Mục lục
Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 608:

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Thanh Việt đưa Lục Hỉ Bảo trở về Thành Bắc.

 

Chắc vì đang mang thai nên Lục Hỉ Bảo ngủ suốt ở trên máy bay đến tận khi trời tối đen.

 

Mười mấy tiếng sau, họ đã đến Thành Bắc, Giang Thanh ‘Việt nửa kéo nửa ôm cô gái nhỏ ra ngoài sân bay.

 

Lái xe chở bọn họ về một căn hộ nhỏ, cuối cùng Lục Hỉ Bảo cũng được nằm trên chiếc giường mềm mại, cô ấy nheo mắt, tay ôm lấy chiếc gối nhỏ thì thào: “Đúng là không nơi nào thoải mái bằng ở nhà hết…”

 

Giang Thanh Việt ngồi ở bên giường, anh ấy nhìn Lục Hỉ Bảo, gương mặt tuấn tú cũng lộ ra sự mệt mỏi.

 

Anh ấy đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ của cô ấy, thầm nghĩ răng mấy ngày nay chắc chắn cô ấy mệt chết rồi đúng không?

 

Lục Hỉ Bảo xin nghỉ dài hạn ở bệnh viện rồi đưa Giang Thanh Việt về thị trấn Thanh Hà.

 

Giang Thanh Việt lái xe, Lục Hỉ Bảo ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cô ấy yên lặng ăn khoai lang, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ rồi nói: “Bây giờ em cảm thấy chúng ta không phải về nhà mà mà đang đến pháp trường chờ xử băn thì đúng hơn”

 

Giang Thanh Việt cười, nói: “Bố mẹ của em còn đáng sợ hơn bầy sói đó sao?”

 

“Đó là đương nhiên rồi, sói thấy em đáng yêu còn tha mạng cho em, bố mẹ em mà biết em chưa kết hôn mà đã có thai rồi, chắc chắn họ sẽ đánh em, thậm chí còn đuổi em ra khỏi nhà cũng nên”

 

“Anh sẽ bảo vệ em, em yên tâm”

 

Giang Thanh Việt đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy an ủi.

 

Cả quãng đường tiếp sau đó Lục Hỉ Bảo vẫn cứ lo lắng mãi.

 

Đến nhà rồi nhưng cô ấy vẫn do dự đứng ngoài cửa, mãi không dám gõ cửa.

 

Lục Hỉ Bảo kéo cánh tay của Giang Thanh Việt, nhìn anh ấy bằng ánh mắt đau khổ: “Hay là chúng ta quay về rồi bàn lại trước đi! Em thấy chúng ta đến đột ngột mà không báo trước như vậy rất mạo hiểm!”

 

Chẳng ngờ được Giang Thanh Việt đã đưa tay gõ cửa rồi.

 

Bên trong đã truyền đến giọng nói của mẹ Lục: “Ai vậy?”

 

Lục Hỉ Bảo mở to mắt nhìn.

 

Cửa vừa mở ra, mẹ Lục nhìn thấy Lục Hỉ Bảo đầu tiên, bà đang muốn mở miệng hỏi: “Hôm nay sao con gái lại về nhà thế..”

 

Bà chưa nói hết câu, nụ cười trên mặt lại dần tan biến khi nhìn thấy bên cạnh Lục Hỉ Bảo thì ra còn có một vị khách không mời mà đến.

 

Sắc mặt mẹ Lục thay đổi trong nháy mắt: “Sao cậu lại tới đây? Nhà chúng tôi không bao giờ hoan nghênh cậu!”

 

Mẹ Lục nói chuyện rất hung dữ, trong lời nói không có chút tình cảm nào, nhưng Giang Thanh Việt vẫn rất lễ phép chào: “Bác gái, lần này cháu đến đây để xin lỗi bác. Cháu cũng muốn bàn chuyện về Hỉ Bảo với bác và bác trai nữa ạ”

 

“Mẹ, mẹ để bọn con vào nhà đã rồi nói tiếp được không?

 

Giang Thanh Việt cũng có nỗi khổ riêng mà, anh ấy không phải loại đàn ông lăng nhăng bạc tình bạc nghĩa đâu…

 

Mẹ Lục liếc nhìn túi quà trong tay Giang Thanh Việt, bà thấy thì lại càng tức giận hơn, mắng to hơn: “Bây giờ cậu mang hết tất cả những thứ này cút ngay cho tôi! Sau này tôi cấm cậu không được bén mảng đến gần con gái chúng tôi nữa!”

 

Mẹ Lục kéo lấy cánh tay Lục Hỉ Bảo, mạnh mẽ dẫn Lục Hỉ Bảo vào trong nhà.

 

Lục Hỉ Bảo không nhịn được nữa, cô ấy đành nói hết mọi chuyện cho mẹ: “Mẹ! Con đã có con với Giang Thanh Việt rồi!”

 

Vẻ mặt của mẹ Lục Trạm tràn đầy kinh ngạc: “…Con nói, con nói cái gì?”

 

Sau khi Lục Hỉ Bảo nhận ra mình vừa nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trở nên tái nhợt: “Mẹ, con, con…”

 

Mẹ Lục nhìn cô chằm chằm, kìm nén lửa giận trong ngực, hỏi từng chữ một: “Lục Hỉ Bảo, con vừa mới nói mình mang thai, là thật không?”

 

Lục Hỉ Bảo không có cách nào phủ nhận được chuyện mang thai: “Mẹ, con xin lỗi, con…”

 

“BốpI”

 

Một cá cái tát vang dội, hung hăng rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo.

 

Trên khuôn mặt trắng nõn của cô gái ngay lập tức nổi lên một dấu tay đỏ bừng.

 

Lục Hỉ Bảo ôm lấy má phải bị đánh, nước mắt cũng rơi xuống.

 

Giang Thanh Việt không ngờ rằng mẹ Lục sẽ đánh con gái mình, người đàn ông nhanh chóng kéo cô gái về phía sau mình để bảo vệ cô ấy: “Bác gái, bởi vì bác là mẹ của Hỉ Bảo, cũng là trưởng bối của cháu, vì vậy cháu tôi trọng bác, nhưng điều này không có nghĩa là cháu có thể nhìn bác đánh Hỉ Bảo”

 

Mặc dù lời nói của Giang Thanh Việt vẫn rất lịch sự, nhưng giọng điệu của anh ấy lại đã nhiễm lên một tầng lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK