Phó Hàn Tranh giơ tay búng trần cô: "Không được có lần sau. "Um."
Mộ Vi Lan gật đầu, xuống giường tìm dép đi trong nhà.
Phó Hàn Tranh cúi người, quỳ một chân trên tấm thảm lông cừu, lấy dép đeo vào chân cho cô.
Mộ Vị Lan ngồi bên mép giường nhìn anh, mim cười nói: "Có phải bây giờ anh coi em như Tiểu Đường
Đậu để chăm sóc không?" “Em còn phiền phức hơn cả Tiểu Đường Đậu Mộ Vị Lan ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh ở bên cạnh em, đôi lúc rất mệt phải không?"
Em biết thế là tốt, giống như tối qua lắng lặng đến quán bar uống say, anh không cho pháp "Em chỉ muốn trải nghiệm cảm giác lớn lút đến quán bar uống rượu say, sau khi bị anh phát hiện, cảm giác như thể bị người lớn bắt quả tang."
Phó Hàn Tranh bế cô dậy, như thể đang bế một con sóc nhỏ trong tay và đi về phía phòng tắm, anh khẽ cau mày và nói: “Sau này nhà chúng ta phải thiết lập giờ giới nghiêm. "Giờ giới nghiêm?” Mộ Vi Lan không thể nhịn được cười: "Sao anh giống bố em thế, hồi đi học bố em cũng thiếp lập giờ giới nghiêm với em, tám giờ tối nhất định phải về đến nhà."
Nghe cô nhắc đến bố mình, Phó Hàn Tranh lại nhớ đến mối quan hệ giữa Phó Chính và cô, một tia sáng đen hiện lên trong mắt anh, nhưng anh nhanh chóng che giấu nó đi. “Sau này giờ giới nghiêm sẽ là tám giờ" “Hà? Em không phải là trẻ con nữa." Mộ Vi Lan bầu mỗi nói.
Một lúc sau, Mộ Vi Lan đắc ý nói: “Nhưng mà có phải giờ giới nghiêm không chỉ dành riêng cho một minh em đúng không? Nếu đã là quy tắc trong nhà, anh cũng phải tuân thủ. Bây giờ em là người không có việc làm, ở nhà cả ngày. Nhưng anh có thể đảm bảo anh sẽ về nhà trước tám giờ mỗi tối không?"
Sau khi vào phòng tắm, Phó Hàn Tranh để cô ngồi trên bồn rửa mặt, hai cánh tay đặt bên hông cổ, nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng: “Sau này mỗi tối anh đều ở bên em.
Ảnh mắt của anh rất tập trung, nói cũng rất nghiêm túc. Mộ Vi Lan nghiêng đầu, khuôn mặt đỏ ứng, cô vô thức đưa tay lên cổ áo sơ mi của anh, ảnh mắt ngại ngùng: “Chuyện ấy...một tuần hai lần là đủ rồi, thật sự không cần phải mỗi tối, quá thường xuyên...sẽ có hại cho sức khỏe"
Phó Hàn Tranh cau mày, mìm cười nhìn cô: “Bà Phỏ, em nói một tuần hai lần nghĩa là sao?" "Hà?" Mộ Vi Lan hơi bối rối.
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm: “Ý của anh là sau này tối nào anh cũng về sớm để cùng em làm bất cứ việc gì, nhưng nếu em muốn anh làm việc ấy cùng em, anh rất sẵn lòng.”
Mộ Vị Lan đưa hai tay ôm mặt. Người đàn ông này, anh nói chuyện quá mơ hồ rồi. Hay là, vì ở cùng ở với Phó Hàn Tranh lâu dan nên cô đã bị ảnh hưởng, thường xuyên nghĩ lệch lạc mọi van de. “Mau đánh răng rửa mặt đi, anh nấu cháo rồi."
Phó Hàn Tranh bể cô xuống khỏi bồn rửa mặt, lấy kem đánh răng đưa cho cô, Mô Vi Lan đang đánh răng giờ, cô đột nhiên nhảy lên, hôn lên má anh với đôi môi còn dính lớp bọt kem đánh răng. khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ của Phó Hàn Tranh dính một lớp bọt kem đánh răng.
Mộ Vi Lan nhìn bộ dạng sững sờ của anh, rõ ràng là anh không ngờ cô sẽ đột nhiên hôn anh, cô mim cười toe toét.
Nhưng mà rồi trái tim cô dần chua xót.
Cô chưa bao giờ nghĩ người đàn ông mà sau này cô sẽ ở bên cạnh cả đời, bố của con cô sẽ có một ngày trở thành anh họ của cô.
Làm sao có thể thể được chứ, cho đến bây giờ Mộ Vị Lan vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
Phó Hàn Tranh lau lớp bọt kem đánh rằng trên mặt mình, đưa tay xoa đầu cô, giọng điều vô cùng dịu dàng: "Máy tuổi rồi, thật là ấu trĩ, mau đánh rằng đi rồi xuống ăn sáng.
Hai mặt Mộ Vị Lan nóng nực, có sợ bị anh phát hiện ra điều gì bất thường, cô củi đấu đánh răng và khế “ìm" một tiếng,
Lục Hi Bảo vừa mới tình dậy, cô mơ hồ chưa mở mắt, tay cô đập một phát lên "bức tường thịt” rắn chắc ấm áp.
Cô sững sờ, sau đó sờ soạng, kỳ lạ, từ khi nào mà gối của cô lại trở nên cứng như thế? Cô mở mắt ra, bên cạnh cô đâu phải là cái gối, mà là ông Phật lớn.
Cô giật mình sợ hãi, rụt người lại về phía sau, nhưng mà giường cô rất nhỏ, cô vừa lùi lại đã đến mép giường. Nếu không phải Giang Thanh Việt nhanh tay đỡ lấy cô, lúc này cô đã ngã xuống đất rồi. “Lùi lại làm cái gì?"
Giang Thanh Việt tỏ vẻ khó chịu, thậm chí ánh mắt của anh còn có chút dữ dằn.
Lục Hì Bảo há hốc miệng: “Anh, sao anh lại ở trên giường của tôi?" "Tối qua cô uống say, tôi đến quán bar đón cô về ngoài trời tuyết rơi lớn, nửa đêm nửa hôm, tôi không ngủ ở đây, lẽ nào còn phải lái xe về? Ngô nhớ xảy ra tại nạn giao thông, cô có chịu trách nhiệm không?"
Lục Hì Bảo vò đầu bứt tóc, cô nhìn ra bên ngoài. Tối qua tuyết rơi, nhưng mà cô nhớ tuyết rơi không lớn lắm, chỉ một lúc là ngừng rơi rồi. Hơn nữa, trên mái hiền nhà cũng không có tuyết, làm gì có chuyện tuyết rơi dày đến thế "Nhưng, nhưng tại sao anh biết tôi ở quán bar? Đúng rồi, Vi Lan đâu?” "Phó Hàn Tranh đón về nhà rồi."
Vậy chắc là Phó Hàn Tranh tìm thấy Vị Lan trước, sau đó mới gọi điện cho Giang Thanh Việt đến đón cô vê?
Tại sao Phó Hàn Tranh lại đề Giang Thanh Việt đưa cô về chứng
Nhưng mà, chắc là Phó Hàn Tranh chỉ nghĩ rằng cô là học trò của Giang Thanh Việt mà thôi.
Lục Hì Bảo ngồi trên giường, đầu tóc rối bù, cô chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng lật chăn lên: "Tối qua chúng ta không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Giang Thanh Việt đến gần cô, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: "Cô hy vọng tối qua chúng ta xảy ra chuyện gì?" Lục Hi Bảo đẩy anh ra: "Không có là tốt, không có là tốt. “Tôi không có hứng thú với người say rượu"
Giang Thanh Việt đột nhiên duỗi một cánh tay dài ra, khoác lên người Lục Hì Bảo: "Tối qua cô khiến cánh tay tôi tê hết cả rồi, giúp tôi xoa bóp đi.
Lục Hì Bào bóp mạnh lên cánh tay anh, hừ, đúng thật là lắm điều
Lục Hi Bảo chợt nhớ ra tối qua anh đưa cô về, còn ngủ trên giường của cô, vậy chẳng phải bạn cùng phòng của cô sẽ nhìn thấy sao? “Tối qua bạn cùng phòng của tôi có nhìn thấy chúng ta không?”
Giang Thanh Việt liếc nhìn cô: "Làm sao?" “Nếu cô ấy nhìn thấy...sẽ không tốt lắm. Tất nhiên sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Anh là bác sĩ giỏi ở bệnh viện Nhân Dân, sao có thể có quan hệ với một bác sĩ thực tập như tôi được chứ, không phù hợp, không phù hợp Có quan hệ?
Lẽ nào, bây giờ bọn họ không có quan hệ gì sao?
Sắc mặt của Giang Thanh Việt có chút lạnh lùng "Bạn cùng phòng của cô là ai?" "Bạn học của tôi thời đại học.” "Tên là gì? "Sulli."
Lục Hì Bảo giật mình: "Sư phụ, chắc không phải anh thích Sulli rồi đó chứ?"
Giang Thanh Việt nhìn chăm chăm vào ánh mắt đang thăm dò của cô, im lặng không nói, Lục Hì Bảo sởn da gà, cô cúi đầu tiếp tục xoa bóp cánh tay cho anh, bĩu môi có vẻ không hài lòng.
Cô gái này....sợ anh thích người khác?
Lục Hì Bào suy nghĩ, Sulli là hoa khôi của lớp cô, còn lọt vào danh sách bình chọn hoa khôi của trường. Sulli quả thực rất xinh đẹp, sư phụ thích Sulli... cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà sao lồng ngực cô lại cảm thấy hơi ngột ngạt?