Mục lục
Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Vi Lan lau nước mắt trên khóe mắt: “Có phải rất đau không, có cần gọi bác sĩ đến xem không?”

 

Phó Mặc Tranh nén nước mắt lắc đầu, mở miệng câu đầu tiên là hỏi: “Đứa nhỏ… Có phải đứa nhỏ mất rồi không?”

 

Mộ Vi Lan sụt sịt, vươn tay sờ vào khuôn mặt nhỏ của cô, vừa khóc vừa cười an ủi cô: “Đường Đậu của chúng ta còn nhỏ, chưa phải lúc để có con”

 

“Cho nên, nó thật sự không còn rồi sao?”

 

Giọng nói của Phó Mặc Tranh run rẩy.

 

Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan im lặng rất lâu, coi như không lên tiếng mà trả lời câu hỏi của cô.

 

Phó Hàn Tranh cúi người, xoa xoa đầu con gái, nhẹ giọng nói: “Con bây giờ quan trọng nhất là nghỉ ngơi thật tốt, những thứ khác cứ giao.

 

cho bố con xử lí, không cần quan tâm. Có bố ở đây, không ai có thể bắt nạt con được.”

 

Hai hàng nước mắt của Phó Mặc Tranh chảy xuống, vô cùng áy náy: Bố, Mộ Mộ, xin lỗi, có phải con rất kém cỏi không, con đã làm bố mẹ mất mặt”

 

Mộ Vi Lan nói: “Con là con gái của bố mẹ, sao lại khiến bố mẹ thấy mất mặt được chứ?”

 

Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán con gái, khàn giọng nói: “Không cần biết con đã làm những gì, con chính là con gái của bố mẹ, bố và Mộ Mộ sẽ luôn yêu con, chiều con vô điều kiện.”

 

Mộ Vi Lan nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, được bàn tay to của Phó Hàn Tranh bao trùm lên.

 

Phó Mặc Tranh nói: “Bố, bố mắng con đi, con cảm thấy rất khó chịu, bố mắng con rồi, con sẽ thoải mái hơn một chút.”

 

Bây giờ cô mới đến mức nào.

 

lết, cô không hiểu chuyện đến mức nào, tùy hứng “Con là áo bông nhỏ của bố, sao bố lại nỡ mắng con chứ, như lúc.

 

nhỏ cho dù con làm vỡ đồ sứ bố thích nhất, bố cũng không mắng con, bởi vì bố yêu con”

 

Phó Mặc Tranh ở trong bệnh viện liên tục mấy ngày, ban đầu, cô hay.

 

một mình nằm trên giường bệnh, không biết liên tưởng đến cái gì, nước mắt cứ thế mà chảy xuống.

 

Sau đó, cô không khóc nữa, cả người trâm xuống rất nhiều.

 

Phó Hàn Tranh cùng Mộ Vi Lan nhìn thấy đều vô cùng đau xót.

 

Trong mắt bọn họ, Đường Đậu từ nhỏ đến lớn đều hoạt bát vui vẻ, chưa từng chán nản không vui như thế này bao giờ.

 

Lâm Bạc Thâm cùng đứa nhỏ đã mất đối với cô là sự đả kích rất lớn Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan không hề hỏi gì đến Lâm Bạc Thâm hay việc ngã xuống lầu.

 

Phó Hàn Tranh thà phái người đi điều tra, cũng không muốn xát muối lên vết thương của Đường Đậu.

 

Diệp Duy đến bệnh viện thăm Phó Mặc Tranh.

 

Mộ Vi Lan dặn dò Diệp Duy ở bên ngoài phòng bệnh: “Duy Duy, bình thường quan hệ của cháu với Đường Đậu là tốt nhất, con bé không muốn nói ra sự việc kia với cô và bố nó, nhưng có lẽ sẽ nói cho cháu.

 

Cháu giúp cô khuyên bảo con bé, con bé không cười lâu lắm rồi, ngày trước con bé thích cười nhất mà. Cô nhờ cháu đấy!”

 

Trong lòng Diệp Duy cũng khó chịu, trong mắt chua xót nói: “Cô Mộ, cô yên tâm, Tranh Tranh là bạn tốt nhất của cháu, cháu nhất định sẽ làm cho cậu ấy vui vẻ.”

 

“Được được, cảm ơn cháu”

 

Mộ Vi Lan ôm lấy Diệp Duy.

 

Diệp Duy tiến vào phòng bệnh, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đều ra ngoài, không quấy rầy bọn họ nói chuyện.

 

Diệp Duy giả bộ ung dung nói: “Cậu nằm ở đây mãi, có phải buồn tẻ lắm không?”

 

Phó Mặc Tranh không có tâm tình, nói: “Tớ muốn ra viện, nhưng bố tớ với Mộ Mộ không cho, có điều đợi thêm mấy ngày nữa là tớ có thể ra viện rồi.”

 

“Vậy cậu sẽ quay về Bắc Thành nghỉ ngơi một thời gian sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK