Tô Yên và An Hinh hẹn nhau ở quán cà phê.
Vừa nhìn thấy người kia tới, An Hinh đã lo lắng hỏi: "Tô Yên, tối qua sao cậu lại đi mất vậy, mình gọi điện thoại cũng không bắt máy, thật sự là làm mình lo chết đi được."
"Hinh Hinh, xin lỗi nha, tối qua mình uống say quá." Tô Yên vô cùng áy náy: "Mình tự bắt xe về, cậu bớt giận nha, muốn uống gì cứ gọi, mình mời."
Tô Yên không dám nói hôm qua mình đi cùng với một người đàn ông.
"Cậu không sao là được rồi, cậu tự giữ chút tiền lương cho bản thân đi." An Hinh thở phào một hơi, hỏi lại: "Cậu vẫn không về nhà họ Tô sao?"
"Không về, nơi đó đã không còn là nhà của mình từ lâu rồi." Tô Yên cười khổ, cô đã dọn ra khỏi nhà họ Tô, thuê nhà ở ngoài từ lâu rồi.
Nếu không phải lần kết hôn đó, cô cũng không trở về nhà họ Tô.
Lời nói của An Hinh như nhắc nhở Tô Yên, chuyện xảy ra mấy hôm nay giống như một giấc mơ, cho dù là mẹ kế gài bẫy hay là Sở Hướng Nam thay lòng đổi dạ thì cô vẫn phải sống tiếp.
Cô đã xin nghỉ nửa tháng, ngày mai là sẽ kết thúc kỳ nghỉ. Nếu như cô muốn tồn tại trong cái thành phố này thì nhất định phải đi làm.
Cô không phải là cô chủ giàu sang gì cả, ngoại trừ họ Tô ra thì tất cả những thứ liên quan tới nhà họ Tô đều không có dính líu tới cô nữa.
Tô Yên trở về công ty làm lại.
Toàn bộ người trong công ty, không ai biết cô là cô cả nhà họ Tô, càng không biết mối quan hệ giữa cô và Sở Hướng Nam.
Tính cách của Tô Yên hơi lạnh lùng, chưa bao giờ đề cập với bất kì người nào về mối quan hệ giữa mình và Sở Hướng Nam, thậm chí cả chuyện suýt chút được gả vào nhà họ Sở.
Khắp cả công ty đều cho rằng Tô Yên độc thân, chỉ là một người bình thường.
Sau khi trở lại công ty, Tô Yên cũng nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, dùng công việc để phân tán tư tưởng, không để mình lại tiếp tục suy nghĩ về chuyện của Sở Hướng Nam nữa.
Sau khi tách ra khỏi Lục Cận Phong, nửa tháng tiếp theo đó hai người cũng không có gặp lại nữa, chỉ là liên lạc với nhau qua wechat.
Tô Yên làm công việc phiên dịch, hầu như mỗi ngày đều phải tăng ca tới khuya.
Hôm nay.
Tô Yên lại tăng ca đến mười một giờ khuya, là người cuối cùng rời khỏi công ty.
Xe buýt cũng sắp chạy chuyến cuối cùng rồi.
Tô Yên vội vã đi đón xe nhưng vẫn là tới chậm một bước, chỉ có thể nhìn chuyến xe cuối cùng càng lúc càng chạy về phía xa.
"Xem ra hôm nay lại phải gọi xe rồi."
Tô Yên lẩm bẩm, có hơi xót ví tiền của mình.
Đúng lúc này, một chiếc xe hơi quen thuộc từ từ dừng lại ở trước mặt Tô Yên.
Cửa kính xe hạ xuống, Lục Cận Phong ngó đầu nhìn ra, nở nụ cười ấm áp nói: "Yên Yên, lên xe."
Lúc nhìn thấy Lục Cận Phong, Tô Yên thoáng hốt hoảng.
Hai người đã hơn nửa tháng không gặp, Lục Cận Phong không nói gặp mặt, cô cũng không chủ động đề nghị gặp, cộng thêm công việc bận rộn nên hai người cũng rất ít khi trò chuyện qua wechat.
Tô Yên hầu như suýt chút quên mất mình có một người bạn trai.
Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng đó của Tô Yên, Lục Cận Phong xuống xe, ga lăng mở cửa xe thay cho cô, nhìn người kia với ánh mắt đầy chiều chuộng: "Sao thế? Nửa tháng không gặp nên quên mất bạn trai mình rồi à? Xem ra đêm nay phải tăng thêm ấn tượng."
"Sao, sao anh lại tới đây?" Tô Yên hoàn hồn, vô cùng bất ngờ hỏi lại.
"Hôm nay tan làm sớm một chút, qua đây với em." Lục Cận Phong vẫn mang theo nụ cười dịu dàng trên mặt nói: "Dạo gần đây có hơi bận, đã lạnh nhạt với em rồi, em sẽ không giận chứ?"
"Không có, dạo này tôi cũng rất bận." Tô Yên ngồi xuống, cô thật sự không có giận, ngược lại còn thấy bản thân mình rất ngại vì suýt chút đã quên mất mình có bạn trai.
"Còn chưa ăn tối nhỉ, chúng ta đi ăn chút gì đó đi." Lục Cận Phong vừa lái xe vừa nói: "Sau này tôi sẽ đưa đón em đi làm, muộn thế này, em lại là con gái, một mình về sẽ không an toàn."
"Không..." Cần phiền phức.
Tô Yên còn chưa nói hết, Lục Cận Phong đã chen ngang: "Bây giờ em là bạn gái của tôi, đưa đón bạn gái đi làm là nghĩa vụ của bạn trai."
Đã muộn lắm rồi, rất nhiều nhà hàng đã đóng cửa.
Lục Cận Phong lái xe vào trong nhà hàng kiểu biệt thự cao cấp, là Biệt Viện Tiểu Trù.
Tô Yên đã từng tới đây cùng An Hinh một lần rồi, nhà hàng này vốn không phải kiểu có tiền sẽ có thể vào được, còn phải có địa vị xã hội nhất định nữa cơ.
Hơn nữa nhà hàng này, một ngày chỉ đón năm mươi vị thực khách.
Tô Yên rất mực kinh ngạc: "Chúng ta ăn cơm ở đây sao? Nơi này rất đắt, hơn nữa, nhà hàng này là phục vụ theo chế độ thành viên, yêu cầu rất nghiêm ngặt."
Đẳng cấp giống nhà họ Tô còn không thể đặt chân tới ngưỡng cửa của nhà hàng này.
Một bữa cơm ở đây có thể khiến nhiều người dù có kiếm tiền cả đời này cũng không trả đủ.
"Ừm, đồ ăn của nhà hàng này cũng được." Giọng điệu của Lục Cận Phong rất thản nhiên, đối với anh mà nói thì cái nhà hàng mà người khác phải thay nhau ao ước được vào ăn một bữa này cũng chỉ thuộc dạng xoàng mà thôi, chỉ là đủ ấn tượng để có thể ghi nhớ.
Nếu không phải đã quá muộn, sợ Tô Yên bị đói, Lục Cận Phong cũng sẽ không dắt cô tới chỗ này.
Tô Yên kéo tay Lục Cận Phong nói: "Hay là chúng ta trở về đi, không cần tốn tiền đi ăn ở chỗ này đâu, tôi cũng không thấy đói bụng lắm."
Tô Yên cảm thấy Lục Cận Phong hẳn là vì để giữ hình tượng nên mới tùy tiện dắt cô tới đây, bản thân người này chắc cũng không biết, một bữa ăn ở đây lại có giá hơn vài chục triệu.
"Cũng đã tới rồi, Yên Yên, em không cần tiết kiệm giúp tôi đâu." Lục Cận Phong nắm tay của Tô Yên, cười nói: "Bạn trai dắt bạn gái đi ăn, đây là chuyện thường tình mà."
"Nhưng nơi này đắt lắm, hơn nữa hai chúng ta cũng không vào được đâu..."
Còn chưa nói xong, từ phía sau đã truyền tới một giọng nói quen thuộc.
"Đây không phải là chị đó sao? Chị, chị cũng tới đây ăn cơm à? Trùng hợp tôi và Hướng Nam cũng ăn cơm ở đây, ngồi chung đi."
Tô Yên không cần quay đầu lại cũng đã ngửi thấy mùi thảo mai trên người của Tô Vân.
Vẻ mặt của cô lạnh lùng, chỉ thoáng liếc nhìn Tô Vân một cái.
Cô cũng thực sự khâm phục người này, lần trước bị cô đánh thảm như vậy, lần này còn dám sáp tới.
Tô Vân kéo cánh tay của Sở Hướng Nam, dáng vẻ khiêu khích khoe khoang: "Chị, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp chị ở đây. Chị à, đây là?"
Tô Vân đã chú ý tới Lục Cận Phong đứng bên cạnh Tô Yên, lúc nhìn thấy rõ được dáng vẻ của anh, cô ta lấy làm kinh ngạc, bởi người này thật sự là vô cùng đẹp trai.
Cô ta ghen tỵ sao Tô Yên lại có thể tốt số như vậy, đi đâu cũng gặp được trai đẹp ưu tú chứ?
Tô Vân cố ý nói: "Chị, là bạn trai chị à? Quen nhau từ lúc nào thế? Sao tôi lại không nghe chị nói."
"Đúng vậy, là bạn trai tôi." Tô Yên hào phóng thừa nhận, cô làm sao không biết được dụng ý của Tô Vân, nói câu đó ra chính là muốn gây xích mích giữa cô và Sở Hướng Nam đây mà.
Mà cô với Sở Hướng Nam đã cắt đứt lâu rồi, cô cũng không sợ bị anh ta biết nữa.
Tô Yên kéo Lục Cận Phong lại, lạnh lùng đáp: "Tôi quen bạn trai, không cần phải thông báo với cô."
Sở Hướng Nam nhìn hai người lôi kéo thân mật như thế, trong mắt có chút tức giận nói: “Tô Yên, đừng lộn xộn."
Theo cái nhìn của Sở Hướng Nam thì Tô Yên chỉ là cố ý tìm một người đàn ông khác để thăm dò anh ta, nhằm cố ý muốn chọc tức anh ta mà thôi.
Dù sao thì người nắm quyền của nhà họ Lục có dáng vẻ ra sao, có rất ít người nhìn thấy.
Tô Yên cũng thấy được Sở Hướng Nam không tin, bèn quay đầu nói với Lục Cận Phong: "Cúi người thấp xuống chút."
Lục Cận Phong không biết Tô Yên muốn làm gì, những vẫn tình nguyện phối hợp khẽ cúi người xuống.
Bỗng, Tô Yên ôm lấy cổ của Lục Cận Phong, trực tiếp hôn lên môi anh.
Lục Cận Phong có hơi bất ngờ, nhưng lại vô cùng hưởng thụ.
Sắc mặt của Sở Hướng Nam lúc này rất khó coi, Tô Vân kinh ngạc nhìn hai người này đang ôm hôn, cô ta không ngờ Tô Yên lại thật sự hôn người kia.
Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Vừa chạm vào đã lập tức tách ra.
Tô Yên nhìn Sở Hướng Nam, sau đó dựa vào trong ngực Lục Cận Phong, cười tươi như hoa: "Chúng tôi thật lòng yêu nhau."