• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Tiết đến biệt thự Nam Sơn là có việc.

Vạn Nhất tạm thời dẫn Hạ Phi đến bên ngoài.

Lục Cận Phong và ông Tiết đến phòng sách: “Ông Tiết, trong nhóm người mới lần này có ai vừa ý ông không?”


Ông Tiết lắc đầu: “Các nhóm thanh niên ngày nay ngày càng tệ, sức khỏe quá kém rồi, tôi chỉ có thể nói là cố gắng hết sức.”

“Đây không phải là phong cách của ông Tiết.” Lục Cận Phong châm điếu thuốc: “Cậu nhóc ban nãy huấn luyện bao lâu rồi?”

“Ba tháng.” Ông Tiết giơ ba ngón tay, nhắc đến Hạ Phi, trên mặt ông lập tức tràn ngập nụ cười, vô cùng tự hào: “Thiên phú của đứa trẻ này còn cao hơn cả cậu khi xưa, nghe nói cậu rất lợi hại, thế là cứ bảo tôi dẫn nó đến gặp cậu.”

Ba tháng phóng trúng vòng tám.

Đây chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi mà thôi.

Lục Cận Phong có chút ngạc nhiên: “Đứa trẻ này có sở trường là gì?”


Ông Tiết lắc đầu.

Lục Cận Phong cau mày, không có sở trường sao?

Lục Cận Phong chưa kịp nói gì, ông Tiết đã mỉm cười nói: “Mọi hạng mục Hạ Phi đều biểu hiện ra thiên phú vô cùng cao, kỷ lục cậu để lại trên đảo Hoa Mai, nó đã theo kịp hai hạng mục rồi, cách ngày phá kỷ lục không xa nữa.”

Đảo Hoa Mai là trụ sở chính của tổ chức Ám Dạ, cũng là căn cứ huấn luyện.

Một đứa trẻ có thiên phú như vậy, ngàn dặm có một, chẳng trách ông Tiết lại vui mừng như vậy.

“Đã điều tra qua bối cảnh của đứa trẻ đó chưa?” Lục Cận Phong có chút không an tâm: “Cha mẹ của đứa trẻ đó là người như thế nào?”

Ông Tiết có một đứa cháu, một năm trước qua đời vì tai nạn, đến bây giờ vẫn là một khúc mắc trong lòng ông Tiết.

Tuổi tác của Hạ Phi và đứa cháu của ông Tiết không chênh lệch mấy, Lục Cận Phong lo là ông Tiết vì tình thương cháu mà bắt cóc Hạ Phi.

Vừa nghe vậy, ông Tiết lập tức không vui, giống như một đứa trẻ, hứ hai tiếng: “Sao, cậu lo là tôi bắt cóc nó sao? Điều tra qua bối cảnh của Hạ Phi rồi, là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, dù sao thì tôi vẫn sẽ giữ nó lại, cậu cứ xem xét mà làm đi.”

Thấy ông Tiết như vậy, Lục Cận Phong dở khóc dở cười, ông Tiết được xem là thầy của anh, Lục Cận Phong luôn tôn trọng ông ấy.

Đại sảnh.

Hạ Phi như một người trưởng thành nhỏ, thẳng lưng ngồi ở đó, đôi chân nhàm chán lắc lư qua lại, mặt nhỏ tròn trắng như được điêu khắc ra.

Vạn Nhất nhìn là thấy ngứa tay, rất muốn đưa tay nhéo một cái.

“Nhóc... Hạ Phi đúng không, ăn chuối đi này.” Vạn Nhất muốn gọi là con, nhưng lập tức đổi cách gọi, đứa trẻ này trông vừa cưng vừa dữ.

Hạ Phi khoanh tay trước ngực, đánh giá Vạn Nhất, nói với giọng điệu người lớn: “Anh chính là Vạn lão nhị?”

Vạn Nhất tối sầm mặt: "..”

Hạ Vũ và Hạ Huy ngồi bên cạnh không kiềm được bật cười thành tiếng.

Biệt danh Vạn lão nhị đã lâu rồi không ai gọi.

Nguyên do có biệt danh này là vì xếp hạng trên đảo Hoa Mai của Vạn Nhất luôn đứng phía sau Lục Cận Phong, vạn năm lão nhị, nên có được biệt danh Vạn lão nhị.

Vạn Nhất trừng mắt nhìn Hạ Vũ và Hạ Huy, rồi xoay đầu cười nói với Hạ Phi: “Có phải nhóc vô cùng ngưỡng mộ tôi không? Đừng quá say đắm anh, anh chỉ là...”

Hạ Phi: “Tâm lý vững lắm, không được một lần hạng nhất mà vẫn tự luyến như vậy.”

Vạn Nhất: “..”

“Này, nhóc con, nhóc không được tổn thương chú như vậy, một đứa nhóc thì hiểu gì chứ, tôi cũng muốn vượt qua lão đại lắm chứ, nhưng thực lực không cho phép.” Vạn Nhất ôm ngực mình, vẻ mặt tan nát cõi lòng: “Nếu như nhóc muốn vượt qua lão đại, thì hãy đợi thêm mười năm nữa đi.”

Hạ Phi không thèm quan tâm.

Hạ Nhất lại cười hi hi hỏi: “Không phải nhóc bị ông Tiết bắt cóc thật đấy chứ, cha mẹ nhóc đâu? Nhà nhóc ở đâu, chú dẫn đi tìm cha mẹ nha?”

Vạn Nhất nghĩ một đứa trẻ bình thường nghe đến cha mẹ đều vô cùng hưng phấn.

Nhưng anh ta quên mất, một đứa trẻ có thể phóng trúng vòng tắm và khiêu khích Lục Cận Phong sao có thể là đứa trẻ bình thường được?

“Hứ! Tôi không phải là trẻ con ba tuổi đâu, tôi đã bốn tuổi rưỡi rồi.” Hạ Phi xoay đầu, nhảy xuống ghế, đôi tay chắp ở phía sau lưng, đi ra ngoài đại sảnh.

Dỗ nó như dỗ trẻ con ba tuổi à?
Vạn Nhất xém chút cười văng nước miếng: “Nhóc hứ như vậy là có ý gì chứ.”

Anh ta lại hỏi Hạ Vũ và Hạ Huy: “Bây giờ mấy đứa trẻ đều cá tính vậy sao?”

Lục Cận Phong và ông Tiết đi từ trên lầu xuống, không thấy Hạ Phi, ông Tiết lập tức lo lắng, hỏi Vạn Nhất: “Hạ Phi đâu rồi?”

“Đi ra ngoài rồi, tên nhóc đó, người nhỏ nhưng miệng không hề nhỏ, trông thì dễ thương nhưng nói chuyện không dễ thương chút nào.” Vạn Nhất bày tỏ ý kiến,


Ông Tiết hỏi: “Có phải cậu nói gì nó rồi không?”

Vạn Nhất ngỡ ngàng: “Có đâu, tôi nói là dẫn nó đi tìm cha mẹ.”

“Thôi rồi.” Ông Tiết vỗ nắm đấm: “Cậu đúng là cái gì không nên nói là lựa đúng cái đó nói mà.”

“Sao vậy?” Vạn Nhất nghi hoặc.

Biệt thự Nam Sơn rất rộng lớn, Hạ Phi tự mình đi dạo xung quanh, tìm đến một tảng đá bên hồ nhân tạo rồi ngồi xuống.

Hạ Phi không vui rồi, nó thường xuyên nghe thấy các câu hỏi về cha mẹ từ các đồng bọn trên đảo.


Nhưng từ khi sinh ra, nó chưa từng gặp qua cha mẹ.

Nó lớn lên trong trại mồ côi, viện trưởng lúc nào cũng bắt nạt nó, nên nó chạy trốn ra, gặp được ông Tiết nên ông ấy dẫn nó đến đảo Hoa Mai.

Chưa từng gặp qua cha mẹ, nhưng nó vô cùng ao ước cha mẹ, chỉ là chưa từng thể hiện ra ngoài.

Lúc Lục Cận Phong tìm thấy Hạ Phi, dưới đèn đường vàng, Hạ Phi ôm gối ngồi trên tảng đá, bóng lưng trông vô cùng nhỏ bé.

Không biết tại sao tim Lục Cận Phong đột nhiên siết lại.

Cho dù có dùng giọng điệu của người lớn để gây hấn thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

“Không vui sao?” Lục Cận Phong bước đến, ngồi xuống bên cạnh Hạ Phi.

Gương mặt nhỏ của Hạ Phi trông rất tức giận, hai chữ không vui in rõ trên mặt, nó quay người đi.

Lục Cận Phong bị bộ dạng của Hạ Phi chọc cười, anh đưa tay đặt lên vai của Hạ Phi: “Khóc rồi hả?”

“Tôi mới không khóc.” Hạ Phi hít mũi: “Tôi mới không khóc đó, chỉ là trẻ con ba tuổi mới khóc thôi, tôi đã bốn tuổi rưỡi rồi.”

Lục Cận Phong dở khóc dở cười, một người luôn lạnh nhạt như anh, lần đầu tiên kiên nhẫn với một đứa trẻ, cảm thấy đúng là trẻ con là sinh vật đáng yêu nhất.

“Ừm, Hạ Phi là tiểu nam tử hán rồi, không khóc đâu.”

Hạ Phi ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: “Anh có cha mẹ không?”

Lục Cận Phong nhớ đến lời của ông Tiết, cân nhắc rồi đám: “Có, mỗi người đều có cha mẹ, cho dù là nguyên nhân gì, cha mẹ của em không ở bên cạnh em, nhưng sau này sẽ có một ngày nào đó, bọn họ sẽ đến đón em”.

“Thật sao?” Đôi mắt Hạ Phi phát sáng, rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Lục Cận Phong gật đầu: “Ừm.”

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hạ Phi, Lục Cận Phong thầm quyết định giúp Hạ Phi tìm cha mẹ ruột.

Vạn Nhất và ông Tiết cũng tìm đến rồi, thấy Lục Cận Phong và Hạ Phi ngồi cạnh nhau, trò chuyện với nhau khá thân thiết, nên cũng không đến làm phiền.

Vạn Nhất nhìn hai bóng lưng lớn nhỏ trước mặt, cảnh tượng này thật ấm áp quá rồi.

Lần ra đảo này, ông Tiết đến mua một số thứ, ở lại vài hôm, Hạ Phi tạm thời được sắp xếp ở lại biệt thự Nam Sơn.

Có trẻ con ở đây, Lục Cận Phong cảm thấy biệt thự Nam Sơn cũng trở nên náo nhiệt hơn đôi chút.

Tô Yên trở về nhà sau khi ăn cơm với đồng nghiệp, một mình ngồi trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên tại cô vang lên những lời nói của Thái Thanh Trúc.

Thứ đàn ông không nhịn được nhất là trong bụng bạn gái từng chết người hoặc sinh qua con.

Tô Yên cầm điện thoại, mở khung tin nhắn của Lục Cận Phong, nhưng lại không biết nói gì, gõ ra vài dòng chữ, cuối cùng cũng chỉ là xóa đi.

Đêm nay, Tô Yên mất ngủ.

Trăn trở đến lúc trời sáng.

Hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm.

Tô Yên muốn ở nhà ngủ nướng, nhưng lại có một vị khách không mời đến thăm.

1646128860364.png

Tô Yên lười biếng dựa vào thành cửa: “Nghĩ quẩn rồi đến đây để bị hành sao?”

Tô Vân và Tô Đình Nghiêm lần lượt tìm đến, còn lại thể loại chửi không đi, Tô Yên cảm thấy vô cùng phiền phức.

“Chị, hôm nay thứ bảy đó, bọn mình đi mua sắm đi” Trên mặt Tô Vân không hề có chút giận dữ, tỏ ra vẻ chị em tình thương mến thương: “Chị, em đây là thật sự muốn hòa giải với chị, chị cho em một cơ hội đi mà.”

Tô Yên không biết Tô Tuyết lại có âm mưu gì, cười lạnh một tiếng: “Hòa giải sao? Não cô bị cửa kẹp nát rồi à?”


Trong lòng Tô Vân rất có thể đang có âm mưu gì đó hại cô, hòa giải sao? Cô không hề tin.

“Chị.” Tô Vân vẫn mỉm cười: “Em sai thật rồi, lúc trước là do em quá yêu Hướng Nam nên mới phát cáu với chị, chị đừng giận em nữa được không? Đúng rồi, tiệc nhận thân ngày mai, chị dẫn em đi với, được không?”

Tô Vân đưa tay khoác tay Tô Yên, Tô Yên nhẹ nhàng nó đi.

DI

Bạch liên hoa tự dâng tận cửa, chắc chắn không dễ rời khỏi.

Thì ra là vì tiệc nhận thân.


Lý Mộc Sinh không hề phát thiệp mời cho nhà họ Tô, e là bên nhà họ Sở cũng không định dẫn Tô Vân đi.

Tô Yên đoán không sai, nhà họ Sở thật sự sẽ không dẫn theo Tô Vân, lần trước Tô Vân đã đắc tội với bà Phó, bà Phó lại thêm châm dầu vào lửa nói với mẹ của Sở Nam, cho đến bây giờ, Tô Vân cũng không thể sống tốt ở nhà họ Sở.

Mẹ chồng rất không vừa mắt cô ta, lúc nào cũng gây khó dễ, thậm chí có ý định bảo Sở Hướng Nam ly dị.

Tô Vân sốt ruột rồi, càng hận Tô Yên hơn.

Nếu như cô ta không được tham dự tiệc nhận thân, mọi người sẽ biết cô ta không giữ được địa vị, sẽ chê cười cô ta, nhân cơ hội chà đạp cô ta.

Cho nên Tô Vân mới đến tìm Tô Yên, cô ta nhất định phải đến được tiệc nhận thân.

“Nếu đã biết lỗi rồi, có phải cần có chút thành ý không?” Tô Yên đang buồn chán, nếu như Tô Vân thích bị hành đến thế thì đồng ý cô ta vậy.

Tô Vân vừa nghe Tô Yên nói vậy, lập tức mừng rỡ: “Chị, thật sao? Chị chịu tha thứ cho em sao?”

“Xem biểu hiện của cô sao đã.” Tô Yên nói: “Tôi vẫn chưa ăn sáng, trong bếp có cá, đột nhiên tôi muốn ăn cá kho, làm phiền cô nhé.”

Tô Vân chưa từng phải làm việc nhà, sao mà biết nấu ăn được.

Tô Vân cắn răng, cười nói: “Không thành vấn đề!”

Chỉ cần có thể đến tiệc nhận thân, có thể thấy bộ dạng thảm hại của Tô Yên dưới ánh nhìn của mọi người, cô ta có thể nhịn được.

“Nhà bếp ở đằng kia.” Tô Yên chỉ, trên mặt mang vẻ cười lạnh.

Đúng là giỏi nhịn mà.

Tô Vân nghĩ là lên mạng tra tìm công thức nấu ăn rồi làm theo, chắc sẽ không có, nhưng khi bước vào nhà bếp, nhìn thấy con cá sống trong bồn, cô ta có chút suy sụp.

“Cá sống sao?”

Tô Yên với giọng điệu nhẹ nhàng: “Ừm, sao vậy? Không biết sao? Vậy thì đi về đi, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.”

Cô đoán chắc là Tô Vân sẽ không rời khỏi.

Cô quá hiểu rõ Tô Vân rồi, để đạt được mục đích, chuyện gì cô ta cũng có thể làm được.

Không phải là loại người dễ dàng từ bỏ.

Tô Vân vội nói: “Biết, sẽ làm xong nhanh thôi.”

“Vậy thì tôi đợi món cá hấp của cô đấy nhé.” Tô Yên nhếch môi, bước ra khỏi nhà bếp.

Một lúc sau, Tô Yên nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tô Vân từ nhà bếp.

Cá vùng vẫy trong nước, nước bắn tung tóe lên người Tô Vân, cả tóc và mặt đều là mùi tanh của cá.

Đây là mái tóc vừa làm xong, bộ đồ cũng là mẫu mới nhất của năm nay, cô rất yêu thích.

Cá còn không nghe lời, xảo quyệt vô cùng, Tô Vân không bắt lại được, ngược lại khiến bản thân trở nên thê thảm như vậy.

Con cá mở miệng vùng vẫy, nhìn cái miệng lớn của con cá, cô ta bị dọa đến kêu thét lên.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng hét chói tai của Tô Vân giống hệt tiếng heo bị chọc tiết, trong tiếng hét lộ ra sự sợ hãi, những âm thanh sau cùng còn có vẻ thoáng nghẹn ngào.

Tô Vân ra khỏi phòng bếp với bộ dạng chật vật, quần áo dính nước ướp nhẹp, tóc cũng ướt bết dính trên khuôn mặt.

Tô Yên đang ở trong phòng khách giơ lên chiếc gương, khi Tô Vân nhìn thấy bản thân trong gương thì cô ta lại bắt đầu hét chói tai.

"A a a!"
Cô ta đường đường là tiểu thư nhà họ Tô, phu nhân của nhà họ Sở, đã bao giờ phải chật vật như bây giờ?

Còn Tô Yên thì vẫn cứ bình tĩnh ngồi trên sô pha uống trà, vẻ mặt thì đang cực kỳ vui sướng.

Tô Yên ngoáy ngoáy tai tỏ vẻ không thèm bận tâm đến cô ta, tiếng hét thật sự quá chói tai.


“Cô như vậy thật chẳng ổn chút nào, may là chỉ có mình tôi nhìn thấy đấy, cô mau đi đi, nếu không lại có người đến làm phiền tôi, nói tôi đối xử cay nghiệt với cô.”

D

“Tôi không đi.” Trong lòng Tô Vân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta đã bị Tô Yên trêu đùa thành ra nông nỗi này, sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy được.

Nếu không cô ta sẽ mất cơ hội tham dự buổi tiệc họp mặt gia đình.

Tô Yên: “A!”

Cũng rất quyết tâm đấy chứ.


Tô Vân vừa chỉnh sửa lại mái tóc vừa suy tính kế hoạch âm hiểm, cười nói: “Chị à, không thì để tôi mang cơm hộp cho chị nhé, tôi có làm cả cá rô hấp đấy.”

“Không cần.” Tô Yên lạnh nhạt từ chối: “Tôi thích cô làm con cá trong phòng bếp hơn, một chút thành ý như vậy cũng không có mà còn tới đó làm gì?”

Đây rõ ràng là đang gây khó dễ mà.

Tô Vân hối hận muốn chết, đáng lẽ hôm nay cô ta không nên đến đây, còn gặp phải Tô Yên đang nuôi một con cá sống trong phòng bếp nữa chứ.

Tô Vân nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Chị, em cũng không nói là không làm mà, em chỉ định nghỉ ngơi một chút thôi.”

“Lát nữa tôi còn phải ra ngoài nữa, bà Lý đã hẹn tôi đi dạo phố rồi.”

Tô Yên cố ý nói vậy.

Quả nhiên, khi Tô Vân nghe hai chữ bà Lý thì hai mắt lập tựucs sáng rực: “Là bà Lý vợ của Lý Mộc Sinh sao?”

Tô Yên tỏ vẻ lười nhác đáp lời: “Ừ.”

Tô Vân cực kỳ kích động: “Chị, em có thể đi cùng chị không?”

Bà Lý chính là đối tượng nịnh bợ của các phu nhân khác trong giới này, Tô Vân từng nghe mẹ chồng hẹn bà Lý đi chơi mạt chược vài lần nhưng đều bị bà Lý cự tuyệt.

Nếu cô ta có thể giúp mẹ chồng tạo mối quan hệ với bà Lý thì bà ấy sẽ có cách nhìn khác về cô ta, dỗ được mẹ chồng vui vẻ thì cuộc sống của cô ta ở nhà họ Sở cũng sẽ tốt hơn, đến lúc đó Sở Hướng Nam cũng sẽ đối xử tốt với cô ta hơn.

Tô Yên nâng mắt nhìn cô ta: “Một con cá cũng không xử lý được, cho cô đi thì có tác dụng gì?

“Tôi làm được mà, tôi lập tức đi giết cá đây” Tô Vân quả thật là một con gián đập mãi không chết, cô ta lại quay về phòng bếp một lần nữa.

Con cá đã nhảy ra khỏi bể càng khó bắt hơn nữa.

Tô Yên cũng đứng dậy đi qua đó rồi dựa vào khung cửa phòng bếp chỉ huy: “Bên trái, bên phải, mau bắt lấy, ai dà, Tô Vân à, sao cô lại vụng về như vậy, thật quá vụng về rồi, nó ở đằng sau cô đấy.”

Tô Vân nghe cô chỉ huy một hồi cũng sắp hôn mê đến nơi, sau một hồi vất vả cô ta mới bắt được cá, nhưng con cá vẫn cố vùng vẫy, đuôi cá vô tình đập lên mặt của Tô Vân.

Tô Yên không nhịn được mà bật cười, Tô Vân ngồi bệt dưới đất, khắp người cô ta toàn là nước còn vương cả mùi tanh của cá nữa, còn con cá nằm trên mặt đất thì lại vẫy đuôi như đang khiêu khích cô ta nữa, càng khiến cô ta sôi máu hơn.

Bắt cá đã không hề dễ dàng rồi, Tô Vân nghĩ đến việc còn phải cầm dao giết cá nữa thì trong lòng càng buồn nôn hơn gấp bội.

Nhưng nghĩ đến việc nếu móc nối được quan hệ với bà Lý là có thể khiến

mẹ chồng vui vẻ, cũng có thể khiến Sở Hướng Nam hài lòng thì cô ta vẫn cố nhẫn nhịn.

Tô Yên nhắc nhở bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Chỉ còn một tiếng nữa là tôi phải ra ngoài rồi.”

“Sẽ làm xong ngay đây.” Tô Vân mạnh mẽ nắm chặt lấy con cá bằng một tay, còn tay kia thì nắm chặt lấy con dao, nhắm chặt mắt bổ xuống một nhát thật mạnh.

Máu của con cá bắn tung toé lên người cô ta, mùi tanh lại càng nồng đậm hơn cả lúc trước.

Tô Vân đã sắp bật khóc rồi.

Tô Yên nhìn toàn bộ biểu cảm của Tô Vân từ đầu đến cuối, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sảng khoái: “Đây đều là cô tự mình yêu cầu, tôi không hề ép buộc cô đấy nhé.”

“Tôi rất vui vì được nấu cho chị ăn” Tô Vân miễn cưỡng mở một nụ cười, nhưng lại không biết rằng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.
Tô Yên cũng không rảnh đứng đó chế giễu Tô Vân mãi như vậy, cô xoay người đi rửa mặt thay quần áo.

Tô Yên nhìn thoáng qua di động, nghĩ thầm đã sắp hết cả buổi sáng rồi mà Lục Cận Phong vẫn không có chút tin tức nào.

Có lẽ là đang bận gì đó.


Bà Lý Lưu Tuyết Lam đã nhắn tin cho cô nói rằng nửa tiếng nữa là bà sẽ đến noi.

Đến khi Tô Yên chuẩn bị xong xuôi thì Lưu Tuyết Lam đã đến trước nhà rồi.

Tô Vân đang hấp cá trong bếp cũng lập tức tươi cười bước ra: “Chị ơi, mười phút nữa là cá chín rồi.”

“Cô tự ăn đi, bà Lý đã đến nơi rồi.” Tô Yên bước đến chỗ kệ giày trước cửa.

Thấy Tô Yên không định dẫn cô ta theo, Tô Vân đã bắt đầu nôn nóng: “Chị, để em đi cùng chị nhé, gu thẩm mỹ của bà Lý chắc hẳn không tầm thường, chị thì lại không am hiểu về hàng hiệu, tôi đi theo có khi sẽ giúp ích được cho chị”


Tô Yên nhìn Tô Vân từ trên xuống dưới một lượt: “Cô chắc chắn muốn đi theo tôi sao?”

Lúc này Tô Vânrất là chật vật, đầy người mùi cá cùng khói dầu vị, này nếu là xuất hiện ở Lý phu nhân trước mặt, khẳng định mất mặt ném về đến nhà.

“Tôi đi tắm rửa ngay đây.” Tô Vân vội vàng nói: “Chị, chị chờ tôi một chút, còn nữa chị cho em mượn một bộ quần áo có được không?”

Tô Yên nở một nụ cười lạnh nhạt: “Quần áo của tôi đều là hàng vỉa hè, một thiên kim đại tiểu thư như cô mặc vào chỉ e sẽ bị dị ứng, vậy thì tôi đã mắc phải lỗi lớn rồi.”

Tô Vân từ trước đến nay chỉ mặc toàn hàng hiệu, đã bao giờ mặc mấy loại quần áo rẻ tiền như vậy đầu, nếu là ngày thường thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không mặc quần áo của Tổ Yên.

Nhưng bây giờ cô ta không quan tâm được nhiều như vậy.

Tô Vân lập tức cười giả lả nói: “Không sao đâu, em mặc quần áo nào cũng được cả.”

“Được rồi, vậy để tôi tìm cho cô một bộ vậy.” Tô Yên tìm bộ quần áo xấu nhất trong tủ đưa cho Tô Vân rồi cười nói: “Bộ này rất hợp với cô đấy, đây là hàng vỉa hè tôi mua với giá hai mươi lăm tệ đấy.”

“Một bộ quần áo hai mươi lăm tệ mà cũng mặc được sao?”

Tô Vân âm thầm oán hận, Tô Yên đang ám chỉ cô ta chỉ hợp với quần áo rẻ tiền thôi sao?

Tô Vân nhìn bộ quần áo với ánh mắt ghét bỏ cực kỳ, bộ quần áo này thật sự quá mức xấu xí, gu thẩm mỹ của Tô Yên thật chẳng ra làm sao.

Đương nhiên, bộ quần áo này là Tô Yên mua trong lần đi dạo phố với Thái Thanh Trúc, bộ này cũng là Thái Thanh Trúc chọn.

“Không thích? Vậy đừng mặc nữa.” Tô Yên nói: “Bà Lý còn đang chờ ngoài cửa, tôi không rảnh đứng đây phí thời gian với cô.”

“Không có không có, tôi thay ngay đây" Tô Vân cắn răng, cho dù nhìn cay hết cả mắt nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng mặc vào.

Cô mặc xong thì bước đến trước gương nhìn thử, thật sự là xấu đến mức không dám nhìn thẳng.

Chân của Tô Vân đã thô lại còn ngắn, mà vừa khéo là bộ quần áo này phô bày hết tất cả những khuyết điểm trên người cô ta.

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Lưu Tuyết Lam đang ngồi chờ trong xe, nhìn thấy Tô Yên bước ra thì lập tức tươi cười bước xuống xe: “Tiểu Yên, bên này.”

“Bà Lý.” Tô Yên bước đến chỗ bà ta.

“Mau lên xe, hôm nay mẹ dẫn con đi SPA.” Lưu Tuyết Lam hoàn toàn phớt lờ, không hề chú ý đến Tô Vân.

Lưu Tuyết Lam không có con gái, đây là tiếc nuối lớn nhất của bà ta, năm đó sau khi sinh Lý Văn, bác sĩ nói tình trạng sức khoẻ của bà ta không thích hợp để có đứa thứ hai nên mong muốn có con gái của bà ta đã không thực hiện được.

Bây giờ nhận cô con gái nuôi này cũng coi như Lưu Tuyết Lam đã hoàn thành được nguyện vọng của mình, vậy nên Lưu Tuyết Lam càng nhìn càng yêu quý Tô Yên.

Hoàn toàn đã quên mất con trai của bà ta vì Tô Yên mới bị đánh đến nhập viện.

Thấy hai người hoàn toàn gạt cô ta sang một bên, Tô Vân bắt đầu nóng nảy, lập tức tiến lên để chứng minh sự tồn tại của bản thân: “Xin chào bà Lý, tôi là Tô Vân, là con dâu nhà họ Sở, mẹ chồng tôi vẫn luôn nhắc đến ngài, còn luôn muốn hẹn ngài khi nào rảnh thì cùng chơi mạt chượt hoặc dạo phố.”

Cô ta giới thiệu như vậy khiến Tô Yên muốn bật cười, cô ta sợ người khác không biết cô ta là con dâu nhà họ Sở chắc.

Chỉ là Tô Vân đã quá mức nóng vội, chưa suy nghĩ kỹ mà đã nói rồi.

Tô Yên không nói nửa lời, chỉ yên lặng đứng nhìn Tô Vân diễn kịch.
Lưu Tuyết Lam nhàn nhạt liếc nhìn Tô Vân, giọng nói đã mang vẻ hơi tức giận: “Mẹ chồng của cô là ai? Tôi quen biết bà ta sao? Tôi thân thiết với bà ta lắm à?”

Tô Vân đã sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa rồi, Sở Hướng Nam chỉ là con riêng, mẹ chồng của Tô Vân cũng chỉ là vợ bé, nói trắng ra chính là một kẻ thứ ba không danh không phận, loại người đó mà cũng đòi móc nối quan hệ với Lưu Tuyết Lam sao?

Nhân tình mà muốn tạo mối quan hệ với vợ danh chính ngôn thuận sao, nói cho cùng thì cũng chỉ muốn lợi dụng Lưu Tuyết Lam để nâng cao địa vị trong giới này mà thôi.


Lưu Tuyết Lam cũng không phải là đồ ngốc, hơn nữa chẳng có vợ cả nào lại muốn có quan hệ thân thiết với nhân tình, tự làm mất phẩm giá của chính mình cả.

Tô Vân vẫn chưa kịp hiểu ra vì sao giọng nói của Lưu Tuyết Lam lại lộ ra vẻ tức giận rõ ràng như vậy, nên chỉ đành cẩn thận bổ sung: “Mẹ chồng của tôi tên là Tạ Bảo Trân, bà Lý đã nhớ ra chưa?”

“À, nhớ ra rồi, là một nhân tình.” Lưu Tuyết Lam nói lộ rõ vẻ kinh miệt, Tô Vân càng không tìm được bậc thang để leo xuống.

“Bà Lý, tôi...”

Sắc mặt của Tô Vân vô cùng khó coi, cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Lưu Tuyết Lam đã che mũi nói: "Sao có mùi gì mà hôi vậy chứ, giống như mấy ngày không tắm vậy.”

Bà ta nói dứt lời thì mặt Tô Vân lập tức ửng đỏ, trên người cô vẫn còn mùi cá, cho dù đã xịt nước hoa thì vẫn còn rất hôi, thậm chí còn hôi hơn lúc này nữa.


Mùi cá trộn lẫn với mùi nước hoa, mùi vị đó quả thực khó miêu tả thành lời.

Tô Vân lập tức lùi lại mấy bước, nói năng cũng hơi lắp bắp: “Bà Lý, vừa rồi chị bảo tôi... Vừa rồi đi ngang qua thùng rác, chắc là bị ám mùi.”

Tô Vân định đổ tội cho Tổ Yên, nhưng vừa định nói thì đã lập tức sửa lời.

Tô Yên cười tủm tỉm nhìn Tô Vân, đang định mở miệng nhưng khi thoáng thấy một chiếc xe quen thuộc đang chạy về phía này, cô lập tức nhíu mày.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Đó chính là xe của Sở Hướng Nam.

Trước đây Sở Hướng Nam thường lái xe đến chờ cô ở dưới lầu, ngay cả vị trí đỗ xe cũng giống hệt như trước, cô đã quá quen thuộc cảnh này.

Sở Hướng Nam vốn là muốn đến đây, nhưng nhìn thấy Tô Vân nên mới dừng xe lại.

Anh ta không ngờ Tô Vân cũng ở đây.

Tô Yên nhếch môi cười, nói với Tô Vân đầy ý tứ sâu xa: "Tôi thấy có lẽ cô cũng không có hứng đi dạo phố nữa rồi."

Tô Vân nhìn theo tầm mắt của Tô Yên thì thấy xe của Sở Hướng Nam, suýt chút đã không kiềm chế được cảm xúc ngay lập tức.

Sở Hướng Nam lại đến tìm con khốn Tô Yên này.

Tô Yên khinh thường sự ghen ghét của Tô Vân, nói với Lưu Tuyết Lam: "Mẹ Lý, chúng ta đi thôi."

"Được, mùi này nồng quá, ở lại thêm chút nữa mẹ sắp nôn ra rồi." Lưu Tuyết Lam là kiểu người có gì nói đó, hơn nữa với địa vị đó, bà ta cũng không cần phải quan tâm đến cảm nhận của Tô Vân.

Tô Vân nghe xong thì đỏ mặt tía tai, đợi Tô Yên và Lưu Tuyết Lam vừa đi, thấy Sở Hướng Nam cũng muốn lái xe chạy mất, cơn giận đang kìm nén chợt bùng nổ, cô ta xông thẳng lên chặn xe lại, trút giận lên người Sở Hướng Nam.

"Sao anh lại ở đây, có phải đến tìm Tô Yên không, cô ta đã vứt bỏ anh rồi, anh còn đến tìm cô ta, rốt cuộc cô ta có gì tốt hơn em chứ?"

Tô Vân quả thật sắp điên rồi, thứ cô cật lực tranh giành, trong mắt Tô Yên lại không đáng một đồng xu.

Cô ta muốn đến nhà họ Chu nhận người thân, không muốn làm con gái riêng nữa, nhưng Chu Hoàng Long cứ kì kèo không muốn nhận cô ta.

Còn Tô Yên không cần tốn chút sức lực nào đã được nhà họ Lý yêu thích, làm con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, bước vào giới thượng lưu.

Tô Vân đố kỵ đến phát điên.

Sở Hướng Nam vội phanh xe gấp, bị cô ta chọc giận bèn quát: "Tô Vân, cô điên thật rồi, không muốn sống nữa."

"Trái tim anh ở trên người con khốn Tô Yên kia, em có thể không điên được sao?" Tô Vân nắm lấy cửa xe không cho Sở Hướng Nam đi: "Em không cho phép anh gặp cô ta nữa."

"Mùi gì mà thôi vậy." Sở Hướng Nam cũng ngửi thấy mùi cá tanh trên người Tô Vân, vốn ưa sạch sẽ nên vẻ mặt anh ta đầy chán ghét, sau đó lại nhìn quần áo Tô Vân đang mặc, lộ ra đôi chân vừa ngắn vừa thô, anh ta càng thêm ngán ngẩm.

Trong đầu anh ta không khỏi hiện lên dáng vẻ của Tổ Yên, đó mới đúng là xinh đẹp tuyệt trần.

Tô Vân nhìn thấy vẻ chán ghét của Sở Hướng Nam, vẻ mặt cô ta vô cùng khó coi, giống như bị giáng một cú tát, giận đến đỏ mặt tía tai.

1646128893710.png

"Hướng Nam, em mới là vợ của anh." Tô Vân tức giận dậm chân.

"Cô đừng diễn trước mặt tôi nữa, hai chúng ta đều biết rõ, tại sao ban đầu tôi chấp nhận cô, nếu biết Chu Hoàng Long không hề muốn nhận cô, tôi đã không cưới cô rồi."

Bây giờ Sở Hướng Nam vô cùng hối hận, Tô Yên sắp trở thành con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, có nhà họ Lý giúp đỡ, vị trí người thừa kế của anh ta chắc chắn sẽ rất vững vàng.


Nếu Tô Vân không giúp được anh ta, vậy anh ta cũng không cần phải lãng phí thời gian.

"Hướng Nam, anh có ý gì?" Tô Vân luống cuống: "Chú Chu không có nói là không nhận em, ông ấy nhất định sẽ nhận em, ông ấy thương em nhất mà."

"Tôi cho cô ba tháng cuối cùng, nếu Chu Hoàng Long vẫn không nhận cô, vậy chúng ta ly hôn đi, đừng làm lỡ nhau." Sở Hướng Nam rất vô tình.

Dứt lời, Sở Hướng Nam nổ máy rời đi.

Tô Vân không kịp đề phòng, ngã xuống theo quán tính, cô ta nhìn chằm chằm vào bóng xe Sở Hướng Nam đã đi xa, ánh mắt hiện lên sự độc ác: "Sở Hướng Nam, sẽ có ngày tôi khiến anh phải hối hận, khiến anh quỳ xuống cầu xin tôi."

Tô Yên và Lưu Tuyết Lam đến thẩm mỹ viện chăm sóc da, sau đó lại đến cửa hàng đồ hiệu đặt may lễ phục cho Tổ Yên.


Một chiếc váy đuôi cá dài không có tay đính sao lấp lánh.

Lúc Tô Yên mặc thử, Lưu Tuyết Lam nhìn Tô Yên trước mặt cũng ngây người ra: "Trời ạ, thật sự rất đẹp."

Tô Yên cũng không dám tin bản thân mình trong gương lại đẹp đến thế.

Chiếc váy này thật sự rất đẹp, tôn lên gương mặt hồng hào của Tổ Yên, thần thái lại càng thêm xinh đẹp ngút ngàn.

Ngay cả nhân viên phục vụ cũng khen ngợi không ngớt.

"Cô Tô mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp, rất thanh cao tao nhã."

"Đúng vậy đúng vậy, vóc dáng và làn da này, tuyệt vời, tôi là phụ nữ mà còn thấy ngưỡng mộ."

Lưu Tuyết Lam nghe khen, cảm thấy rất tự hào nói: "Con gái nuôi của tôi, chắc chắn phải đẹp nhất trên đời này, lấy thêm mấy chiếc đắt nhất trong cửa hàng các cô cho con gái tôi thử đi."

"Vâng, bà Lý." Nhân viên vội đi lấy.

Tô Yên thay chiếc váy dài đính sao, đang đợi nhân viên lấy chiếc đắt nhất ra, bỗng nhiên cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc qua tấm cửa kính.

Chính là Vạn Nhất và Hạ Phi bên kia đường.

Vạn Nhất cách đầy túi to túi nhỏ, đi theo làm người phục vụ suốt dọc đường, trông giống như người hầu theo sau Hạ Phi vậy.

Trẻ con bây giờ thật khó chiều, không thèm chơi trò chơi trong khu giải trí, không thèm đi sở thú, lại ở trong thư viện cả buổi trời.

Không ra dáng trẻ con gì cả, trái lại trông Vạn Nhất còn trẻ con hơn đứa trẻ bốn năm tuổi.

Những thứ đang xách trong tay đều là sách vở, không phải truyện tranh gì đó, hơn nữa còn có sách y học mà người lớn còn xem không hiểu.

Đảo Hoa Mai thiếu gì sách chứ?

Hạ Phi nằng nặc đòi mua những loại sách này, anh ta cũng đành phải lấy thôi.

"Nhóc con, đói chưa? Có muốn đi ăn gì không?" Vạn Nhất cười tủm tỉm dụ dỗ.

Hạ Phi lườm Vạn Nhất một cái: "Anh đói à?"

"Không phải bây giờ cũng đến giờ ăn trưa rồi sao?" Vạn Nhất hậm hực cười trừ, quả thật anh đói lâu rồi.

"Vậy được thôi." Hạ Phi chép miệng, nhìn chằm chằm vào tiệm KFC trước mặt nói: "Tôi muốn ăn KFC."

Vận Nhất bật cười: "Không thành vấn đề."

Cuối cùng cũng có dáng vẻ của một đứa trẻ rồi.

Dưới ánh nắng, gương mặt Hạ Phi càng trắng trẻo nõn nà hơn, khiến người ta muốn cắn cho một cái, đi đến đâu cũng có thể gây rối loạn đến đó, các cô các chị đều chủ động lôi kéo làm quen.

Vạn Nhất rất hụt hẫng, mọi người làm sao thế, không ai có phản ứng gì với một anh chàng cực kỳ đẹp trai đang ngồi bên cạnh là anh sao, ai nấy đều chạy đến chỗ tên nhóc đó.

Sao Vạn Nhất lại đi cùng với một đứa trẻ?

Tô Yên cũng không biết tại sao, giống như bị ma nhập vậy, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Phi đang ngồi trong tiệm KFC đối diện, sau đó bất chợt bước ra ngoài.

"Tiểu Yên, con đi đâu? Lấy đồ ra rồi này, mau thử đi, để mẹ nhìn thử xem có hợp không." Lưu Tuyết Lam vui vẻ kéo Tô Yên vào phòng thay đồ.
"Ồ, vâng." Tô Yên khôi phục lại tinh thần, bước vào phòng thay đồ.

Nhưng đến lúc cô trở ra, lại không thấy bóng dáng của Vạn Nhất và đứa bé bên kia đường nữa.

Tô Yên đi dạo phố với Lưu Tuyết Lam cả ngày, về đến nhà đã là chín giờ tối.


Cô mệt đến nỗi hai chân mềm nhũn, bèn vùi đầu xuống giường nghỉ ngơi, cô chợt nhớ ra cả ngày không có tin tức gì của Lục Cận Phong.

Ngày mai là tiệc nhận người thân, Tô Yên mong Lục Cận Phong có thể đến cùng cô.

Tô Yên tìm số điện thoại của Lục Cận Phong rồi ấn phím gọi, nhưng một lúc sau vẫn không có ai nghe máy.

Tô Yên cau mày, gửi tin nhắn cho Lục Cận Phong: Ngày mai là tiệc nhận người thân, đi không?

Dường như tin nhắn cũng không thấy tăm hơi, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.

Lúc đó Tô Yên mới ý thức được, hạnh phúc của cô và Lục Cận Phong chỉ có khi còn ở trong căn phòng này thôi, ra khỏi căn phòng này, ngoại trừ số điện thoại, cô cũng chẳng biết anh ở đâu, và càng không biết đi đâu tìm anh.


Tô Yên ngồi trên đầu giường suy nghĩ một hồi, cuối cùng vì quá buồn ngủ nên cô cũng gục đầu ngủ thiếp đi.

Trưa hôm sau Lục Cận Phong mới gọi điện cho Tô Yên: "Đang chạy chuyến đường dài ở tỉnh khác, không xem điện thoại, không đến dự tiệc nhận người thân được rồi."

"Không sao đâu."

Trải qua một đêm, Tô Yên đã không còn hụt hẫng như thế nữa, nghe thấy âm thanh chỉ đường ở đầu bên kia, cô bèn nói: "Lái xe chậm chút, chú ý an toàn."

"Được!"

Nói vài câu ngắn gọn sau đó cúp máy.

Tô Yên nhìn chăm chú vào điện thoại rồi thở phào một hơi, sau khi thu xếp vệ sinh cá nhân xong thì đến bệnh viện đón Tô Duy.

.

.

.

Màn đêm buông xuống.

Tám giờ tối.

Lý Mộc Sinh tổ chức tiệc gặp mặt ở biệt thự Âu Hoàng, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và các giới nòng cốt đến tụ tập, vô cùng long trọng, khí thế vang dội.

Giới truyền thông cũng đến tranh lấy tin đầu.

Trong sảnh đều là rượu sâm banh và các nhân vật nổi tiếng tụ họp ở đó.

Mọi người đều đang háo hức chờ đợi, họ tò mò rốt cuộc người được Lý Mộc Sinh nhận làm con gái nuôi là ai.

Lối vào biệt thự.

Tô Đình Nghiêm dắt Tân Phương Linh xuống xe, nhưng lại bị chặn lại ngay lối vào.

Hai người không hề có thiệp mời.

Những người được vào đều là người của giới chính trị và thương mại, Tô Đình Nghiêm đứng trước cửa giận đến đỏ mặt tía tai.

Tô Đình Nghiêm mặt dày, không biết xấu hổ cười nói: "Tôi là Tô Đình Nghiêm, hôm nay người được Tổng giám đốc Lý nhận làm con gái nuôi, chính là con gái Tô Yên của tôi."

Bảo vệ cánh cửa cười lạnh đáp: "Tô Đình Nghiêm nào? Không quen, ông nói con gái nuôi của Tổng giám đốc Lý là con gái ông thì chính là con gái ông sao? Không có thiệp mời không được vào, ai biết được có phải tên lừa đảo ở đâu đến, muốn lẻn vào trong ăn chực không."

Lời của bảo vệ khiến Tô Đình Nghiêm không khỏi tức giận.

Rất nhiều người đi qua đều dừng lại xem trò hề, đương nhiên cũng có người quen biết Tô Đình Nghiêm, như thế càng khiến Tô Đình Nghiêm khó xử hơn.

Tô Đình Nghiệm thẹn quá hóa giận: "Cậu chỉ là người canh cửa, ăn nói kiểu gì đó, mở to mắt lên nhìn cho kỹ, tôi mà ăn chực sao? Tôi là chủ tịch tập đoàn Tô Thị, còn cần phải ăn chực sao? Con gái tôi là con gái nuôi của Tổng giám đốc Lý, sao tôi lại không được vào chứ?"

Bảo vệ nghiêm túc nói: "Không có thiệp mời thì không được vào, nếu ông còn gây rối không chịu đi, tôi sẽ gọi thêm bảo vệ đó."

Bên cạnh có người nói: "Tổng giám đốc Tô, không phải cô con gái thứ hai đã gả vào nhà họ Sở rồi sao? Lúc trước nghe nói ông còn cắt đứt quan hệ với cô con gái lớn nữa, hôm nay Tổng giám đốc Lý nhận cô con gái nào của ông vậy?"

"Đúng đó đúng đó, tổng giám đốc Tô nói cho chúng tôi biết đi, sao lại không gửi thiệp mời cho ông vậy?"
"Thiệp mời, tôi làm mất thiệp mời rồi." Tô Đình Nghiêm rất chột dạ, nhà họ Lý không hề gửi thiệp mời cho ông ta.

Nhưng ông ta không ngờ lại không được vào cổng, bị chặn lại làm cho cười cho người ta.

Tân Phương Linh cảm thấy vô cùng mất mặt, những người đến đây còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong giới quý bà, cùng chơi mạt chược và dạo phố với bà ta.


Nếu bây giờ không vào được, vậy sau này bà ta làm sao ngóc đầu lên trong giới quý bà được nữa?

Tần Phương Linh cúi đầu, cố gắng đứng xa một chút để không bị người ta

nhận ra.

"Tôi đã gọi điện cho con gái tôi rồi, bảo nó tự đến đón tôi." Tô Đình Nghiêm lúc này cho dù miễn cưỡng cũng phải lấy lại thể diện.

Ông ta cũng rất chắc chắn Tô Yên không dám không đến đón, nếu không thì chuyện chặn cha ruột ở ngoài cửa, chạy đến dựa dẫm nhà họ Lý, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ bàn tán, mang tiếng ăn cháo đá bát.

Tô Yên không mang điện thoại theo, lúc này cô đang thay đồ và trang điểm trong phòng.


Tô Đình Nghiêm gọi mấy cuộc đều không có ai nghe máy.

Những người hóng chuyện xung quanh xì xầm bàn tán, ánh mắt nhìn Tô Đình Nghiêm đầy vẻ khinh thường.

Chuyện tập đoàn Tô Thị sắp phá sản, người trong giới cũng ít ai không biết, Tô Đình Nghiêm không có thiệp mời nhưng cứ muốn xông vào. Có thể thấy, chẳng qua ông ta nhân cơ hội muốn cho mọi người biết đến mình để lôi kéo đầu tư mà thôi.

Công ty nhỏ như tập đoàn Tô Thị, ai muốn đầu tư chứ?

Tô Đình Nghiêm lúc này không thể nén giận được nữa.

Bảo vệ chế giễu nói: “Còn không đi thì tôi sẽ đuổi đó, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, hôm nay tổng giám đốc lý nhận con gái nuôi, chuyện quan trọng như vậy, nếu ai dám gây rối, làm phật lòng Tổng giám đốc Lý thì tự gánh lấy hậu quả."

Chuyện Tô Đình Nghiêm bị bảo vệ chặn ngoài cửa đồn đến tai Tô Yên, Tô Duy cười lạnh nói: "Thật không biết xấu hổ, lúc đầu cắt đứt quan hệ cũng đã nói sẽ không còn quan hệ gì nữa, bây giờ lại tha thiết mong chờ đến nịnh hót như vậy. Chị, chị đừng cho bọn họ vào."

Tô Yên cau mày, cô cũng không ngờ Tô Đình Nghiêm lại đến thật.

Lúc này Lý Mộc Sinh bước vào, hỏi ý kiến Tô Yên: "Tiểu Yên, con xem nên xử lý thế nào?"

Dù sao cũng là ân oán cá nhân của Tô Yên và Tô Đình Nghiêm, đương nhiên Tô Yên phải tự quyết định.

Nhưng cách làm của Tô Đình Nghiêm ngày hôm nay, quả thật khiến người ta thấy chướng mắt.

Lúc đầu sợ bị liên lụy, cắt đứt quan hệ cha con với Tô Yên ngay trong đêm, bây giờ lại đến nhận con, chẳng qua là muốn hưởng sái Tô Yên mà thôi, đúng là ích kỷ.

Tô Yên suy nghĩ một lúc, thản nhiên đáp: "Để ông ta vào đi."

"Được."

Lý Mộc Sinh rất tôn trọng Tô Yên, lập tức bảo người mời Tô Đình Nghiêm vào.

Ông cũng rất thích cách làm của Tổ Yên, Tô Đình Nghiêm đã đến tận cửa gây sự rồi, nếu không mời vào trong thì sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Tô Yên.

Rộng lượng mời vào trong, người bị mất mặt cũng là Tô Đình Nghiêm mà thôi.

Vừa mới cắt đứt quan hệ, ngay sau đó đã chạy đến bám lấy cô, người khác chỉ nói Tô Đình Nghiêm ích kỷ, chứ không nói gì Tô Yên cả.

Tô Duy không vui nói: "Chị, chị cho ông ta vào làm gì chứ."

"Nếu chị không cho, vậy hôm nay chắc chắn chị sẽ bị gán tội ăn cháo đá bát, bị người đời bàn tán sau lưng." Tô Yên tự chế giễu: "Ông ta biết rõ điều này nên mới dám đến."

"Đúng là nham hiểm." Tô Duy rất tức giận: "Chị, dù người ta có nói gì, chị cũng không thể đồng ý được, còn tiền chữa bệnh cho em, cùng lắm thì đợi em lấy được tiền thưởng sẽ trả cho ông ta."

Dứt lời, Tô Duy chợt im bặt, cậu ta đã lỡ lời rồi.

"Tiền thưởng gì?" Quả nhiên Tô Yên chất vấn ngay: "Tiểu Duy, em lại giấu chị chơi xe đúng không?"

"Không có." Tô Duy phản ứng rất nhanh đáp: "Em thiết kế cho bạn một kiểu xe, cậu ấy nói sẽ đem đi dự thi, giải nhất được thưởng một trăm vạn."
1646128911457.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK