Cô chạy đến, lên xe và mim cười hỏi Phó Hàn Tranh: "Sau này chắc không phải ngày nào anh cũng sẽ đến đón em tan làm đấy chứ?"
Từ Khôn liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu và nói đùa: "Cô Mộ, cô không cần bận tâm về điều này. Chúng tôi chi là tiện đường, tiện đường mà thôi.”
Từ Khôn cổ tình nhân mạnh hai từ "tiện đường", còn nhắc lại hai lần, khiến Mộ Vi Lan phải giơ tay lên che miệng và cười. Khi Phó Hàn Tranh quay sang nhìn cô, anh vô tinh nhìn thấy chiếc vòng đeo tay trên cổ tay cô, mất anh khẽ co lại và năm lấy cổ tay rồi lạnh lùng hỏi: "Ai đưa cho em chiếc vòng này?"
Mộ Vi Lan thấy phản ứng của anh quá lớn, cô vội vàng giải thích: "Ô, đây là bản mẫu Kỳ Ngạn Lễ kêu em vẽ, em sợ làm mất nên đeo lên cổ tay. Tối nay về em còn phải vẽ nó."
Phó Hàn Tranh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, ảnh mặt đó như thế muốn nhìn thấu cô.
Mộ Vi Lan khó hiểu: "Hàn Tranh, anh sao thế? Chiếc vòng tay này có vấn đề gì sao?"
Sắc mặt anh tối sầm lại, anh năm chặt lấy cổ tay, Mộ Vi Lan nhăn mặt đau đớn: "Hàn Tranh, anh làm em đau."
Phó Hàn Tranh nhìn cô một lúc lâu mới từ từ buông lỏng cố tay có ra, anh mím môi nói: “Không có gì." Nhưng mà, tại sao sắc mặt anh lại trở nên lạnh lùng như vậy?
Mộ Vi Lan chuyển chủ đề, cô hỏi anh: "Đúng rồi, có phải là tôi nay chủng ta sẽ chuyển đến nhà mới không?"
Phó Hàn Tranh chỉ "ừm" một tiếng lạnh nhạt, không nói thêm gì nhiều.
Đến khu biệt thự Tiên Thủy Vinh, chiếc Maybach đen lái đến trước một căn biệt thự. Khi đến trước cửa nhà mới, Phó Hàn Tranh không có ý định xuống xe. "Mật khẩu cửa nhà là ngày sinh nhật của Tiểu Đường Đậu."
Mộ Vi Lan giật mình: “Anh không cùng em vào trong à?"
Sắc mặt anh lạnh lùng, giọng nói hờ hững: "Anh vẫn còn một số việc phải xử lý, Tiểu Đường Đậu đã được ông đón về nhà ăn tối rồi, không cần phải đợi con bé."
Mộ Vi Lan ngập ngừng và hỏi: "Vậy tối nay anh có về ăn tối không?" "Không cần đợi anh."
Mộ Vi Lan thất vọng "ô" một tiếng rồi xuống xe. Chiếc Maybach không dừng lại, đi thẳng ra khỏi khu biệt thự.
Trong chiếc Maybach đen, Từ Khôn bối rối hói: "Boss, anh còn việc gì phải xử lý nữa?"
Tại sao anh không biết tối nay Phó Hàn Tranh vẫn còn việc phải giải quyết? "Tới biệt thự Lam Vịnh." Biệt thự Lam Vịnh là nơi ở của Hàn Linh.
Từ Khôn không dám hỏi nhiều, anh lái xe đến biệt thự Lam
Vịnh.
Đến biệt thự Lam Vinh, sau khi Phó Hàn Tranh vào nhà Hàn Linh, Hàn Linh vừa rót nước cho anh vừa nói: "Sáng nay tôi đến thăm bác trai, nghe bác trai nói, anh muốn đưa Tiểu Đường Đậu và cô Mộ chuyển ra ngoài ở?" “Có vấn đề gì không?”
Hàn Linh sững sờ rồi đưa nước cho anh: “Tất nhiên là không có vấn đề gì. Tôi chỉ là quan tâm anh mà thôi. Nhưng mà, Hàn Tranh, anh thực sự định kết hôn với cô Mộ sao? Chẳng phải anh nói, cả đời này anh sẽ không kết hôn à?" mắt của Phó Hàn Tranh bình tĩnh, không thấy bất kỳ cảm xúc khác lạ nào: "Cô ấy là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu, tôi kết hôn với cô ấy là điều đương nhiên."
Hàn Linh cứng đờ, cau mày và nói: vì cô ấy là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu nên anh mới muốn kết hôn với cô ấy? Hàn Tranh, anh làm như vậy, hơi nông quá rồi..."
Hàn Linh vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh ngắt lời cô ta: "Tôi ở bên cạnh cô ấy cảm thấy rất yên anh là, anh ở bên cạnh Mộ Vi Lan sẽ giúp anh phục hồi bệnh tình của
Phó Hàn Tranh không trả lời Hàn Linh, anh nói: "Tôi đến đây để lấy thuốc"
Sự lạnh nhạt của anh khiến Hàn Linh hơi khó chịu, nhưng cô ta vẫn dịu dàng nói: “Được rồi, tôi đi lấy cho Hàn Linh vốn dĩ kê thuốc cho Phó Hàn Tranh nửa tháng, nhưng cô ta cố tình chỉ lấy ra một nửa.
Khi cô ta cầm thuốc ra và đưa cho Phó Hàn Phó Hàn Tranh nhíu mày hỏi: “Sao vậy?" "Ba năm nay, bệnh tình của anh dường như không tái phát, vì vậy từ giờ tôi sẽ không cho anh nửa tháng thuốc nữa. Mỗi tuần uống hết, anh đến chỗ tôi để tôi xem thể nào. Nếu tốt, sau này anh không cần
Phó Hàn Tranh không nghi ngờ, anh chỉ gật đầu: “Không có việc gì khác, tôi về đây." Anh vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hàn Linh kéo cánh tay anh lại, nhưng khi Phó Hàn Tranh nhìn xuống cánh tay bất ngờ kéo anh lại của cô, Hàn Linh mới nhận ra mình hơi đường đột quả rồi.
Cô ta ngượng ngùng rút tay lại: "Tôi...tôi muốn hỏi, Mộ Vi Lan biết bệnh tình của anh không?" “Cô ấy không cần biết." "Nhưng nếu anh quyết định ở bên cạnh cô ấy, thậm chí còn kết hôn với cô ấy, cô ấy sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này. Năm đó, bạn gái cũ của anh, chẳng phải là sau khi biết anh bị bệnh này, cô ấy đã lập tức chia tay với anh đó sao?"
Sắc mặt Phó Hàn Tranh tối sầm lại: "Cô muốn nói cái gì?" "Anh đừng hiểu lầm, tôi đương nhiên muốn anh có thể sống hạnh phúc. Tôi chỉ sợ, Mộ Vi Lan sẽ giống như bạn gái cũ của anh, sau khi biết bệnh tình của anh sẽ rời khỏi anh." “Cô ấy sẽ không"
Sau khi lạnh lùng nói ba từ đó, Phó Hàn Tranh quay người rời khỏi nhà Hàn Linh. Hàn Linh nhìn anh rời đi, siết chặt nằm tay--Trên thế giới này, người hiểu anh nhất là cô, không có người phụ nữ nào có thể an ủi trái tim của anh giống như cô.
Anh ấy chỉ là nhất thời hứng thú với Mộ Vi Lan mà thôi. Người anh tin tưởng nhất vẫn là cô. Hàn Linh hít một hơi thật sâu và nhìn vào số lượng thuốc còn lại, có chút khinh bỉ bản thân.
Cô ta chỉ muốn được gặp anh nhiều hơn một chút.
Nhưng từ khi nào mà cô ta cũng bắt đầu phải dùng những thủ đoạn thấp kém giống như những người phụ nữ đầu đá lẫn nhau xung quanh Phó Hàn Tranh rồi?
Người thông minh sắc sảo như Phó Hàn Tranh, làm sao mà không biết cô ta kẽ thuốc một tuần cho anh là có ý gì? Anh chỉ là lười không muốn nói ra, hay là anh không muốn hiểu ý của cô ta?
Trong biệt thự Tiên Thủy Vịnh, một màn đen bao trùm cả không gian, chỉ có một ngọn đèn nhấp nháp trong phòng ngủ chính.
Mộ Vi Lan năm trên chiếc giường êm ái, cô bật mở công tác đèn, bóng đèn lúc sáng lúc tối, giống như trái tim của cô, sáng tối lẫn lộn.
Cô cầm điện thoại và nhìn thời gian, đã mười giờ rồi.
Phó Hàn Tranh đi dự tiệc rồi sao? Tại sao đến giờ vẫn chưa ve?
Hơn nữa, tối nay anh đón cô tan làm, anh lại đối xử với cô rất lạnh nhạt, là bởi vì chiếc vòng tay đó sao?
Mộ Vi Lan ngước mắt lên và nhìn về phía chiếc vòng tay.
Cô đang suy nghĩ lung tung, bên ngoài vang lên tiếng xe ô
Cô nhanh chóng đứng dậy, không kịp đi dép, cô ra khỏi tô. phòng ngủ với đôi chân trần và chạy xuống nhà. Khi Phó Hàn Tranh bước vào cửa, Mộ Vi Lan nhào vào lòng anh.
Anh cau mày: "Em hoảng loạn như thế làm gì?"
Mộ Vi Lan chăm chú nhìn anh, cô nhẹ nhàng nói: “Em vội ra đón anh đấy." Hàng lông mày nhãn lại của Phó Hàn Tranh giãn ra một chút.
Anh nhìn vào đôi mắt của cô một lúc lâu, đôi mắt trong veo không nhìn thấy một sự che giấu hay lừa dối nào, lúc này anh mới khẽ thở dài một tiếng-có lẽ là anh nghĩ nhiều rồi.
Mộ Vi Lan ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cô cau mày nói: "Anh uống rượu à?" “Ừm, uống một chút" "Vậy em đi pha nước chanh mật ong cho anh, rất có tác dụng giải rượu. Mỗi lần bố em đi ăn uống xong về nhà, em đều pha cái này cho ông ấy, uống một cốc sẽ không khó chịu nữa”
Cô quay người đi vào phòng bếp, nhưng bị người đàn ông phía sau bế lên. Mộ Vi Lan không đề phòng, khẽ kêu một tiếng: "Anh làm gì thế? Anh uống rượu còn bể em, em sẽ dễ ngã đấy.." Trên thực tế, Phó Hàn Tranh rất tỉnh táo, hai ly rượu brandy không đủ để làm anh say.
Ánh mắt rực lửa của Phó Hàn Tranh rơi xuống đôi chân trần của Mộ Vi Lan, lông mày anh lại nhíu lại: “Tại sao em không đeo dép?"
Mộ Vi Lan sợ anh bể cô không vững, cô ôm chặt lấy cổ anh: "Em nghe thấy tiếng xe liền chạy xuống, không kịp đeo” Có lẽ là bởi vì anh đã uống rượu, đôi mắt luôn lạnh lùng của anh khi nhìn cô lúc này trở nên nóng bỏng hơn, nóng đến mức khiến cô đỏ mặt. "Anh nhìn em như thế làm gì?"