà sinh ra kẽ hở, mất nhiều hơn được."
Liễu Ngân Tuyết xoa xoa thái dương: "Việc này ta sẽ cẩn thận cân nhắc."
Liễu Ngân Tuyết xưa nay mọi việc đều có chủ ý của riêng mình, Dung mama không dám nhiều lời chỉ có thể nhắc khéo như vậy, chủ tớ hai người lại tiếp tục thương lượng an trí nha hoàn mới và những lão nhân hầu hạ trong phủ thế nào, xong xuôi Dung mama liền lui xuống.
Ngoại viện, hôm nay trời chưa sáng Mạnh Vọng Ngôn đã đến Kỳ vương phủ, ngồi trong phòng chờ đợi gần hai canh giờ vẫn chưa thấy Lâu Duẫn ra, gã sai vặt ở phòng chờ biết hắn là người của Trích Tinh Lâu, có chút sợ.
Gã sai vặt run rẩy thêm trà nóng cho Mạnh Vọng Ngôn, trấn an nói: "Vương gia đang bận thương nghị sự tình với vài vị quản sự, thỉnh công tử không cần gấp gáp, chờ một lát."
Biểu tình Mạnh Vọng Ngôn có chút âm trầm, hắn cầm chung trà lên yên lặng nhấp một ngụm, chưa lên tiếng.
Gã sai vặt khom người thối lui ra cửa, ngóng Vương gia nhà mình nhanh nhanh hiện thân.
Sau thời gian nửa nén hương, Lâu Duẫn thương nghị xong với vài vị quản sự rồi mới tới, hắn nhẹ nhàng phất tay, người hầu trong phòng sôi nổi lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Mạnh Vọng Ngôn và Lâu Duẫn.
Mạnh Vọng Ngôn quỳ một gối xuống đất, hai tay dâng lên lệnh bài "Lâu chủ" trình trước mặt Lâu Duẫn: "Hiện giờ thân thể Lâu chủ đã tốt, lệnh bài Lâu chủ này thuộc hạ đương nhiên phải trả lại, thỉnh Lâu chủ sớm trở lại Trích Tinh Lâu, chủ trì đại cục."
Lâu Duẫn ngồi vào ghế chủ vị, đối với việc Mạnh Vọng Ngôn đến không có gì bất ngờ.
Người muốn ngồi ghế Lâu chủ của Trích Tinh Lâu rất nhiều nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh ngồi, đặc biệt là hiện tại Trích Tinh Lâu đã quy thuận triều đình nhưng người trên giang hồ muốn tiêu diệt Trích Tinh Lâu vẫn nhiều không đếm xuể, mà triều đình lại không có hoàn toàn tiếp nhận Trích Tinh Lâu, muốn ngồi yên ổn trên vị trí Lâu chủ Trích Tinh Lâu, khó càng thêm khó.
Ít nhất, Mạnh Vọng Ngôn tự nhận là mình không có bản lĩnh ngồi yên trên vị trí đó.
Hắn trên giang hồ bị cho là tà ma ngoại đạo, trong triều đình cũng không được ưa thích, hai bên ép vào, hắn cầu sinh trong khe hở, khi Lâu Duẫn hôn mê, hắn duy trì Trích Tinh Lâu đã không dễ dàng gì.
Hoàng Thượng muốn bồi dưỡng Trích Tinh Lâu thành ám vệ hoàng gia, ngoài miệng là vậy nhưng Trích Tinh Lâu bọn họ muốn trở thành ám vệ chân chính vẫn còn một đoạn đường dài phải đi.
Bọn họ cần một người có huyết mạch hoàng gia như Lâu Duẫn dẫn dắt, để bọn họ đi được lên con đường đó.
Mạnh Vọng Ngôn chờ Lâu Duẫn lấy lại lệnh bài nhưng hắn quỳ một lúc lâu vẫn không thấy Lâu Duẫn có động thái gì, Mạnh Vọng Ngôn ngẩng đầu, hồ nghi nhìn Lâu Duẫn: "Lâu chủ?"
Lâu Duẫn nói: "Mấy ngày này, ngươi tọa trấn Trích Tinh Lâu, vất vả rồi."
"Lâu chủ bệnh nặng, thuộc hạ theo lý nên phân ưu với Lâu chủ, hiện giờ Lâu chủ đã khang phục, lệnh bài này thỉnh Lâu chủ thu hồi, Trích Tinh Lâu còn cần Lâu chủ dẫn dắt." Mạnh Vọng Ngôn nói.
Lâu Duẫn cầm lệnh bài, đặt lên bàn bên cạnh ghế chủ vị: "Mấy đường chủ có an phận không? Ngươi đứng lên mà nói."
Thấy Lâu Duẫn đã thu lệnh bài lại, Mạnh Vọng Ngôn nhẹ thở ra, đứng dậy cúi đầu đáp: "Thuộc hạ trung thành chắc hắn Lâu chủ đã biết, Tô Lưu Vận theo người đã lâu, người hôn mê nửa năm, nàng ở Trích Tinh Lâu làm việc luôn nhanh nhẹn rõ ràng, đề phòng có người nhân lúc người chưa khỏe hắn mà nháo ra sự tình, Bạch Thánh Thủ để tìm Cửu Linh Hoa với Thiên Tằm Cổ vẫn luôn bôn bê bên ngoài, trở về cũng không thấy có gì bất thường, chỉ có Quỷ Thư, hành tung thuộc hạ không nắm được hết."
"Quỷ Thư khinh công trác tuyệt, từ khi lão Lâu chủ còn nằm quyền, hành tung của hắn đã mơ hồ, ngươi không theo được hắn cũng là chuyện bình thường, chỉ là..."
Giọng Lâu Duẫn dừng một chút, môi mỏng gợi lên một chút cong cong, mí mắt hơi híp lại, ẩn ẩn lộ ra vài phần nguy hiểm.
Lâu Duẫn chỉ ngừng lại một chút, trán Mạnh Vọng Ngôn đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn nghe Lâu Duẫn tiếp tục nói: "Ngươi xác định ngươi không biết Quỷ Thư âm thầm lui tới với Thái tử Lâu Dật?"
Mạnh Vọng Ngôn "Rầm" một tiếng quỳ gối trước mặt Lâu Duẫn, mồ hôi từ thái dương chảy xuôi xuống, Mạnh Vọng Ngôn dập đầu nói: "Lâu chủ thứ tội, chuyện này liên quan đến sinh tử của Quỷ Thư, thuộc hạ chưa có chứng cứ xác thực nên chưa dám bẩm báo với Lâu chủ."
Lâu Duẫn đứng dậy, nửa ngồi xổm trước mặt Mạnh Vọng Ngôn: "Trích Tinh Lâu chúng ta làm việc đã bao giờ cần chứng cứ chưa?"
Cả người Mạnh Vọng Ngôn run lên.
Đúng vậy, trước nay Trích Tinh Lâu giết người, ai đưa tiền thì đó là khách hàng, bọn họ giết người không cần chứng cứ, xử trí yêu ma quỷ cái trong nội bộ lại càng không cần chứng cứ.
Kỳ thật Quỷ Thư lén lút qua lại với Thái tử Lâu Dật, Mạnh Vọng Ngôn vốn đã có chút nghi ngờ, hắn thậm chí còn âm thầm ảnh cáo hắn nhưng Quỷ Thư đáp lại thập phần đương nhiên.
"Chúng ta sớm muộn gì đều là người của tân đế, sớm quy thuận Thái tử chẳng phải càng có thành ý hay sao? Huống chi Lâu chủ hiện tại sống dở chết dở, có thể sống sót hay không còn chưa biết, cả Trích Tinh Lâu chúng ta không thể dựa hoàn toàn vào Lâu chủ được."
Hắn trả lời như vậy chính là thừa nhận hắn có lui tới với Thái tử, nhưng cùng là đường chủ, cộng sự nhiều năm, Mạnh Vọng Ngôn không muốn Quỷ Thư trở thành phản đồ bị Lâu Duẫn gột rửa, hắn luôn muốn kéo Quỷ Thư lại.
Không ngờ Lâu Duẫn nhìn như mặc kệ Trích Tinh Lâu nhưng chuyện gì cũng biết.
"Ta hỏi lại ngươi, ngươi xác định ngươi không biết Quỷ Thư âm thầm lui tới với Thái tử Lâu Dật?" Lâu Duẫn thấp giọng hỏi.
Rõ ràng vẫn là ngữ khí như vậy nhưng Mạnh Vọng Ngôn lại như từ đó nghe ra được sát ý, hắn cúi đầu, trả lời: "Thuộc hạ xác định, cầu Lâu chủ niệm tình Quỷ Thư bao năm qua đã làm không ít chuyện cho Trích Tinh Lâu, tha cho hắn một mạng."
Lâu Duẫn: "À...."
Hắn đứng dậy: "Ngươi trở về đi, chuyện của Quỷ Thư hôm nay coi như chưa nói gì."
Mạnh Vọng Ngôn minh bạch, Lâu Duẫn đây là muốn hắn ngậm miệng không nói, hắn không dám cãi lời, chắp tay cáo từ, khom người lui xuống.
Tối hôm đó, trời đột nhiên mưa to, mưa đột ngột không chút dấu hiệu, rào rào đổ xuống các loại hoa cỏ Liễu Ngân Tuyết mới trồng, nha hoàn Thanh Sơn Viện vội vã tụ lại, cố gắng cứu vớt những chậu hoa cho Liễu Ngân Tuyết.
Liễu Ngân Tuyết đứng dưới mái hiên, nhìn những chậu hoa bị mưa xối cho tan nát, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối.
"Người thích thì trồng lại là được, ngày mai nô tỳ sẽ tới hoa viên tìm cho người mấy cây hoa xinh đẹp tươi tốt, mang về trồng lại cho người ngắm, để người vui trở lại." Trầm Ngư an ủi.
Liễu Ngân Tuyết thở ngắn than dài: "Có mấy loại hiếm lại khó trồng, cũng không phải muốn là trồng lại được."
"Mama ở hoa viên sẽ trồng được thôi ạ, để nô tỳ dặn mama trồng cho tốt rồi mới đưa lại đây. À, nô tỳ nhớ là hôm nay Lam tiểu thư có đệ thiệp đến chơi, nói là Lam tiểu thư mới trồng được một ít hoa Sơn Chi trắng, hoa Sơn Chi ở chỗ chúng ta khá hiếm, mấy hôm nữa Lam tiểu thư đến sẽ mang tặng người."
Liễu Ngân Tuyết miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Thôi vậy cũng được."
"Vương gia còn ở ngoại viện sao?" Nàng hỏi ngược lại.
"Hình như không ạ, nghe nói đã đi ra ngoài," Trầm Ngư trả lời, "Mưa lớn như vậy, có lẽ Vương gia không thể về ngay được, nô tỳ đã dặn phòng bếp làm bữa tối trước cho người, đợi Vương gia về thì sẽ hầu hạ Vương gia dùng bữa sau."
Liễu Ngân Tuyết không trả lời mà hỏi lại: "Phòng bếp có làm món sườn mà Vương gia thích không?"
"Dạ có, hôm nay phòng bếp làm sườn chưng, còn có một con cá lớn, đầu nấu canh, thân hầm cải chua. Tay nghề của bà Ma luôn tuyệt đỉnh, người ăn trước nha?" Trầm Ngư hỏi.
Liễu Ngân Tuyết lắc đầu: "Thôi chờ Lâu Duẫn về ăn đi."
Trầm Ngư ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Vương phi, nô tỳ thấy người càng ngày càng quan tâm Vương gia đó nha."
Liễu Ngân Tuyết hơi giật mình.
"Nhưng mà đây là chuyện tốt, Vương gia là phu quân của người, người quan tâm Vương gia là chuyện đương nhiên, hơn nữa nô tỳ cảm thấy Vương gia đối với người cũng ngày càng săn sóc ôn nhu, không hề lạnh nhạt như trước đây, nô tỳ cảm thấy như bây giờ thật tốt, phu thê ân ái, cảm thông giúp đỡ cho nhau là tốt nhất." Trầm Ngư cười nói.
Liễu Ngân Tuyết lại không cười nổi.
Nàng vốn muốn chờ Lâu Duẫn trở về cùng dùng bữa nhưng đột nhiên lại đổi ý, nàng nói: "Bảo phòng bếp dọn cơm đi, ta đói rồi, không chờ Lâu Duẫn nữa."
Trầm Ngư thấy thật lạ, sao Vương phi nhà mình lại đổi tới đổi lui vậy.
Lạc Nhạn đứng bên cạnh trừng mắt nhìn Trầm Ngư một cái, Trầm Ngư cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn ra ngoài gọi phòng bếp dọn cơm.
Liễu Ngân Tuyết ăn tối xong, mưa càng lớn hơn, nha hoàn tới ngoại viện thăm hỏi trở về báo: "Vương phi, Vương gia không ở ngoại viện ạ, quản sự nói chiều hôm nay Vương gia đã ra ngoài, không dẫn theo ai."
Buổi chiều đã ra ngoài, đến bây giờ còn chưa về, Liễu Ngân Tuyết âm thầm lo lắng, sợ Lâu Duẫn xảy ra chuyện.
Nàng ở Thanh Sơn Viện có chút sốt ruột, không chờ thêm được nữa, bảo Lạc Nhạn lấy dù, tự mình đến ngoại viện chờ.
Đêm tối mưa sa gió giật, đèn lồng trắng lay động trong gió đêm, Lạc Nhạn che dù, sợ xiêm y của Liễu Ngân Tuyết bị ướt, đi ngang qua góc tường lại thấy một bóng đen đang đi về hướng này.
Trên đầu "Ầm" một tiếng sấm sét lớn, Liễu Ngân Tuyết hoảng sợ, nhìn chăm chú người trước mắt.
"Lâu Duẫn?" Liễu Ngân Tuyết nheo mắt nhìn qua màn mưa tầm tã.