Mục lục
Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy hắn quyết định trợ giúp Lâu Tông thượng vị, nhưng Lâu Tông vẫn là Lâu Tông, là hoàng đế tương lai, không phải huynh đệ của hắn, hắn không thể hỏi thăm mọi chuyện sẽ dễ khiến Lâu Tông nghĩ là hắn không kính trọng và tín nhiệm năng lực của Lâu Tông.

Lâu Tông một đường hộ tống Lâu Tông đến Sùng Dương Môn, nói: "Thành vương huynh, đệ không vào cung đâu, đệ phải trở về thay đổi xiêm y, nếu để thế này hộ tống huynh tiến cung không thích hợp lắm."

Tuy hắn mặc hắc y nhưng trên người vẫn đầy vết máu, Lâu Tông còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn, mang một thân huyết tinh tiến cung đúng là không hợp quy củ, Lâu Tông cũng không có ý để hắn hộ tống mình vào tận nơi.

Lâu Tông nói: "Vậy đệ về trước đi, có việc gì ta sẽ tìm đệ thương nghị."

Từ biệt Lâu Tông xong, Lâu Duẫn lập tức trở về Thanh Sơn Viện, thời tiết tháng hai vẫn còn lạnh, trong phòng đốt chậu than sưởi ấm, Lâu Duẫn vừa vào phòng, Liễu Ngân Tuyết đã ngửi thấy mùi máu tươi ập vào mặt, nàng thoáng nhíu mày, nhìn về phía Lâu Duẫn.

Nhìn thấy Lâu Duẫn toàn thân đều có vết máu, trong mắt nàng hiện lên một chút kinh hoảng.

"Sao lại thế này? Chàng bị thương?" Giọng Liễu Ngân Tuyết có chút dồn dập.

"Không," Lâu Duẫn lắc đầu, vừa nòi vừa đi vào phòng ngủ, "Thành vương huynh ở ngoài thành gặp thích khách ám sát, người bên cạnh còn quá ít, không địch lại được nên ta ra tay giúp giải quyết, máu trên người đều là của người khác dính vào, nàng đừng lo."

Hắn cở quần áo, trên người chỗ trắng chỗ hồng, nhìn qua đã thấy ghê người.

Liễu Ngân Tuyết có chút mất tự nhiên, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn hỏi: "Thành vương giờ đang ở đâu?"

"Tiến cung diện thánh," Lâu Duẫn đem quần áo dơ vừa cởi ra đá đến góc tường, xoay người đi vào phòng tắm, giọng hắn từ trong phòng tắm truyền ra, "Sau chuyện hôm nay, văn võ trong triều sẽ biết ta đã đứng về phía Thành vương."

Liễu Ngân Tuyết gọi Lai Bảo tiến vào cầm bộ xiêm y dính máu của Lâu Duẫn vứt đi, đồng thời đáp lời hắn: "Như vậy cũng tốt, có chàng đi đầu đứng về phía Thành vương, tự nhiên sẽ có những người khác lục tục suy xét đứng về phía Thành vương."

Lâu Duẫn đang tắm rửa nở nụ cười, Liễu Ngân Tuyết luôn có thể nhanh chóng hiểu được ý đồ của hắn.

"Những thích khách đó là người của ai? Đã điều tra ra chưa?" Liễu Ngân Tuyết tiếp tục hỏi.



Tiếng Lâu Duẫn nói chuyện hòa với tiếng nước chảy: "Còn có thể là ai, tri phủ Lương Châu tham ô nhiều bạc như vậy nhưng số bạc tra được trong nhà hắn lại không nhiều lắm, nàng nói xem số bạc còn lại đi đâu, đương nhiên là chảy về túi ai thì người đó chính là chủ mưu đứng sau, điểm này Thành vương tự mình hiểu được."

"Hắn không nói với ngươi à?"

"Là ta không hỏi, có một số việc, hắn không chủ động đề thì ta cũng sẽ không chủ động hỏi đến, tránh cho hắn đa tâm." Động tác tắm rửa của Lâu Duẫn rất nhanh nhẹn, thực mau đã tẩy sạch sẽ từ đầu đến chân.

Lai Phúc cầm quần áo đi vào hầu hạ, Lâu Duẫn vừa để Lai Phúc hầu hạ mặc quần áo, vừa nói chuyện với Liễu Ngân Tuyết: "Tên tri phủ kia đang bị áp giải về kinh, ước chừng ba ngày sau là có thể đến cửa thành."

Liễu Ngân Tuyết: "Ta cảm thấy hắn sẽ chết trên đường."

"Chết thì chết, dù sao Thành vương đã nắm được chứng cứ, hắn sống hay là chết cũng không sao cả." Lâu Duẫn thờ ơ, hắn vén mành lên, từ trong phòng tắm đi ra.

Tóc hắn vẫn còn ướt, tán loạn khắp nơi, Lâu Duẫn ngồi vào ghế thái sư, Lai Phúc liền tiến lên cầm khăn lau tóc cho hắn.

Liễu Ngân Tuyết đang cầm ấm lô sưởi tay liền đi qua, đưa ấm lô cho Lâu Duẫn để hắn ôm, rồi lấy khăn trong tay Lai Phúc, đứng sau Lâu Duẫn, tự mình lau tóc cho hắn.

Lai Phúc thật cao hứng, không dám quầy rầy bọn họ, lặng yên không một tiếng động lui xuống.

Lâu Duẫn có chút ngẩn ngơ, hắn không ngờ Liễu Ngân Tuyết sẽ chủ động lau tóc cho hắn, trái tim hắn nhảy dựng lên, đập bình bịch, hắn đặt tay lên trước ngực, gắt gao ôm chặt lấy, giống như nếu không dữ thì trái tim sẽ nhảy từ ngực trái ra ngoài.

Đầu ngón tay non mềm của Liễu Ngân Tuyết xẹt nhẹ qua vành tai Lâu Duẫn, hắn không khỏi run rẩy, trên người tràn ra một cỗ tê dại, hắn không dám cử động, ngơ ngác ngồi như một con rối gỗ.

"Chàng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Lâu Dật không?

"Khó nói," Giọng Lâu Duẫn có chút ngập ngừng, "Quan thâm ô trong triều không ít, tên tri phủ Lương Châu kia muốn ngồi vững cần có người trong triều hậu thuẫn cho hắn, mà người trong triều từng nói giúp cho hắn cũng không ít, nhất thời chưa thể biết rốt cuộc là ai."

cùng Lâu Dật có hay không quan hệ?"

Liễu Ngân Tuyết đang giúp hắn lau tóc, nghe vậy không khỏi có chút thất vọng.

"Nếu thật sự có liên quan đến Thái tử thì tốt." Nàng nói.

Lâu Duẫn lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu, hắn nói: "Đợi chút ta đến Thành vương phủ một chuyến, hỏi một chút tình huống."

***

Đông Cung, Lâu Dật đang như kiến bò trên chảo nóng, hôm nay hắn liên tiếp nhận mấy tin tức không vui, đầu tiên là thích khách được cử đi ám sát Thành vương ngoài thành không chỉ nhiệm vụ thất bại mà còn không tên nào sống sót, thứ hai là tri phủ Lương Châu ba ngày sau sẽ bị áp giải vào kinh, thứ ba là Lâu Duẫn đã quy về phía Thành vương, thứ tư là Thành vương đã đem chứng cứ liên quan đến việc tri phủ Lương Châu tham ô trình lên Hoàng thượng.

Lâu Dật quả thực sứt đầu mẻ trán, nghe nói Hộ Bộ thượng thư Tào Văn Long cầu kiến, đầu càng thêm nhức.

"Cho ông ta vào!" Lâu Dật phiền lòng nói.



Hộ Bộ thượng thư Tào Văn Long được Lâu Dật thu về dưới trướng từ khi vẫn còn là Hộ Bộ thị lang, đến khi Hộ Bộ thượng thư tiền nhiệm từ quan, Lâu Dật liền vận dụng quan hệ khắp nơi để Tào Văn Long thăng lên, Tào Văn Long năm nay đã ngoài bốn mươi, đi theo Lâu Dật đã bốn năm, chính là ngân khố của hắn.

Trong thành Biện Kinh này làm việc gì cũng cần tiền nên có thể thấy Hộ Bộ thượng thư này quan trọng thế nào với Lâu Dật, nếu mất đi ngân khố này, Lâu Dật sẽ mất đi một đại trợ lực.

Tào Văn Long quỳ gối trước mặt Lâu Dật, dập đầu: "Cầu xin Thái tử điện hạ giúp lão thần!"

"Ngươi nói thì dễ, bổn cung hỏi ngươi, sao tay chân của ngươi lại làm việc không sạch sẽ như vậy hả? Lại để Lý Đức Khu tìm được chứng cứ, giờ thì tốt rồi, bổn cung vốn tưởng là Lâu Tông chỉ đi cứu tế, ai ngờ cứu tế chỉ là thuận đường, thu thập các ngươi mới là mục đích chính, hắn đã đem tất cả chứng cứ trình lên phụ hoàng, ngươi bảo bổn cung giúp ngươi kiểu gì? Chẳng lẽ ngươi muốn bổn cung vào Ngự Thư Phòng của phụ hoàng ăn trộm chứng cứ sao?" Lâu Dật tức giận đến cả người phát run.

Hắn run thì Tào Văn Long còn run hơn, mới hơn bốn mươi nhưng đột nhiên như già đi chục tuổi, tuyệt vọng nhìn Lâu Dật, sợ đến mức hai mắt đỏ bừng.

"Vậy lão thần nên làm gì bây giờ? Cầu Thái tử điện hạ chỉ cho lão thần một con đường." Tào Văn Long nói.

Lâu Dật thở dài, khuyên giải an ủi nói: "Ngươi cũng đừng nóng vội, vẫn còn có cách, chưa định tội thì vẫn còn có đường xoay chuyển, ngươi về trước đi, để bổn cung đến chỗ phụ hoàng nghe ngóng tình hình đã."

Tào Văn Long vừa nghe Lâu Dật muốn giúp hắn, tức khắc có hy vọng, dập đầu nói: "Lão thần đa tạ Thái tử điện hạ, lão thần nguyện vì Thái tử điện hạ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi."

Lâu Dật xua xua tay: "Biết ngươi trung tâm rồi, mau về đi."

Tào Văn Long đứng dậy rút đi.

Hắn vừa đi, Lạc Âm Phàm liền đến, nàng đứng sau Lâu Dật, giúp Lâu Dật xoa xoa thái dương, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, xin thứ cho thần thiếp lắm miệng, Tào Văn Long kia điện hạ không cứu được đâu, để phòng ông ta lôi theo người ra, chi bằng khiến ông ta câm miệng đi."

Lâu Dật đau đầu nói: "Chuyện này bổn cung đã có chủ ý, ngươi dưỡng tốt bản thân là được."

Lâu Dật nói xong quay đầu lại liếc nàng một cái, Lạc Âm Phàm mang thai đã năm tháng, bụng cũng đã to hơn, khi đi cần có người dìu, lần trước không giữ được hài tử nên lần này nàng phá lệ cẩn thận, nếu trong cung không có ai triệu kiến thì nàng sẽ không bao giờ ra khỏi Đông Cung.

Mà nàng ước chừng cũng đã nghĩ thông suốt, bản thân với Lâu Duẫn không phải ngồi trên cùng thuyền, hiện giờ đã hoàn toàn đứng về phía Lâu Dật.

"Thần thiếp nghe nói Kỳ Vương đã quy về Thành vương?" Lạc Âm Phàm nhìn sắc mặt Lâu Dật, cẩn thận hỏi.

Lâu Dật cười lạnh: "Ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, đi hại Liễu Ngân Tuyết, Lâu Duẫn đương nhiên không có khả năng đứng chung một thuyền với bổn cung nữa, bổn cung vốn tưởng Lâu Tông kia là kẻ an phận, không ngờ là bổn cung nhìn lầm, hừ! Muốn đấu với bổn cung không dễ như vậy, Lâu Duẫn muốn lợi dụng Thành vương để vặn ngã bổn cung, hắn nằm mơ!"

Dưới cơn phẫn nộ, Lâu Dật vung tay lên, chén trà trên bàn liền bị hắn hất bay xuống đất, vỡ tan tành.

Lạc Âm Phàm hoảng sợ.

"Thần thiếp nghĩ, đáng lo không phải Kỳ vương mà là Liễu thái phó, thái phó làm quan nhiều năm, môn sinh vô số, tính ra đại thần trong triều mười người thì có tới năm sáu người từng được ông ta chỉ điểm hoặc trợ giúp, mà Liễu thái phó lại cực kỳ thương Liễu Ngân Tuyết, thần thiếp chỉ sợ Liễu thái phó cũng sẽ giống Kỳ vương, quy về phía Thành vương, nếu như vậy thì trong triều cũng sẽ có rất nhiều người đứng về phía bên đó," Lạc Âm Phàm lo lắng nói, "Chuyện kia sẽ càng không dễ thực hiện."

"Ngươi cũng biết khó thực hiện à? Nếu không phải vì ngươi thì Liễu thái phó có đối địch với bổn cung không?" Nếu không phải Lạc Âm Phàm đang hoài hài tử, nếu không phải nàng là nữ nhi của Tả tướng thì lúc này Lâu Dật đã cho nàng hai bạt tai.



Lạc Âm Phàm không muốn bàn luận với hắn chuyện nàng có bao nhiêu chán ghét đối với Liễu Ngân Tuyết, hiện tại điều quan trọng nhất chính là Thành vương đã xuất đầu tranh vị, vị trí Thái tử của Lâu Dật đang lung lay, nếu bọn họ không thể chèn ép đám người Thành vương thì bọn họ sẽ xong đời.

Nhẹ thì bị biếm ra khỏi kinh, nặng thì nhà tan cửa nát.

"Thần thiếp chỉ là một nữ nhân, nào có nghĩ nhiều như vậy, thần thiếp thấy Liễu Ngân Tuyết không vừa mắt nên muốn đối địch với nàng ta, điện hạ đừng giận, bây giờ chuyện đó cũng không phải chuyện quan trọng nhất, người có phái người nhìn chằm chằm Liễu gia không." Lạc Âm Phàm nói sang chuyện khác.

"Ngươi cũng biết ngươi chỉ là một nữ nhân thiển cận, chuyện của bổn cung không cần ngươi nhọc lòng, ngươi hao hảo sinh hạ hài tử là được." Lâu Dật đứng lên đi ra ngoài, khi ra tới cửa lại bỗng nhiên dừng lại, quay đầu dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lạc Âm Phàm chằm chằm, nói: "Nếu Tả tướng phu nhân tới đây, nên nói thế nào, ngươi hẳn là đã biết."

Lạc Âm Phàm gật đầu: "Thần thiếp đã biết."

Lâu Dật đi rồi, Lạc Âm Phàm cảm thấy hai chân có chút tê dại, cung nữ đi lên đỡ nàng ngồi xuống, ngồi một lát, tiểu thái giám liền tiến vào bẩm: "Nương nương, Thái tử điện hạ đến cung của Quý phi nương nương."

Lạc Âm Phàm trầm giọng nói: "Xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn đương nhiên là muốn đi tìm Quý phi."

Tình cảnh hiện giờ của nàng thật gian nan, Thái hậu không thích nàng, mỗi lần nàng đến thỉnh an Thái hậu, bà đều không cho sắc mặt tốt, Quý phi cũng không thích nàng, sau chuyện hôm nay, Quý phi sẽ càng chán ghét nàng, bởi vì nàng muốn đối phó Liễu Ngân Tuyết mà kéo cho Lâu Dật quá nhiều kẻ thù, những kẻ thù đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới vị trí trữ quân của hắn, Hoàng hậu thì càng không phải nói, căn bản không phải người đứng chung một thuyền.

Lạc Âm Phàm sống hơn hai mươi năm, hai việc khiến nàng hối hận nhất, một là lúc trước cự tuyệt lão Vương gia cầu hôn cho Lâu Duẫn, hai là hãm hại Liễu Ngân Tuyết đẩy nàng xuống nước, nhưng đã đến nước này thì có hối hận cũng vô dụng.

Nàng chỉ có thể đi tiếp con đường mình đã chọn, không muốn cũng phải đi.

Sau bữa tối, Lâu Duẫn sai người chuẩn bị xe ngựa, tự mình tới Thành vương phủ. Lúc này Lâu Tông mới từ trong cung về, biết Lâu Duẫn tới có việc muốn nói với hắn liền lập tức bảo Lâu Duẫn vào trong thư phòng.

Lâu Duẫn nói: "Đệ tới tìm Thành vương huynh là có việc muốn hỏi."

"Chuyện gì vậy?" Lâu Duẫn ngồi xuống, tự mình rót trà cho Lâu Duẫn, "Chuyện án tham ô của tri phủ Lương Châu à?"

"Kỳ thật ta đã biết chuyện này thực mau sẽ có kết quả, ta cũng không thực sốt ruột mà là Ngân Tuyết muốn biết," Lâu Duẫn có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Nàng tương đối sốt ruột, muốn biết chuyện này có liên quan gì đến Thái tử không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK