Mục lục
Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đón Tiểu Đường Đậu, Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu trở về biệt thự Tiên Thủy Vịnh.

Mộ Vi Lan làm một bữa tối đơn giản, sau khi ăn xong, cô ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình cùng Tiểu Đường Đậu.

Tâm trạng cô nặng trĩu, không biết phim hoạt hình đang chiếu cái gì, Tiểu Đường Đậu đột nhiên quay khuôn mặt đáng yêu sang hỏi cô: “Mộ Mộ, mẹ và bố khi nào lại sinh cho con thêm một em gái hay một em trai vậy?"

Mộ Vi Lan sững sờ, ngạc nhiên nhìn cô bé: "Hử? Sao đột nhiên lại hỏi như thế?” "Các bạn trong lớp con đều có em trai hoặc em gái, Tiểu Đường Đậu cũng muốn có."

Mộ Vi Lan giơ tay lên xoa đầu cô bé, cô áp mặt lên má cô bé: "Mộ Mộ và bố yêu thương một mình Đường Đậu không tốt hay sao?"

Ba năm trước, cô và Phó Hàn Tranh sinh ra Tiểu Đường Đậu chỉ là ngoài ý muốn. Cô không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, người ép chết bố cô lại chính là bố của con gái cô.

Sau khi cô ở bên cạnh Phó Hàn Tranh, lần nào làm xong cô cũng đều uống thuốc tránh thai, ngay cả khi Phó Hàn Tranh cũng đã dùng bao. Để đảm bảo an toàn, cô vẫn sẽ uống thêm thuốc tránh thai để phòng trường hợp ngoài ý muốn.

Cô và Phó Hàn Tranh, nếu lại có thêm một đứa bé nữa, mọi thứ sẽ thêm hỗn loạn. "Tốt thì tốt, nhưng Đường Đậu hơi cô đơn, Đường Đậu cũng muốn có một em trai và một em gái chơi cùng với mình, Đường Đậu có thể bảo vệ các em."

Mộ Vi Lan nhìn cô bé đáng yêu, trái tim cô mềm nhũn.

Trong kế hoạch trả thù của cô chưa từng bao gồm cả Tiểu Đường Đậu, cô không nỡ lợi dụng Tiểu Đường Đậu. Mộ, Mộ Mộ sao thế? Mộ Mộ không muốn cùng bố sinh em trai và em gái cho con thì không sinh nữa, Mộ Mộ đừng khóc có được không?"

Cô bé dỗ dành Mộ Vi Lan như người lớn, cô bé giơ tay lên và dịu dàng lau nước mắt cho

Mộ Vi Lan ôm cô vào lòng, khẽ Đậu, sau này sẽ có người khác sinh cho con em trai và em gái.

Màn đêm bao trùm cả biệt thự Tiên Thủy Vịnh.

Khi Phó Hàn Tranh trở về, trong nhà không còn ánh đèn, anh thay dép ở cửa và nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đang ngủ gật trên ghế sofa.

Cô cuộn tròn trên ghế, dáng người mảnh khảnh của cô trông nhỏ nhắn hơn.

Anh bước tới, cởi áo gió và che cho cô. Cô ngủ không say, nửa mơ nửa tỉnh. Cho dù động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức cô dậy.

Cô mở mắt mơ hồ nhìn anh, cô vẫn chưa ngủ đủ, vô thức vùi vào lòng anh, ôm cổ anh và thì thầm: “Anh về khi nào “Vừa mới về, muốn bế em lên phòng ngủ, anh đánh thức "Em đang đợi anh, em ngủ thiếp đi lúc nào không em rồi à?" rồi, Tiểu Đường Đậu đã ngủ trong phòng con bé rồi. Tối nay em nấu cho con bé cơm con bé ăn rất

Bộ ngực trống rồng của Phó Hàn Tranh như được lấp đầy thứ đó, ấm áp và đầy đủ.

Mộ Vi Lan uể oải hỏi: giờ "Chín

Mộ Vi Lan vùi mình vào trong lòng anh, ôm lấy eo anh và hỏi: “Bữa tiệc kết thúc sớm vậy sao?"

Anh ôm chặt người phụ nữ nhỏ bé vào trong lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc thơm mát của cô và nói: "Bữa tiệc hơi nhâm chán, anh nhân lúc người khác không để ý lẻn về trước." Mộ Vi Lan bật cười khúc khích, cô ngước mặt lên nhìn anh: "Hóa ra anh cũng có lúc trốn học à, không giống anh chút nào cả"

Cô còn tưởng rằng người nghiêm túc trong kinh doanh như Phó Hàn Tranh đã sớm thích nghi với những tiệc rượu giao lưu, không ngờ anh cũng cảm thấy những tiệc rượu này nhàm chán.

Một nhóm doanh nhân đứng trò chuyện về tình hình kinh tế trong và ngoài nước, bên cạnh là mấy cô gái xinh đẹp quyến rũ, uống rượu mua vui, vừa giao tiếp vừa kiếm niềm vui. Kiểu tiệc rượu này anh đã quen rồi, nhưng mà tối nay trong đầu anh lại luôn nhớ đến hình ảnh người phụ nữ nhỏ bé trong lòng anh, anh không có hứng thú với người phụ nữ nào khác.

Phó Hàn Tranh cúi xuống và bế cô đi lên lầu, anh dặn dò: "Sau này đợi anh, chỉ cần bật đèn ở dưới lầu là được, đừng ngủ ở ghế sofa nữa, dễ bị cảm lạnh đây"

Mộ Vi Lan vòng tay qua cố anh, nhìn anh với ánh mắt rực lửa, khỏe mắt cô cay cay-có lẽ những ngày đợi anh về nhà như hôm nay, không cần mấy lần nữa.

Phó Hàn Tranh tưởng cô không nghe thấy, anh cau mày cúi đầu xuống nhìn cô: "Nghe thấy chưa?"

Cô nghiêng mặt vào cổ anh, đừm" một tiếng, ngoan ngoãn nói: "Nghe thấy rồi."

Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng mũi nặng nề của cô, sau khi anh bế cô lên phòng, anh đưa tay chạm vào trán cô và nói: "Sao lại cảm rồi?" . Truyện Sắc

Mộ Vi Lan bỏ tay anh xuống: “Hôm nay ngồi điều hòa ở văn phòng, em không sao đâu, qua một đêm là khỏi rồi."

Nhìn thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn cô, Mộ Vi Lan giơ tay lên che đôi môi mỏng của anh. Cô không để anh hôn là bởi vì cô cảm lạnh nên mũi cô hơi nhạy cảm, cô ngửi ngửi người anh giống như một chú chó con, có chút chê bai: “Anh đi tắm đi, trên người anh toàn mùi thuốc lá và nước hoa của phụ nữ thôi."

Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô và bế cô lên. Mộ Vị Lan sững sờ, cô thở nhẹ: “Em bế em lên làm gì?" "Cùng nhau tắm."

May là Mộ Vi Lan bị cảm lạnh, Phó Hàn Tranh chị ôm cô và hôn cô, không làm động tác gì quá mức.

Nhưng mà sau khi tắm xong, chiếc mũi vốn đang bị nghẹt của Mộ Vi Lan đã dễ thở hơn rất nhiều.

Phó Hàn Tranh bể cô ra khỏi phòng tắm, cơn buôn ngủ của cô trở nên tinh táo hơn nhiều.

Trên giường, Phó Hàn Tranh lại bắt đầu hôn cô, Mộ Vi Lan vùng vây: "Ưm..em bị cảm rồi, sẽ lây cho anh đấy." “Vậy thì lây cho anh đi, nghe nói lây cho người khác mình sẽ khỏi nhanh hơn." Cũng không biết là thật hay là giá.

Câu nói nhẹ nhàng của anh cũng không được coi là một tình tứ gì, nhưng lại dễ dàng khiến mắt Mộ Vi Lan ươn ướt, sống mũi cô cay cay, cô ôm lấy cổ anh và áp mặt vào lòng anh. "A Tranh.."

Phó Hàn Tranh hơi giật mình, cô hiểm khi gọi anh như vậy. Mặc dù khi ở trên đảo Ly Giang, anh kêu cô sau này hãy gọi anh như thế, nhưng có lẽ vì da mặt cô quá mỏng nên cô gọi anh là “Hàn Tranh” nhiều hơn, xưng hô "A Tranh" nghe thân mật hơn nhiều.

Nhưng mà, mỗi lần cô gọi anh như vậy, anh đều cảm thấy trái tim mình như được thổi bùng lên, vô cùng ấm áp. “Ừ hứ?"

Bàn tay anh vô thức vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng đáp lại cô. "A Tranh.."

Cô lại gọi một lần nữa.

Phó Hàn Tranh cúi đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Em sao thế?” "Không có gì, chi là muốn gọi anh thôi."

Cô nhíu mày nhìn anh, ngước mặt lên, nhân lúc anh không để ý, cô hôn lên môi anh, "Em đang đùa với lửa đẩy..." Anh chăm chú nhìn cô, Mộ Vi Lan bị anh đè xuống, cởi bộ đồ ngủ của cô ra, anh vùi đầu vào cổ cô, nhe nhàng cản lên xương quai xanh và làn da min màng của cô.

Mô Vi Lan kêu lên: "Em đã bị cảm rồi.."

Anh giơ tay và vỗ mạnh vào mông cô: "Ai bảo em quyến rũ anh?" "Em khó chịu..." "Chịu đựng đi!"

Phó Hàn Tranh kéo eo thon của cô vào lòng, gân xanh trên trán cô nảy lên, bàn tay anh đan vào tay cô, đè xuống gối, anh ra sức trong cơ thể cô, và bùng cháy...

Cô bị ném lên cao, như thể đang trôi nổi trên mây, rồi đột nhiên rơi xuống, cô chỉ có thể ôm chặt cổ anh, phối hợp nhịp nhàng với tiết tấu của anh, chìm đắm trong cơn say tình yêu của anh...

Khi Mộ Vi Lan tỉnh dậy, cơ thể cô đau nhức, và cô không nhìn thấy Phó Hàn Tranh đâu.

Cô ngồi dậy, nhìn thấy anh đang mặc quần áo ngủ ngồi bên cạnh bàn làm việc và giải quyết công việc trên máy tính.

Cô quấn chăn và nhảy xuống, ngồi đến gần anh: "Anh dậy lúc nào thế? Em không biết."

Anh tốn chút sức ôm cô, mãi mới ôm cô lên đùi, chiếc chăn của cô hơi dày, ôm như vậy có chút không thoải mái, Phó Hàn Tranh hơi nhíu mày nói: “Em ngủ như một con lợn, biết anh dậy mới lạ đây.

Mộ Vi Lan hậm hực: "Nếu không phải tối qua anh hành hạ em, em có ngủ như chết được không."

Khi cô quay đầu lại, cô nhìn thấy trên màn hình máy tính của Phó Hàn Tranh ngoài web xu hướng chứng khoán, còn có một web có hình ảnh như một con chip.

Cô tò mò chạm vào bàn phím, muốn mở ra để xem: "Đây là cái gì."

Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Đừng động linh tinh"

Mộ Vi Lan giật minh, có chút tức giận, cô rút tay lại: "Không động thì không động, anh dữ dăn với em thể làm gì?" Nói xong, cô bực tức muốn xuống khỏi đùi anh, nhưng vì cô quần chăn, động tác không thuận tiện, trông khá ngốc nghếch. Phó Hàn Tranh không làm gì được cô, anh lôi cô lại vào lòng: “Sảng sớm đã nóng giận với anh? Ngồi yên đi." "Em sợ em ngồi trong lòng anh sẽ làm phiền anh. Anh để em xuống đi, em đi làm đồ ăn sáng cho Tiểu Đường Đậu” “Vẫn còn sớm, em làm bây giờ, đến lúc Tiểu Đường Đậu ngủ dậy sẽ nguội mất."

Mộ Vi Lan mím môi: "Vậy em lên giường ngủ thêm một lát, tránh làm phiền anh làm việc." "Anh tức giận thể, có còn ngủ được không?"

Phó Hàn Tranh nhíu mày nhìn cô, mở hình con chip và nói: “Đây là một loại chip thông minh được Phó Thị nghiên cứu, em nhìn có hiểu không?”

Mộ Vi Lan quay đầu vào lòng anh: "Bỏ đi bỏ đi, thứ này đúng là không có gì đáng để xem cả."

Con chip này chắc là thứ mà Kỳ Ngạn Lễ nói đến.

Phó Hàn Tranh lại bắt đầu làm việc của mình, Mộ Vi Lan hơi quay đầu lại, nhìn vào màn hình máy tính của anh. Cô nhìn thấy bản báo cáo tài chính của Phó Thị, nhưng số liệu quả nhiều, Mộ Vi Lan lại không học tài chính nên cô nhìn không hiểu.

Mộ Vi Lan ngước lên nhìn anh với vẻ mặt không hiểu: "Ngày nào anh cũng xem báo cáo số liệu và xu hướng tài chính thế này, sẽ không bị nhầm lần gì u?"

Phó Hàn Tranh hơi nhíu mày và mim cười tinh nghịch: "Đây là lần đầu tiên có người hỏi anh câu hỏi như vậy." "Câu hỏi này rất ngu ngốc sao?"

Phó Hàn Tranh củi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong lòng mình, anh mỉm cười và thốt ra hai từ: "Một chút."

Mộ Vi Lan cạn lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK