• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy nghĩ kỹ thì cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Tô Yên không dám nghĩ tiếp nữa.

Cả đêm nay, Tô Yên mất ngủ.


Tin tức Tô Yên xảy ra chuyện, rất nhanh đã truyền đến nhà họ Tô, nhà họ Lý, đến Sở Hướng Nam cũng biết.

Sáng sớm hôm sau.

Sở Hướng Nam mang một bó hoa tươi tới, vẻ mặt lo lắng: “Tô Yên, em có bị thương ở đâu không? Bác sĩ nói thế nào? Sao lại xảy ra tai nạn xe thế?”

Sở Hướng Nam tới khiến Tô Yên cảm thấy chán ghét, hơn nữa cả đêm còn lo lắng cho Lục Cận Phong, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì nên sắc mặt không được tốt lắm.

“Cảm ơn sự quan tâm của cậu Sở, tôi rất ổn, đi thong thả không tiễn.”


Tô Yên trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

Sở Hướng Nam nhướng mày, thâm tình chân thành nói: “Tô Yên, nghe nói em bị thương, anh rất lo lắng cho em, lúc đó anh đã nghĩ, nếu như em thực sự xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao bây giờ, Tô Yên, anh phát hiện ra bản thân mình thực sự rất yêu em, không thể nào không có em được.”

Bất ngờ nghe lời ngon tiếng ngọt khiến Tô Yên ngẩn người, lập tức bật cười, cười lạnh nói: “Cậu Sở quả thật là phong lưu đa tình, nếu những lời này mà bị Tô Vân nghe thấy được, không biết sẽ nghĩ như thế nào nhỉ.”

“Tô Yên, giữa chúng ta có thể đừng nhắc tới Tô Vân được không.” Sở Hướng Nam tiếp tục nói những lời thâm tình, nhìn thấy vết thương trên trán, trên tay Tô Yên, vẻ mặt đau lòng: “Sao lại xảy ra tai nạn xe được chứ? Xuống xe lái xe phải cẩn thận một chút chứ, nếu không thì đừng đi làm nữa, em là con gái nuôi của nhà họ Lý, sao còn phải đi làm nữa chứ, lẽ nào nhà họ Lý không tốt với em? Chỉ là làm vẻ bên ngoài thôi sao?”

Câu nói cuối mang theo ý tứ thăm dò.

Sở Hướng Nam đang thăm dò xem Tổ Yên ở nhà họ Lý rốt cuộc có địa vị như thế nào.

Tô Yên lại không phải là đồ ngốc, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Hướng Nam đang có chủ ý gì.

Vốn dĩ Tô Yên chỉ là thất vọng với Sở Hướng Nam thôi nhưng bây giờ đã đến mức phản cảm gai mắt rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Hướng Nam, Tô Yên không muốn nói một từ nào.

“Sở Hướng Nam, anh đừng có không biết xấu hổ, kết hôn rồi còn đến quấy rầy Tô Yên nhà chúng tôi.”

An Hinh mua bữa sáng rồi đến cùng Hạ Vũ Mặc.

Vừa nhìn thấy Sở Hướng Nam, dù sao An Hinh cũng nhìn không vừa mắt, vô cùng oán hận.

Sắc mặt Sở Hướng Nam nhất thời trở nên khó coi, nhưng nhìn thấy là An Hinh, có cả nhà họ An, anh ta đành phải đè nén lửa giận xuống.

“Cô An, tôi và Tô Vân chỉ là một hồi sai lầm, đó không phải là chủ ý của tôi, tôi vẫn luôn thích Tô Yên.” Ánh mắt Sở Hướng Nam dịu dàng nhìn Tô Yên: “Tôi muốn bù đắp những sai lầm lúc trước của mình, một lần nữa bắt đầu lại với Tô Yên”

“Anh nằm mơ giữa ban ngày sao, anh là người đàn ông đã kết hôn còn muốn dụ dỗ Tổ Yên nhà chúng tôi ư, thật không biết xấu hổ, anh đừng có nhập nhằng với Tô Yên nhà chúng tôi nữa.” An Hinh vô cùng tức giận, cảm thấy giận dữ bất bình thay Tổ Yên: “Anh không thấy Tô Yên nhà chúng tôi không chỉ không thích anh mà còn rất chán ghét sao, sao da mặt anh dày như vậy chứ, còn vô lại không chịu đi.”

Từng câu từng chữ của An Hinh đâm thẳng vào lòng Sở Hướng Nam, đã là người đàn ông có lòng tự trọng cũng sẽ không thể chịu nổi sự sỉ nhục này của An Hinh.

Sở Hướng Nam đè nén cơn giận: “Cô An, xin chú ý lời nói của mình, đây là chuyện giữa tôi và Tô Yên, không tới phiên một người ngoài như cô nhúng tay vào.”

An Hinh tức giận nói: “Anh bắt nạt Tô Yên thì tôi phải quản rồi.”

Tô Yên lạnh lùng nói: “Hinh Hinh nói không sai chút nào, Sở Hướng Nam, nếu anh có lòng tự trọng thì không nên tự đến rước lấy nhục nhã nữa, anh đi đi, đưa đồ của anh đi luôn đi.”

Chủ ý của Sở Hướng Nam là muốn làm lành với Tô Yên, cũng không muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt, có An Hinh ở đây, anh ta muốn xoa dịu mối quan hệ với Tô Yên cũng khó.

“Được, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày khác anh lại tới thăm em” Sở Hướng Nam lạnh lùng nhìn An Hinh một cái, xoay người rời đi.

Hạ Vũ Mặc vẫn luôn không nói chuyện, đảo mắt một cái, nhân lúc Tô Yên và An Hinh không chú ý, chạy ra khỏi phòng bệnh, đuổi theo Sở Hướng Nam.

“Chú ơi.”

Hạ Vũ Mặc kéo góc áo Sở Hướng Nam, giọng nói êm dịu mềm mại, lớn lên rất dễ thương, bất kỳ ai nhìn thấy cũng yêu thích.

Nhưng Sở Hướng Nam không thích.
Anh ta biết đứa bé này, trước đó xuất hiện trong tiệc họp mặt gia đình.

“Là cháu hả, sao cháu lại ở đây?”

Vừa rồi Sở Hướng Nam bị An Hinh chọc tức đến đau đầu, cũng không chú ý đến Hạ Vũ Mặc.


“Chú ơi, mắt chủ đúng là bị mù rồi, vừa rồi cháu cũng ở trong phòng bệnh mà” Hạ Vũ Mặc bĩu môi nhả ra một câu, vẻ mặt khinh thường.

Nói anh ta bị mù sao?

Sắc mặt Sở Hướng Nam nhất thời trở nên rất khó coi nhưng hành lang bệnh viện người lui tới đều là người nhà bệnh nhân và bác sĩ, anh ta không thể so đo với một đứa con nít được.

Sở Hướng Nam đột nhiên phản ứng lại, nhìn chằm chằm Hạ Vũ Mặc trước mặt: “Cháu nói vừa rồi cháu ở trong bệnh viện, cháu và Tô Yên, rốt cuộc là có quan hệ gì?”

Lẽ nào đứa bé này thực sự là con riêng của Tô Yên?


Tô Yên thực sự chưa kết hôn mà đã sinh con sao?

Nếu không sao đứa bé này lại ở bên cạnh Tô Yên chứ?

“Tôi là trẻ mồ côi, lần trước bị chủ người xấu lừa, chị thấy cháu đáng thương cho nên nhận nuôi cháu.” Hạ Vũ Mặc nói như sắp khóc: “Chú, chị cháu là người tốt, chú thích chị cháu đúng không? Chủ đẹp trai như vậy, Tiểu Vũ rất thích chú, cháu cũng muốn chú và chị gái ở bên nhau, cháu có thể giúp chú theo đuổi chị gái”

Nghe vậy, Sở Hướng Nam thở phào nhẹ nhõm, thì ra là nhận nuôi.

Lời nói của của Hạ Vũ Mặc khiến Sở Hướng Nam có chút hứng thú, bất kể là người nào, đều thích nghe những lời nịnh nọt.

Hơn nữa đều nói trẻ con sẽ không lừa người, vừa nghe Hạ Vũ Mặc nói thích mình, cơn giận trên mặt Sở Hướng Nam cũng tiêu tan: “Hả? Cháu giúp tôi theo đuổi như thế nào đây?”

“Phụ nữ ấy mà, đều phải dỗ dành mới được.” Hạ Vũ Mặc cười hì hì, đột nhiên kẹp chặt hai chân: “Chú ơi, cháu mắc tè, chú có thể đưa cháu đi đến nhà vệ sinh không?”

Sở Hướng Nam nhíu mày, giọng nói non nớt của Hạ Vũ Mặc vang lên: “Chị thích nhất là những người đàn ông thích giúp đỡ người khác, chú lại đẹp trai như vậy, nhất định cũng là người tốt.”

Đứa trẻ này, miệng thật là ngọt.

Sở Hướng Nam thấy dáng vẻ rất nôn nóng của Hạ Vũ Mặc, nói: “Được thôi, tôi đưa cháu đi.”

“Cảm ơn chủ, chủ thật là tốt.” Hạ Vũ Mặc cười hì hì, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.

Sở Hướng Nam dẫn Hạ Vũ Mặc đến nhà vệ sinh: “Nhanh đi tè đi.”

“Chú ơi, chú giúp cháu cởi quần được không, cháu không cởi được.” Hạ Vũ Mặc giả vờ không cởi quần được, vẻ mặt nôn nóng sắp khóc đến nơi.

Sở Hướng Nam nhìn thấy quần lót quá chặt, ngồi chồm hổm xuống: “Được rồi, tôi giúp cháu cởi.”

Sở Hướng Nam duỗi tay giúp cậu bé cởi quần, vừa cởi xong, đột nhiên nghe thấy Hạ Vũ Mặc vội vàng la lên: “Chú ơi, cháu không nhịn nổi nữa.”

Sở Hướng Nam còn chưa kịp phản ứng lại, trên mặt đã cảm nhận được một luồng nhiệt, mùi nước tiểu khai khai tràn ngập mũi.

Anh ta bị đứa bé tè vào mặt.

Sở Hướng Nam bị bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt trên quần áo đều là nước tiểu, mùi hương này thì càng không cần nói đến nữa.

“Chú ơi, thật xin lỗi.” Hạ Vũ Mặc kéo quần lên chạy ra ngoài.

“Thằng nhóc kia, đứng lại cho tôi.” Sắc mặt Sở Hướng Nam âm trầm đáng sợ.
1646542188004.png

“Dám trêu chọc tôi, thằng nhóc thối, xem tôi dạy dỗ cháu như thế nào.” Sở Hướng Nam tức giận đùng đùng.

Sở Hướng Nam vươn tay muốn đánh cậu bé, tay còn chưa hạ xuống, Hạ Vũ Mặc đột nhiên than khóc long trời lở đất.

“Đánh trẻ con, chú người xấu đánh trẻ con.”


Hạ Vũ Mặc gào khóc như vậy, lập tức kinh động đến bác gái đang quét dọn nhà vệ sinh.

Bác gái quét dọn nhà vệ sinh nhìn thấy Hạ Vũ Mặc bị đảnh, vô cùng sốt sắng đi qua đó, chỉ thẳng mặt Sở Hướng Nam trách móc: “Sao cậu có thể đánh đứa bé chứ, đứa bé này mới bao nhiêu tuổi chứ.”

Hạ Vũ Mặc tiếp tục kêu khóc: “Bà ơi cứu cháu với, cháu không quen chú người xấu này đâu, chú này muốn đánh chết cháu, đau quá.”

Sở Hướng Nam bị chọc tức đến huyết áp tăng vọt, đứa nhóc này chỉ biết nói dối thôi.

Anh ta muốn đánh chết nó lúc nào chứ?

Anh ta căn bản còn chưa ra tay nữa mà.


Cũng chưa từng đụng tới nó.

Bác gái nghe thấy thấy tiếng bà ơi này thì rất đau lòng, giật đứa bé từ trong tay Sở Hướng Nam.

“Thì ra là kẻ buôn người, mấy tên buôn người bây giờ cũng càn rỡ quá nhỉ, chạy đến tận bệnh viện để bắt cóc đánh đập trẻ con luôn đấy.” Bác gái lấy điện thoại ra, bắt lấy Sở Hướng Nam: “Cậu đừng hòng bỏ chạy, bây giờ tôi báo cảnh sát để cảnh sát bắt cậu lại.”

Hạ Vũ Mặc đắc ý đứng sau người bác gái lè lưỡi với Sở Hướng Nam, khỏi phải nói có bao nhiêu kiêu ngạo.

“Đồ ranh con.” Sở Hướng Nam vô cùng tức giận.

“Úi chà, đánh người à, bà ơi, bà xem, chủ kia lại muốn đánh cháu nữa kìa.” Hạ Vũ Mặc trốn phía sau người bác gái, lại giả vờ khóc mấy tiếng.

“Còn dám đảnh người” Bác gái với lấy cây chổi lau nhà bên cạnh đánh vào người sở Hướng Nam: “Tên buôn người đáng ghét, trông văn nhã lịch sự mà lại dám làm chuyện thất đức như thế này, bạn nhỏ, cháu đừng sợ, bà bảo vệ cháu.”

“Dừng tay” Sở Hướng Nam bị đánh bất ngờ không kịp né tránh.

Kia là một cây chổi lau nhà vệ sinh, không cần nói cũng biết mùi như thế nào.

Cả người nồng nặc mùi nước tiểu cộng với mùi từ chổi lau nhà vô cùng khó chịu khiến Sở Hướng Nam tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh.

Động tĩnh bên này cũng kinh động đến một vài người, bác gái dọn vệ sinh khẽ bảo người ta báo cảnh sát, bắt tên buôn người này lại.

Đường đường là cậu cả nhà họ Sở, nếu như bị xem thành kẻ buôn người mang đến đồn cảnh sát thì thực sự sẽ trở thành chuyện cười kinh thiên động địa.

Anh ta không thể vứt hết thể diện đi được.

Sở Hướng Nam chỉ đành chịu đựng sự buồn bực này.

“Buông ra” sở Hướng Nam giận dữ vùng vẫy thoát khỏi bác gái kia, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Vô cùng nhếch nhác.

Mùi nước tiểu trên người quá nồng, người đi đường đi qua đều bịt mũi, tránh ra xa.

Mặt Sở Hướng Thiên càng đen hơn, cởi áo khoác ra lau mặt rồi ném vào thùng rác.

Tô Yên phát hiện ra không thấy Hạ Vũ Mặc đâu, nhanh chóng ra ngoài đi tìm thì thấy bác gái dọn vệ sinh tốt bụng đưa Hạ Vũ Mặc quay về.

Hạ Vũ Mặc dỗ bác gái dọn vệ sinh vui đến nở gan nở ruột, hai người vừa cười vừa nói chuyện.

“Tiểu Vũ, em chạy đi đâu đấy?” Tô Yên vô cùng lo lắng.

“Đứa nhỏ này là con cô à, thật đẹp, kẻ buôn người bây giờ càn rỡ thật đấy, dám chạy đến bệnh viện để bắt cóc người, đứa bé nhà cô thiếu chút nữa bị kẻ buôn người bắt đi đấy!” Bác gái dọn vệ sinh xoa đầu Hạ Vũ Mặc, cười nói: “Đứa trẻ này, thật khiến cho người ta yêu thích.”

“Bà ơi, Tiểu Vũ cũng thích bà, vừa rồi cảm ơn bà đã giúp cháu đánh người xấu” Miệng Hạ Vũ Mặc như được bối mật.

“Cái miệng này thật ngọt, bà thực sự rất thích cháu” Bác gái dọn vệ sinh vui vẻ cười toe toét.

Tô Yên và An Hinh nhìn nhau, cảm thấy có chút khó hiểu.

Sau đó, trở lại phòng bệnh, Hạ Vũ Mặc mới thành thật nói rõ chuyện đã xảy ra.

Nghe thấy Sở Hướng Nam bị tè lên mặt, An Hinh cười như được mùa: “Tiểu Vũ, em giỏi quá, quá hả giận.”

Tô Yên nghe xong cũng bật cười, nhưng mà nghĩ tới tính khí của Sở Hướng Nam, dặn dò nói: “Tiểu Vũ, lần sau không được như vậy, chị rất cảm ơn em đã ra mặt giúp chị nhưng mà em còn nhỏ, dễ phải chịu thiệt, nếu như không phải lúc đó có bác gái dọn vệ sinh giúp đỡ thì em phải làm sao đây?”
“Chị yên tâm đi, em chạy rất nhanh, lần sau sẽ không để bị bắt nữa, lần này là sơ ý thôi.”

“Tiểu Vũ” Vẻ mặt Tô Yên nghiêm túc.

Hạ Vũ Mặc khéo léo nói: “Tiểu Vũ biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa”


An Hinh nhỏ giọng nói với Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, chuyện này lần sau cứ kêu chị”

Hai người nháy mắt ra hiệu, đạt được tiếng nói chung.

Sở Hướng Nam rời đi không bao lâu thì Vợ chồng Lý Mộc Sinh cũng tới, sau khi hỏi han quan tâm một lúc mới để Tô Yên nghỉ ngơi dưỡng thương.

Tô Yên không muốn ở lại bệnh viện: “Cha nuôi mẹ nuôi, con không có gì đáng ngại đầu, con muốn ra viện”

Lưu Tuyết Lam nói: "Xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, thiếu chút nữa mất mạng rồi, cái gì gọi là không có gì đáng ngại chứ, ở lại thêm vài ngày quan sát đi, mẹ nuôi quay về hầm canh tẩm bổ cho con.”

Lý Mộc Sinh hỏi: “Tiểu Yên, vừa rồi con nói còn có người xảy ra tai nạn cùng với con sao, người đó thế nào rồi?”


“Người nhà anh ấy đã đưa anh ấy đi rồi ạ.”

Nhắc tới Lục Cận Phong, Tô Yên cũng không nói nhiều, cô càng không dám nói suy đoán của mình cho Lý Mộc sinh biết.

Lý Mộc Sinh thầm thở phào nhẹ nhõm, ông nhận được tin Tô Yên xảy ra chuyện, đương nhiên cũng biết Lục Cận Phong xảy ra chuyện, nhưng mà tin tức của nhà họ Lục bên kia bị ém rất kỹ, tình hình cụ thể thế nào cũng không nghe ngóng được.

Lục Gia Hành và Lục Thừa Mẫn cũng có hành động, Lý Mộc Sinh không biết bản thân có thể thắng cược hay không.

Nếu Lục Cận Phong không có chuyện gì, ông ta sẽ thắng.

Nếu như Lục Cận Phong xảy ra chuyện, ông ta không thắng cũng sẽ không thua.

Vợ chồng Lý Mộc Sinh ở lại bệnh viện một lúc, công ty Lý Mộc Sinh còn có việc phải làm, Lưu Tuyết Lam vội vàng trở về nhà hầm canh cho Tổ Yên cũng rời đi. Sau khi vợ chồng Lý Mộc Sinh ra về, Tô Đình Nghiêm và Tân Phương Linh cũng đến.

Tô Yên bảo An Hinh đuổi họ đi, cô không muốn gặp ai trong hai người họ.

Vạn Nhất bên kia còn chưa có tin tức, lòng cô nóng như lửa đốt.

“Chị ơi, chị khát nước không, Tiểu Vũ rót nước cho chị nhé?” Hạ Vũ Mặc rất hiểu chuyện, biết quan tâm người khác.

“Tiểu Vũ ngoan, chị không khát nước”

Tô Yên vừa dứt lời thì điện thoại đã vang lên, là Vạn Nhất gọi điện tới.

Tô Yên vội vàng nhận máy: “Anh Vạn, anh ấy thế nào rồi?”

“Vẫn chưa qua cơn nguy kịch, chân tạm thời được bảo vệ” Vạn Nhất nói lấp lửng.

“Chưa qua cơn nguy kịch” Tô Yên lí nhí nói, sau đó hỏi: “Tôi có thể đi gặp anh ấy được không?”

“Chỉ e là không tiện lắm” Vạn Nhất nói: “Cô Tô, cô kiên nhẫn chờ tin tức đi, máu trong cơ thể lão đại gần như đã bị thay một lần, tạm thời giữ được tính mạng nhưng bác sĩ nói có thể sẽ để lại di chứng, hơn nữa không biết lúc nào mới tỉnh lại, có thể, không thể tỉnh lại nữa.”

Lòng Tô Yên như rơi xuống hầm bằng: “ Không tỉnh lại nữa là có ý gì?”

“Có khả năng trở thành người thực vật.” Giọng nói Vạn Nhất trầm xuống “Cô Tô, nếu như lão đại trở thành người thực vật, cô cũng đừng đau lòng quá, anh ấy dùng tính mạng cứu cô, đây là điều anh ấy can tâm tình nguyện, anh ấy cũng không muốn nhìn thấy cô đau lòng”

Tin tức Vạn Nhất mang tới khiến tâm trạng Tô Yên nặng nề hơn.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ Lục Cẩn Phong bảo vệ cô lúc xe đâm vào vách đá, nước mắt nhất thời chảy dài.

Đời này có một người đàn ông dùng tính mạng để bảo vệ thì có bao nhiều may mắn và hạnh phúc chứ.

Trụ sở chính của Ám dạ.

Vạn Nhất cúp điện thoại, trên mặt đột nhiên lóe lên ý cười.

Đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên.
1646542222973.png

Hạ Phi phỉ nhổ: “Khổ nhục kế mà thiếu chút nữa mất đi tính mạng, nếu như truyền ra ngoài,

thủ lĩnh của Ám dạ vì theo đuổi phụ nữ, mất mạng vì tai nạn giao thông, chắc hẳn sẽ bị người ta chê cười mấy năm luôn đấy”

Lời lẽ chua ngoa của Hạ Phi khiến Vạn Nhất giật khóe môi một cái.


"Haiz, cậu còn nhỏ, không hiểu chuyện tình cảm yêu đương của người lớn đâu. Đợi cậu lớn lên, gặp được một người mà cậu tình nguyện muốn bảo vệ, tới lúc đó tự động sẽ biết thôi." Lúc Vạn Nhất biết được Lục Cận Phong suýt chút đã mất mạng vì bảo vệ Tổ Yên, bản thân anh ta cũng vô cùng khiếp sợ.

Một người đàn ông lại coi tính mạng của một người khác quan trọng hơn cả tính mạng mình.

Rốt cuộc nên gọi là may mắn, hay là bất hạnh đây?

Lục Cận Phong bây giờ đang nằm đó, với tư cách là bạn bè, điều mà Vạn Nhất có thể làm là nói phóng đại bệnh tình của Lục Cận Phong. Nói không chừng, như thế thì có thể khiến hai người kia gương vỡ lại lành.


Hạ Phi quả thật còn quá nhỏ để hiểu mấy thứ này.

Xa Thành Nghị lườm Vạn Nhất một cái: “Đừng có mà dạy hư Hạ Phi, tôi còn phải trông cậy vào nó để kế thừa sự nghiệp của tôi đó. Nó còn nhỏ, yêu đương rách việc."

Vất vả lắm Xa Thành Nghị mới gặp được một người có thiên phú về y khoa như này, chính vì thế mà anh ta một lòng muốn bồi dưỡng Hạ Phi trở thành người nối nghiệp của mình. Cho nên, dĩ nhiên không thể để cho Vạn Nhất phá hoại.

"Xa Thành Nghị, cậu như vậy là ích kỷ lắm đó. Không thể chỉ vì cậu muốn tìm người nổi nghiệp mà bắt Hạ Phi của chúng ta cô đơn cả đời chứ." Vạn Nhất kéo Hạ Phi qua, nói: "Hạ Phi, nhóc đừng có nghe lời cậu ta nói."

"Haiz" Hạ Phi lắc đầu, giở giọng điệu như ông cụ non mà nói: "Tôi mới bốn tuổi rưỡi thôi, hai anh nói chuyện tìm bạn gái với tôi có thích hợp không hả?"

Vạn Nhất cười gượng, nhìn về phía Xa Thành Nghị ở kia hỏi lại: "Thích hợp không?"

Xa Thành Nghị hừ một tiếng, lạnh mặt lại.

Vạn Nhất hợp tác cười nói: "Hình như quả thật là không thích hợp lắm"

"Tôi tới thăm đại ca Lục đây."

Hạ Phi hiện tại đang là thành viên của Ám Dạ, vì thiên phú rất cao nên cho dù là Xa Thành Nghị hay là ông Tiết cũng đều có ý muốn nuôi dưỡng cậu bé trở thành người nối nghiệp.

Trong lòng Hạ Phi, Lục Cận Phong là lãnh đạo của Ám Dạ, cũng là người duy nhất cậu bé nể trọng và muốn vượt qua nhất.

Sau vài tiếng, Lục Cận Phong đã tỉnh lại rồi.

Người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi mở mắt là Hạ Phi.

Hạ Phi nhỏ bé bận bịu trong phòng bệnh. Nhìn thấy Lục Cận Phong đã tỉnh, nó lại rót một ly nước mang tới: "Thầy Xa có nói rồi, sau khi tỉnh lại thì uống miếng nước."

Mặc dù cách làm việc của Hạ Phi rất chín chắn, rất giống một người lớn tí hon. Nhưng mà cuối cùng thì vẫn là trẻ con, lúc được cậu bé nhỏ xíu này mang nước đưa tới, trong lòng Lục Cận Phong lại có cảm giác mềm nhũn không nói được thành lời.

Anh uống nước xong, môi vẫn còn khô nứt. Hạ Phi lại lấy bông tai đã thấm nước lau nhẹ lên môi cho anh.

"Xem ra em đã thích nghi với nơi này rồi." Lục Cận Phong nhìn Hạ Phi nói: "Tôi đã cho người đi tìm cha mẹ của của em"

Trước đó Lục Cận Phong có hứa với Hạ Phi sẽ giúp cậu bé tìm cha mẹ, Hạ Phi lại không nghĩ anh sẽ thực sự đi tìm.

Nó nhìn anh, buông lỏng tay xuống, nói: "Cám ơn đại ca Lục"

"Trông em không vui lắm?"

Phản ứng của Hạ Phi rất bình thản.

Cậu bé nhìn Lục Cận Phong, nói: "Từ lúc mới vừa chào đời tới giờ, tôi chưa từng nhìn thấy cha mẹ của mình, cũng không có người nhà. Cho nên cũng không có thứ gì gọi là vui hay buồn."

Lời lẽ thành thục những giọng điệu lại non nớt được phát ra từ một đứa trẻ, chuyện này khiến lòng của Lục Cận Phong đột nhiên cảm thấy chua xót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK