Trước khi đến công ty, Mộ Vi Lan chạy đến hiệu thuốc dưới tòa nhà Phó Thị để mua thuốc tránh thai khẩn cấp 24 giờ.
Sáng sớm, một số thang máy công cộng của công ty đang được bảo trì, mà buổi sáng lại là thời gian cao điểm mọi người đi làm. Cộng với việc đêm qua Mộ Vi Lan bị ép “vận động quá mức” nên thể lực suy yếu, không thể chen mình vào trong thang máy. Cô nhìn đồng hồ, trong lòng nghĩ chắc chắn là lại đến muộn rồi. Hướng Nam Tây đi ngang qua cô, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, mỉm cười đầy khiêu khích: “Nghe nói tối qua cô cãi nhau với Hàn Tranh?”
Mộ Vi Lan mím môi, sắc mặt đờ đẫn. Cô nhìn thấy ngón tay thon dài trắng trẻo của Hướng Nam Tây ấn nút thang máy chuyên dụng, nhẹ nhàng cười khúc khích: "Hẹn gặp lại, tôi không cùng cô ở đây đợi thang máy nữa.”
Cửa thang máy chuyên dụng mở ra, Hướng Nam Tây sải bước trên đôi giày cao gót Jimmy-Choo trong ánh mắt ghen tị của mọi người, cô ta bước vào trong thang máy, còn mỉm cười khiêu khích với Mộ Vi Lan.
Và khi cửa thang máy chuyên dụng mở ra, Mộ Vi Lan lại vô tình nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang đứng bên trong.
Đôi mắt đen của anh sâu thẳm và lạnh lùng, không nhìn được ra bất kỳ cảm xúc nào. Khi cửa thang máy sắp đóng lại, một cánh tay dài đột nhiên chặn cửa thang máy đang đóng lại.
Cánh cửa thang máy chuyên dụng lại mở ra, người đàn ông bên trong nhìn chằm chằm vào Mộ Vi Lan: “Vào đây."
Câu nói của Phó Hàn Tranh không chỉ định ai, mấy nhân viên nữ đứng cùng Mộ Vi Lan bên ngoài tim đập loạn xạ, đôi mắt long lanh lấp lánh, tưởng rằng Phó Hàn Tranh gọi bọn họ. Khi bọn họ đến gần thang máy, Từ Khôn ngăn họ lại và nói không cảm xúc: "Không phải gọi các cô, mà là gọi cô ấy."
Từ Khôn chỉ về phía Mộ Vi Lan. Mộ Vi Lan sững sờ, ngây người trước cửa thang máy. Cô ông định bước vào trong thang máy chuyên dụng đó, cô thà chen chúc trong thang máy công cộng, cũng không muốn đi chung thang máy với Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây.
Phó Hàn Tranh thấy Mộ Vi Lan nhăn mặt đứng đó, rõ ràng là không hài lòng, anh hơi nhíu mày, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Tôi kêu cô vào đây."
Mộ Vi Lan nắm chặt tay, trong lòng cô tràn ngập sự tức giận và uất ức. Bị Phó Hàn Tranh ra lệnh như vậy, cơn giận trong người cô càng lên cao hơn. Nhưng nếu cô không đi vào, anh lại có ý ép buộc cô. Cô không thể tranh cãi với Phó Hàn Tranh trước mặt bao nhiêu nhân viên như thế, cuối cùng cố đành bất chấp bước vào trong thang máy chuyên dụng.
Khi cửa thang máy đóng lại, Mộ Vi Lan nghe thấy những lời khinh bỉ, chê bai và những lời nghi ngờ chất vấn bên ngoài.
"Cô ta là ai? Tại sao lại có cùng đãi ngộ với giám đốc Hướng, có thể dùng thang máy của tổng giám đốc để lên lầu?"
“Mộ Vi Lan chẳng phải là bạn gái của cậu Diệp sao? Tại sao lại dây dưa đến tổng giám đốc rồi?
“Đúng là tiện nhân! Ăn trong bát, còn nhìn vào nồi!”
Cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, cắt đứt âm thanh thì thầm bàn tán bên ngoài.
Phó Hàn Tranh đứng phía sau thang máy, và vì Mộ Vi Lan và Hướng Nam Tây vào sau nên đứng phía trước.
Bầu không khí bên trong thang máy thật kỳ lạ và im lặng. Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm vào những con số màu đỏ đang được nhảy lên, hy vọng nó có thể lên nhanh hơn một chút.
Đến tầng 60, ngay khi cửa thang máy mở ra, Mộ Vi Lan vội vã bước ra khỏi thang máy, như thể ở trong thang máy thêm một giây cũng là khó khăn. Cho đến khi Hướng Nam Tây cũng đi ra ngoài, cửa thang máy đóng lại, Từ Khôn mới nhìn Phó Hàn Tranh và cẩn thận hỏi: “Boss, để cô Mộ rời đi như thế sao?”
Trước mặt mọi người, Boss gọi Mộ Vi Lan vào trong thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, rõ ràng là muốn nói cho mọi người biết sự đặc biệt của Mộ Vi Lan. Nhưng tâm tư của Boss sâu như đáy biển. Anh còn tưởng rằng Phó Hàn Tranh sẽ nhân cơ hội để đưa Mộ Vi Lan lên văn phòng tổng giám đốc ngồi một lúc, không ngờ Boss lại thả cô ấy đi như thế.
Và hai người ở trong thang máy cũng không hề nói chuyện.
Thậm chí, đến cả một ánh mắt cũng không nhìn nhau.
Phó Hàn Tranh không rời mắt, ánh mắt lặng lùng và điềm tĩnh, anh thờ ơ nói: “Không để cô ấy đi, anh sẽ giúp cô ấy làm việc chứ?”
Từ Khôn không nói nên lời, ngượng ngùng xoa xoa mũi.
Anh thực sự không hiểu Boss đang muốn làm gì. Trước mặt mọi người, Boss gọi Mộ Vi Lan vào trong thang máy chuyên dụng của mình, rõ ràng là đẩy Mộ Vi Lan đến trước mũi rìu dư luận. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Boss, dường như cũng không có ý định bảo vệ cô.
Khi lên đến tầng 66, cánh cửa thang máy mở ra, Phó Hàn Tranh đút tay vào túi quần và sải bước ra khỏi thang máy, anh dặn dò Từ Khôn đi phía sau: “Mấy nhân viên vừa bàn tán vừa nãy, kêu họ đến phòng tài vụ thanh toán đi.”
Từ Khôn sững sờ, anh gần như chưa kịp phản ứng Phó Hàn Tranh đang nói đến những ai. Anh cố gắng nhớ lại, sau đó mới nhận ra những người mà Phó Hàn Tranh nói chính là những nhân viên nói xấu Mộ Vi Lan vừa nãy. Nhưng mà, lúc đó anh thực sự không nhìn rõ mấy người đó là ai.
"Nhưng mà lúc đó có nhiều nhân viên như vậy, tôi sợ rằng rất khó để tìm ra những người nói lời đó."
Phó Hàn Tranh dừng bước, đôi mắt khẽ nheo lại: “Camera giám sát, có cần tôi phải dạy anh xem như thế nào không?"
Từ Khôn toát mồ hôi: “Vâng, tôi lập tức đi làm ngay."
Khi Mộ Vi Lan bước vào phòng sáng tạo, Hướng Nam Tây ném một chồng tài liệu cho cô, và ra lệnh một cách ngạo nghễ: “Đem những văn kiện này đến phòng tài liệu ở tầng 20.”
“Bây giờ sao?"
“Đương nhiên là bây giờ, trong mười phút phải mang tới nơi. Phòng tài liệu đang rất cần những thứ này."
Mộ Vi Lan cau mày, chịu đựng cơn đau nhức, cô đứng dậy và cầm tập tài liệu ra ngoài cửa.
Hướng Nam Tây khoanh tay, gọi cô lại và khiêu khích: “"Sao thế, tôi kêu cô đi gửi tài liệu mà sao cô có vẻ không tình