Hạ Vũ Mặc có chút khinh bỉ, bĩu môi: “Chú, chú một bó tuổi rồi, còn bắt con gọi là anh, chứ không thấy xấu hổ hả?”
Nghe xong, Tô Yên xuýt chút nữa thì cười ra tiếng.
Quả thật Lục Cận Phong đã hơn ba mươi tuổi, bắt một đứa bé bốn tuổi gọi mình là anh, không phải quá giả trận sao?
“Chú già như vậy à?” Giọng điệu Lục Cận Phong có chút buồn bực.
Nhưng vì Lục Cận Phong đeo khẩu trang, không thấy được biểu cảm, nên Tô Yên không biết Lục Cận Phong đang vui hay tức giận: “Tổng giám đốc Lục, theo như thông tin chính thức, cậu đã ba mươi bốn tuổi, độ tuổi trung niên.”
Lục Cận Phong đột nhiên im lặng, làm hại Tô Yên còn tưởng mình nói sai, cẩn thận quan sát Lục Cận Phong, lại chợt nghe được: “Chỗ này đi.”
Tô Yên nhìn theo ánh mắt của Lục Cân Phong, bên cạnh đúng là Biệt Viện Tiểu Trù.
Ăn chỗ này á?
Tiền trong ví cô không đủ.
Tô Yên nuốt nước bọt, nói: “Tổng giám đốc Lục, Ăn ở đây có đắt quá không? Tôi sợ đến lúc đó không trả nổi, ba người chúng ta sẽ bị giữ lại.”
Lục Cân Phong nhếch môi: “Không phải ba, mà là hai người và một đứa nhỏ”
Cũng đúng, ai dám giữ Lục Cận Phong ở lại chứ.
“Mở cốp lấy xe lăn đến đây”.
“Cái gì?” Nhất thời Tô Yên không kịp phản ứng.
Lục Cận Phong duỗi chân ra: “Chân tôi bị què, cô thấy người nào chân bị què tự đi được chưa?”
“Rõ ràng là giả.” Tô Yên nghĩ đến Lục Cận Phong không muốn chuyện mình giả què bị bại lộ, nên vẫn đi lấy xe lăn: “Vâng.”
Vừa mới đặt xuống, Lục Cận Phong yên vị ngồi lên: “Đi thôi.”
Đây là coi cô như Hạ Vũ mà sai bảo?
Hạ Vũ Mặc đảo mắt, thông minh đứng ở phía sau xe lăn, cười hì hì nói: “Chú, để con đẩy chú.”
Xe lăn rất nhẹ, đẩy một chút cũng không mệt.
Tô Yên cười nói: “Tiểu Vũ, cẩn thận tí, đừng đẩy chú ngã xuống mương.”
“Chị yên tâm, em rất cẩn thận.”
Tô Yên đi phía trước, vẻ mặt Lục Cận Phong âm u, nhưng vì đeo khẩu trang, không ai thấy được vẻ mặt của anh, nên anh chỉ có thể hờn dỗi với chính mình.
Hạ Vũ Mặc cười ha ha rồi khịt mũi một tiếng: “Chú nói không theo đuổi chị mà ngay cả khổ nhục kế chú cũng dùng, hừ, chị là của con, con không nhường cho chú đâu.”
Nó sẽ không để Lục Cận Phong tiếp cận chị nó.
Lục Cận Phong: "..”
“Nhóc con, đủ lông đủ cánh rồi, muốn giành phụ nữ với chứ?”
“Coi như vậy đi.” Hạ Vũ Mặc lẩm bẩm nói: “Nếu đã như thế, chúng ta cùng cạnh tranh công bằng, đừng coi con là con nít mà ức hiếp, cũng không được chơi xấu.”
Lục Cận Phong dở khóc dở cười, anh không những bị một đứa con nít gài vào bẫy, mà còn bị đứa con nít đó bắt cạnh tranh công bằng với nó.
“Tổng giám đốc Lục, tiểu Vũ, hai người nhanh lên.” Tô Yên ở phía trước hết lớn, nào biết phía sau có một anh bạn nhỏ vì cô mà tranh giành với Lục Cận Phong.
“Chị ơi, em đến đây.” Hạ Vũ Mặc dùng sức, đẩy Lục Cận Phong chạy như bay.
Hà Vũ Mặc chỉ chọn những chỗ gồ ghề, có đá, hơi dốc mà đẩy.
Lục Cận Phong bị sốc, mông cũng tê rần, anh đường đường là người đứng đầu Tập đoàn Lục Thị, lại bị một đứa nhóc hơn bốn tuổi trêu chọc, nếu truyền ra ngoài sẽ trở thành chuyện cười mất.
Anh không nên so đo với một đứa con nít.
Cả đời này Lục Cận Phong cũng chưa từng nghĩ đến, tình địch của mình không những chỉ là một đứa con nít chưa đủ lông đủ cánh, mà lại còn vô cùng xảo quyệt hệt như một con hồ ly nhỏ.
Lục Cận Phong đặt chỗ xong, ba người trực tiếp đi vào, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tất cả đều là những món ăn nổi tiếng nhất của nhà hàng, giá cả đương nhiên không cần phải nói.
Phí phục vụ ở nhà hàng này, đều trả bằng tiền sinh hoạt mấy tháng của Tô Yên.
Hạ Vũ Mặc thật sự rất đói, ăn không ít, sau khi đánh chén no say xong lại bắt đầu quay sang chọc tức Lục Cận Phong, nó bưng chén nhỏ, mút một thìa bánh gato đút cho Tổ Yên: “Chị ơi, há miệng, a.”
Làm sao Tô Yên không biết được suy nghĩ của Hạ Vũ Mặc cơ chứ, cô vui vẻ phối hợp.
Tạo thành một khung cảnh tràn đầy “ý vui”.
Hạ Vũ Mặc giống như hạt dẻ cười, từ khi nhận nuôi Hạ Vũ Mặc, Tô Yên cũng cười nhiều hơn.
Đút Tô Yên xong, Hạ Vũ Mặc được tiện nghi còn khoe mã, nhìn Lục Cận Phong nói: “Chị thích ăn gì em đút?”
“Chút tài mọn.” Lục Cận Phong hừ lạnh một tiếng: “Tô Yên, đẩy tôi đi nhà vệ sinh.”
Tô Yên trợn mắt: “Tổng giám đốc Lục, cậu không tự đi được à? Hơn nữa, nam nữ khác nhau, sao tôi có thể đẩy cậu vào nhà vệ sinh nam được.”
Anh cũng đều phải con nít mới lên ba, đi nhà vệ sinh cũng cần người đi theo.
+
Lục Cận Phong không chút để ý nói: “Tôi quen biết rất nhiều người ở Biệt Viện Tiểu Trù, thật không tiện, nếu cô không muốn tiền thưởng tháng sau, cũng có thể..”
“Tôi đi.”
Tô Yên lập tức đứng dậy đẩy Lục Cận Phong đi.
Bây giờ cô thiếu nhất là tiền, nuôi thêm một đứa nhỏ, khắp nơi đều cần dùng tiền, cô không thể bỏ qua vụ làm ăn này được.
Hơn nữa ra vào Biệt Viện Tiểu Trù đều là những nhân vật có máu mặt, nếu để bọn họ phát hiện Lục Cận Phong giả què, sẽ rất phiền phức.
Lục Cận phong đắc ý, nhếch môi nhìn Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc thở phì phò: “Chú nói dối”
Tô Yên cũng không quan tâm Lục Cận Phong có nói dối hay không, nghiêm túc nói với Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, em ngoan ngoãn đợi ở đây một lát, bọn chị sẽ trở lại ngay thôi.”
Hạ Vũ Mặc vẫn là nghe lời Tô Yên, bĩu môi nói: “Được rồi.”
Cho dù nó có oan ức cũng phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Ở nơi Tô Yên không nhìn thấy, Lục Cận Phong ra dấu với Hạ Vũ Mặc, anh còn đắc ý hơn Hạ Vũ Mặc vừa rồi.
Hạ Vũ Mặc tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tròn trịa, mũm mĩm, vô cùng đáng yêu.
Hạ Vũ Mặc khịt mũi một tiếng, quay đầu sang chỗ khác: “Ấu trĩ.”
Gừng càng già càng cay.
Tô Yên đẩy Lục Cận Phong ra đến ngoài cửa, mới nhớ bên trong phòng riêng cũng có nhà vệ sinh.
Tổng giám đốc Lục, cậu so đo với một đứa nhỏ, không phải quá ấu trĩ sao?”
Lục Cận Phong vô cùng thành thật nói: “Tôi gấp thật mà.”
Tô Yên: "..”
Tô Yên đẩy đến chỗ rẽ, thì đụng phải hai vợ chồng Lý Mộc Sinh.
Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam vừa dùng bữa xong, mới ra khỏi phòng riêng, thì bất ngờ gặp được Tô Yên đang đẩy Lục Cận Phong.
“Cha nuôi, mẹ nuôi.” Tô Yên cười chào hỏi.
“Tiểu Yên.” Lưu Tuyết Lam nhìn thấy Tô Yên vô cùng vui mừng, nắm lấy tay Tô Yên, oán trách nói: “Tiểu Yên, sao mấy ngày nay không thấy con đến thăm mẹ nuôi?”
Tô Yên cũng biết phải trái nói: “Dạo này còn có chút chuyện, định khi nào xong sẽ đến thăm mẹ nuôi.”
Lý Mộc Sinh rất có nhân lực, nào dám quấy rầy hai người Lục Cận Phong và Tô Yên.
Ông ta vui mừng, gặp hai người quả thật là chuyện tốt.
Chờ hai vợ chồng Lý Mộc Sinh đi khỏi, Tô Yên mới cảm thấy có chỗ không đúng, cô và Lục Cận Phong ở chung với nhau, Lý Mộc Sinh không thấy ngạc nhiên sao?
Thậm chí ngay cả một câu cũng không hỏi.
“Tô Yên.” Lục Cận Phong nhỏ giọng nhắc nhở.
Tô Yên lấy lại bình tĩnh, đẩy Lục Cận Phong đến cửa nhà vệ sinh nam rồi nói: “Cậu tự vào đi, tôi không đẩy nữa đâu.”
Lục Cận Phong điềm tĩnh nói: “Tôi sẽ tăng gấp đôi tiền thưởng cuối năm cho CÔ."
Tô Yên: “...”
Tô Yên cắn răng, bởi vì thưởng cuối năm nên đã đẩy Lục Cận Phong vào.
Ai bảo Lục Cận Phong đang nắm bắt mạnh máu kinh tế của cô.
Trong nhà vệ sinh nam còn có người, đột nhiên một người phụ nữ đi vào khiến cho anh ta suýt chút nữa chết đứng tại chỗ.
Tô Yên ôm mặt, khỏi nói cũng biết xấu hổ đến mức nào.
Mọi người đều đi hết rồi, Tô Yên xoay lưng lại: “Xong chuyện gọi tôi.”
Lục Cận Phong đứng lên: “Nếu chờ ở đây, nhỡ có người tới thì phải làm sao?”
Đã đến nước này rồi, không bằng đợi thêm một chút.
Tô Yên: “Vậy anh nhanh lên một chút.”.
Lục Cận Phong chậm rãi đi tới bồn cầu, khóe miệng không khỏi nhếch lên khi nhìn thấy bộ dạng Tô Yên xoay người nhắm mắt lại.
Tô Yên đợi một hồi cũng nghe được động tĩnh: “Đã xong chưa?”
“Tại sao lại chia tay?” Lục Cận Phong cố tình hỏi.
Tô Yên ngây người, vô thức mở to mắt, nhưng không quay đầu lại cau mày nói: “Tổng giám đốc Lục, đây là chuyện riêng của tôi.”
“Tình cảm cá nhân của nhân viên cũng nằm trong sát hạch, đối với một người hay thay đổi về tình cảm, kế hoạch công việc cũng dễ dàng bị thay đổi, cô từ công ty con tới, không thông qua sát hạch thì biết được hậu quả gì sẽ xảy ra.” Lục Cận Phong nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Yên: “Phụ nữ các cô, đều hay thay đổi như vậy?”
Tô Yên nửa thật nửa giả nói: “Không hợp, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng”
“Cô nói không hợp, hay là anh ta nói không hợp?” Lục Cận Phong có chút hùng hổ dọa người.
Từ đầu đến cuối đoạn tình cảm này, đều là Tô Yên nói dừng nói kết thúc.
“Là tôi.” Thực lòng Tô Yên vẫn có chút áy náy.
Lục Cận Phong lại hỏi: “Vì vậy cô muốn chia tay?”
“Đúng.”
“Vậy cô có từng nghĩ, rốt cuộc anh ta có muốn chia tay hay không.”
“Anh ấy đã đồng ý rồi.” Tô Yên hơi ngộp thở.
Cô nghĩ lại những lời bản thân nói hôm đó, cô nói tuyệt tình như vậy, đàn ông cũng cần lòng tự trọng, đổi là ai cũng sẽ đồng ý, nếu không còn muốn ở cạnh cô sao?
Cô cũng bị buộc phải tỏ ra ép chia tay.
“Điều này cũng vì tốt cho anh ấy.” Tô Yên mím môi: “Đau dài không bằng đau ngắn, tổng giám đốc Lục, chuyện tình cảm, anh không hiểu.”
“Tại sao tôi không hiểu, tôi...” Lục Cận Phong buộc miệng nói ra, nhận ra bản thân suýt chút nữa lỡ miệng, lập tức chuyển chủ đề, hừ nhẹ một tiếng: “Tôi Yên, bây giờ cô là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, đá bạn trai trước, không muốn tìm một người tốt hơn sao? Phụ nữ chê nghèo yêu giàu cũng rất bình thường.”
“Nói linh tinh.” Tô Yên không khách khí nữa mà phản ứng mạnh, trực tiếp quay đầu tức giận nói: “Nếu như tôi muốn gả cho người có tiền, tôi cứ trực tiếp gả cho anh không phải được rồi sao, ban đầu còn chọn đào hôn làm gì, nói không chừng gả vào rồi còn được thừa hưởng tài sản luôn.”
Nói đến tiền, ở Đế Đô này không ai có nhiều tiền hơn nhà họ Lục.
Lục Cận Phong nghe thấy vậy giật mình.
Thừa kế tài sản?
Người phụ nữ này khiến cho Lục Cận Phong không nhịn được bật cười.
“Cô mong tôi chết sớm?”
sẽ sống thọ đến trăm tuổi, sao có thể chết trẻ được.”
Đôi chân thon dài của Lục Cận Phong rảo bước về phía Tô Yên, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt giống như cáo già đầy mưu mô: “Tôi đột nhiên muốn cô gả cho tôi, phải làm sao đây?”
“Tổng giám đốc Lục, đừng có đùa như vậy.” Tô Yên cười gượng chuyển chủ đề: “Không phải anh cần đi vệ sinh sao, mau giải quyết đi, đừng nhịn đến hỏng thận.”
“Cô Tô có thể thử một chút, xem thận của tôi có tốt hay không.”
Cái gì?
Tô Yên lắc đầu như trống lắc: “Tổng giám đốc Lục, tôi nói nhầm, thận của tổng giám đốc Lục rất tốt, cực kỳ tốt”
Đúng là càng vội càng nói sai.
“Vẫn nên là tự Cô Tô thử, mới biết tốt hay không tốt.” Lục Cận Phong kéo tay của Tô Yên, khiến cho cô sợ hãi hét lên một tiếng, lập tức bỏ chạy.
Nhìn thấy Tô Yên hoảng loạn bỏ chạy, tâm tình Lục Cận Phong đột nhiên tốt hơn.
Trở về phòng riêng, Tô Yên vẫn còn kinh hồn bạt vía, cũng không đợi Lục Cận Phong nữa, cô ôm theo Hạ Vũ Mạc đang ăn ngon chạy... không, là đi.
Tô Yên còn chạy nhanh hơn cả thỏ, chỉ sợ muộn sẽ bị Lục Cận Phong tóm được.
Nếu như Lục Cận Phong thật sự muốn cưới cô, cô thật sự không còn cách.
Đột nhiên Tô Yên có chút hối hận, nếu như cô không chia tay cũng sẽ không bị Lục Cận Phong nhắm đến.
Tô Yên về đến nhà, tắt nguồn điện thoại thì cô mới an tâm mà ngủ được.
Lục Cận Phong trở về phòng riêng, thấy căn phòng trống không, Tô Yên đã bỏ chạy khiến cho tâm trạng anh lại xấu đi.
Hôm sau.
Tô Yên xin nghỉ nửa ngày, đưa Hạ Vũ Mặc đến trường.
Trước đó bọn họ đã liên lạc xong, sau khi hiệu trưởng nhìn Hạ Vũ Mặc rồi đưa ra câu hỏi, Hạ Vũ Mặc thông qua, sẽ nhận Hạ Vũ Mặc vào trường.
Tô Yên rất phấn khích, thủ tục nhập học đã làm xong, Tô Yên ngồi xổm xuống nói với Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, ở trường học phải ngoan ngoan nghe lời cô giáo, tan học chị sẽ đến đón em, còn nữa, không được bắt nạt bạn học khác.”
Hạ Vũ Mặc rất hiểu chuyện, vẫy tay với Tô Yên: “Biết rồi chị, chị đi làm đi, em sẽ ở đây ngoan ngoãn đợi chị đến đón.”
Hạ Vũ Mặc lớn lên ở trại trẻ mồ côi, khả năng thích ứng rất cao, là một đứa vô cùng tinh nghịch, không nên nhìn nó như nhìn một đứa trẻ bình thường.
Giải quyết xong Hạ Vũ Mặc, Tô Yên còn một nơi nữa phải tới, đó là nghĩa trang.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ.
Tô Yên gọi điện cho Tô Duy để cậu ta chuẩn bị, một chút nữa cô sẽ đến đón, cùng cậu ta đến nghĩa trang.
Tô Yên bắt xe đi đến bệnh viện Tô Duy đang nằm, thì phát hiện Tô Đình Nghiêm cũng ở đó, bên cạnh còn có Tân Phương Linh.
Từ sau tiệc họp mặt gia đình của cô. Tô Yên không còn liên lạc với người nhà họ Tô nữa, cô hơi bất ngờ khi đột nhiên gặp lại Tô Đình Nghiêm và Tần Phương Linh.
Tần Phương Linh cười nói: “Tiểu Tô, con đến rồi, ngồi xe của chúng ta, cùng nhau đến nghĩa trang”
Tô Yên nhìn Tô Đình Nghiệm: “Ông để bà ta đến nghĩa trang cúi lạy mẹ tôi? Ông muốn mẹ tôi ở nơi chín suối cũng không được yên lòng?”
Kẻ thứ ba
“Đúng, cha con nói đúng, mẹ chỉ đến thăm Tiểu Duy, mọi người đi, mẹ không đi.” Tần Phương Linh nói: “Thời gian không còn sớm, mọi người mau đi đi.”
Hôm nay là ngày dỗ của mẹ, Tô Yên cũng không muốn vì Tần Phương Linh mà lỡ mất thời gian.
Hơn nữa Tô Đình Nghiêm muốn đi thăm hương mẹ, cô cũng không ngăn
được.
“Tiểu Duy, chúng ta đi.” Tô Yên không ngồi xe của Tô Đình Nghiệm, cô bắt một chiếc taxi khác.
Sắc mặt Tô Đình Nghiêm không tốt, nhưng cũng không nói gì.
Trên đường đến nghĩa địa, Tô Yên bất giác nhớ những hồi ức khi mẹ còn trên đời.
Cái chết của mẹ năm đó quá đột ngột, Tô Yên từng cho rằng cái chết của mẹ có liên quan đến Tân Phương Linh, nhưng vẫn không có bằng chứng.
Nhưng việc Tô Đình Nghiêm ngoại tình trong hôn nhân, cấu kết với Tần Phương Linh là sự thật.
Chỉ dựa vào điểm Tô Đình Nghiêm không chung thủy với mẹ, nút thắt trong lòng Tô yên đã rất khó để mở, đối với Tô Đình Nghiêm, từ đầu đến cuối cô chỉ có oán hận.
Bầu trời hôm nay xám xịt, mưa lất phất.
Đến nghĩa địa, Tô Yên cầm hoa xuống xe, nhắc nhở Tô Duy ở phía sau: “Đường hơi trơn, em cẩn thận.”
“Em biết rồi, chị.”
Hai người đi đến mộ của mẹ thì đột nhiên gặp phải hai người đàn ông kỳ lạ.
Dáng vẻ người đó nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo sát khí, toàn thân mặc màu đen, trên ngực cài một bông hoa trắng, có lẽ là cũng đến cúng tế người thân.
khẩu súng trên eo đối phương.
Những người này là ai?
Trái tim Tô Yên trùng xuống, lập tức trở nên cảnh giác.
Tô Duy cũng nhìn thấy, vô thức gọi một tiếng: “Chị...”
Tô Yên đưa mắt ra hiệu với Tô Duy, ý bảo cậu ta không được nói.
Hai người đàn ông đó đột nhiên quay đầu, dùng ánh mắt hung dữ nhìn Tô Yên và Tô Duy.
Trong lòng Tô Yên hồi hộp, cô đứng yên không động.
Hai người đó cũng chỉ là liếc nhìn, sau đó rời đi luôn.
Đợi người đã đi xa, Tô Yên mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Duy, đi thôi.” Tô Yên không muốn quan tâm chuyện bao đồng, cũng không quan tâm hai người đó là ai.
Một chiếc xe con đỗ ở trước cửa nghĩa trang, hai người đàn ông vừa nghĩa trang kia ngồi vào xe.
Người đàn ông lái xe cung kính hỏi: “Anh Lệ, đã tìm thấy tung tích của cô chủ, lần này có cần đưa cô chủ quay về không?”
Người đàn ông với bông hoa trắng trên ngực nheo đôi mắt đục ngầu, sắc bén liếc về phía nghĩa trang.
“Em gái tôi chỉ là một đứa con gái như vậy, nhất định phải đưa về, nhưng mà, không phải là bây giờ.”
“Vâng.” Người đàn ông lái xe nói: “Bây giờ loạn trong giặc ngoài, nếu như cô cả trở về quả thực là không an toàn, ông Lệ, vậy bây giờ chúng ta trở về nước hay sao ạ?”
“Các cậu về trước đi, tôi còn phải gặp một người.”
“Vâng.”
Tô Yên tìm đến trước một mẹ mình, phát hiện trước bia mộ vậy mà lại có một bó hoa, đã vậy còn vừa đốt giấy nữa.
Có người đến cúng bái.
Tô Duy tò mò hỏi: “Chị, ai lại đến cúng bái mẹ nhỉ?”
Tô Yên không nghĩ ra được là ai, mẹ cô mất đã bao nhiêu năm nay, năm nào cô cũng là người duy nhất đến giỗ, sao lại có người đột nhiên đến nghĩa trang cúng bái mẹ cô được chứ?
Vừa nghĩ tới đây, Tô Đình Nghiêm cầm trên tay một bó hoa đến, xe ông ta lái theo phía sau, đến muộn hơn Tô Yên.
“Tiểu Yên, Tiểu Duy.”