- Trước
- Tiếp
Vừa nghe tới núi Đào Hoa, Tô Yên lại thấy hơi nhụt chí.
Từ công ty qua tới đó mất gần bốn mươi cây số, đi và về là mất tầm khoảng ba, bốn tiếng
rồi.
Đường lên núi lại gồ ghề, nói không chừng không kịp về trước lúc tan sở.
Nhưng mà này đang là trong giờ làm việc, Tô Yên cũng không nở từ chối.
Lưu Hạo nói: "Lái xe của công ty đi."
"Được." Tô Yên đáp: "Tôi sắp xếp một chút sẽ đi ngay."
Tô Yên vào nhà vệ sinh xong, lúc này mới đi xuống chỗ bãi đậu xe.
Cô lo mình sẽ không trở về kịp trước lúc tan làm mới gọi điện thoại cho An Hinh trước: "Hinh Hinh, mình có chút chuyện phải lên núi một chuyến, buổi tối sớm cậu giúp mình tới nhà trẻ đón Tiểu Vũ nhé"
"Tiểu Vũ? Là ai?" An Hinh vẫn còn chưa biết chuyện Tô Yên nhận nuôi Hạ Vũ Mặc.
"Khi nào về mình sẽ nói cụ thể với cậu sau, địa chỉ của nhà trẻ mình sẽ gửi vào điện thoại cậu, nhớ đi đón nha." Tô Yên gửi địa chỉ xong xuôi, lúc này mới lái xe đi tới núi Đào Hoa.
Vừa lái xe ra khỏi công ty, sắc trời lúc nãy còn chói chang kia hiện tại đã phủ xám đen, xem ra là sắp đổ mưa rồi.
Tô Yên lái xe ra khỏi trung tâm thành phố, chạy thẳng về phía núi Đào Hoa.
Cũng không lâu sau đó, trời thật sự đã đổ mưa.
Càng lên núi thì trời mưa càng lớn, hơn nữa đường đi lại không dễ đi chút nào, có đoạn đường còn đang xây dở.
Đường núi lượn lờ hơi nước, tầm nhìn cũng bị hạn chế. Lúc này chỉ mới hai giờ chiều nhưng lại cứ như là sắp tới rồi vậy.
Tô Yên giảm tốc độ, lái xe rất chậm. Bánh xe trơn trượt mấy lần, lòng bàn tay của cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tô Yên lên tới đỉnh núi Đào Hoa thì đã sắp bốn giờ chiều rồi, trời vẫn còn đang mưa.
Tô Yên che dù, tay cầm bản thiết kế phác thảo đi tìm chỗ ở của thầy Viên.
Thầy Viên này là người thích thanh tịnh, không thích phố xá sầm uất. Ngược lại, ông ta rất thích ở những nơi yên tĩnh như trên núi thế này.
Trên núi này không có mấy hộ nhà, sau khi đi thăm dò, Tô Yên mới biết được chỗ của thầy Viên.
Cô dừng lại trước của một toà viện nhỏ, gõ cửa hỏi: "Có ai ở đây không?"
Hỏi xong, cô nghe được có tiếng bước chân đang đi gần tới cửa, sau đó cánh cửa được mở
ra.
"Xin chào, tôi là người của tập đoàn Lục..."
Tô Yên nhìn thấy người đứng trước mặt mình, lập tức chuyển sang kinh ngạc: Lục Cận Phong, sao anh lại ở đây?"
"Đón khách." Lục Cận Phong thoáng nhìn thấy Tô Yên đã ướt gần nửa người, ánh mắt lại trầm xuống nói: "Vào đi."
"Ồ." Mặc dù cảm thấy rất bất ngờ khi gặp người này ở đây, nhưng mà Tô Yên vẫn không có quên mục đích chính của mình.
"Đây là nhà thầy Viên đúng chứ?"
"Ừ." Lục Cận Phong đi vào trong, đáp gọn.
Từ bên trong, có một ông cụ tầm sáu bảy chục tuổi, đầu tóc trắng xóa đi ra ngoài nói: "Tiểu Phong à, là ai tới vậy?"
Tiểu Phong?
Là đang gọi Lục Cận Phong đó ư?
Tô Yên nhìn về phía Lục Cận Phong, người này và thầy Viên có quen nhau sao?
Hình như đây không chỉ đơn thuần là có quen nhau, gọi tên Tiểu Phong thân mật như vậy, chứng tỏ mối quan hệ không hề bình thường.
Thầy Viên chống gậy, đôi mắt có hơi mơ hồ khẽ híp lại đánh giá Tô Yên, cười nói: "Tiểu Phong, đây là bạn gái cậu à? Thật là xinh đẹp, hai người thật sự rất xứng đôi."
Hai người bên đây nhìn nhau, Lục Cận Phong cũng không có lên tiếng giải thích.
Tô Yên nói: "Thầy Viên, tôi là Tô Yên, là nhân viên của tập đoàn Lục thị. Tôi tới đây là để đưa bản thiết kế phác thảo cho thấy, tôi không phải là..."
"Trời lạnh rồi, mau vào trong phòng ngồi đi." Thầy Viên hơi lãng tai, ngước nhìn lên bầu trời xong lại nói lảng sang chuyện khác: "Hôm nay trời mưa, e là không ngừng được đầu"
Trận mưa này, không có dấu hiệu ngừng lại.
Thầy Viên nói với Lục Cận Phong: "Tiểu Phong, cậu dắt bạn gái cậu vào phòng nghỉ ngơi chút đi. Tôi sẽ đi làm cơm, tối nay hai người ở lại đây ăn cơm nhé."
"Thầy Viên..." Tô Yên chưa nói hết, thầy Viên đã tới nhà bếp.
"Thầy Viên già rồi nên lãng tai, em không cần gọi đâu." Lục Cận Phong nói: "Uống chút nước nóng đi."
Lục Cận Phong rót một ly nước nóng đưa cho người kia.
Quần áo của Tổ Yên đã ướt rồi, một cơn gió lạnh thổi tới bỗng khiến cô hắt hơi một cái.
Lục Cận Phong khẽ nhíu mày, cởi áo khoác trên người ra khoác thêm cho cô: "Cẩn thận kẻo bị cảm"
"Cảm ơn."
Đột nhiên nhận được sự quan tâm, Tô Yên bỗng cảm thấy như đang quay trở lại thời còn yêu đương mặn nồng lúc trước.
Bỗng, trong nhà bếp truyền tới một âm thanh vang dội.
Lục Cận Phong nhanh chóng chạy xuống bếp, Tô Yên cũng chạy theo.
Hóa ra là mắt thầy Viên nhìn không rõ, làm rớt đồ vật.
"Cụ Viên, ông nghỉ ngơi đi, để tôi làm." Lục Cận Phong đỡ lấy người kia.
"Ông già rồi, không thể gắng sức đâu."
Tô Yên nhìn thấy tóc thầy Viên trắng xóa, mắt lại mờ nhìn không rõ, cũng không tiện mang bản thiết kế phác thảo ra.
"Yên Yên, trông chừng ông ấy một chút."
Bỗng bị gọi tên, Tô Yên lại thoảng kinh ngạc.
Đã lâu rồi Lục Cận Phong không có gọi cô là Yên Yên.
Tô Yên kịp thời phản ứng lại: "Ồ, được."
Lục Cận Phong để Tô Yên chăm sóc cho thầy Viên, mình thì đi tới nhà bếp.
"Ngồi đi." Thầy Viên đi tới trước mặt Tô Yên: "Bản thiết kế phác thảo khi nãy cô nói đó, đưa ra
đây."
"Thầy Viên, thầy... Có thể làm được không?" Tô Yên rất nghi ngờ, sợ là thầy Viên sẽ không nhìn rõ được bản thiết kế phác thảo.
Thầy Viên không vui: "Bỏ chữ cuối đi, tôi chưa có già đâu nha."
Tô Yên cười ngượng, cô cảm thấy tại cũng thầy Viên rất thính, không giống như bị lãng tại chút nào.
Cô lấy bản thiết kế phác thảo ra, thầy Viên đeo kính lão ngó nhìn một chút: "Dữ liệu còn chưa chính xác, cô vào bếp giúp Tiểu Phong đi, bản thiết kế phác thảo này cứ giao cho tôi."
Tô Yên cũng không dám nghi ngờ năng lực của thầy Viên nữa, bởi ông ta chỉ vừa nhìn đã
phát hiện được vấn đề ở đâu rồi.
Tô Yên bị đuổi vào nhà bếp.
Nhà bếp này rất đơn sơ, cửi lửa bập bùng, đèn điện cũng không phải kiểu quá sáng.
Lục Cận Phong bận rộn ở trong bếp, rửa rau xong rồi thái.
"Tôi tới nhóm lửa nhé."
"Ừ." Lục Cận Phong đáp một tiếng, đưa bật lửa cho cô nói: "Được hay không đó?"
"Này có gì khó đâu." Tô Yên nhận cái bật lửa, mặc dù chưa từng nhóm bếp lửa nhưng tạo ra lửa cũng đâu phải khó.
Nhưng sự thật chứng minh, Tô Yên thật sự làm không được. Cô loay hoay mất nửa buổi cũng không thể nào nhóm được lửa, củi cháy xong lại tắt, tắt xong lại được nhóm tiếp. Một luồng khói đặc xộc thẳng vào mặt khiến cô bị sặc, ho khan liên tục đến nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
"Khụ khụ!"
Tô Yên bị hun khói đến nhắm cả hai mắt, vừa đứng lên lại và vào lồng ngực của Lục Cận
Phong.
Từ phía trên truyền xuống là một giọng điệu vô cùng cưng chiều.
“Khoe khoang!"
Tô Yên muốn phản bác, nhưng nhận ra là kỳ thật mình làm không được mới nói: "Vậy anh làm đi."
Lục Cận Phong cầm lấy cái bật lửa, đầu tiên chọn một cây củi để nhóm lửa, rất nhanh sau đó đã nhóm được lửa rồi.
"Đơn giản vậy sao? Anh thường xuyên tới đây à? Anh với thầy Viên có quan hệ như thế nào?" Tô Yên bày ra vẻ mặt nghi ngờ cùng ngưỡng mộ.
"Đừng động đậy!" Lục Cận Phong nhìn Tô Yên chằm chằm, khẽ đưa tay lên mặt của cô.
"Sao thế?" Tô Yên không biết tại sao lúc tiếp xúc với người này ở cự ly gần thì tim mình lại đập rất nhanh.
"Mặt em bị lem rồi." Lục Cận Phong nhẹ nhàng chùi vết bẩn trên mặt của Tô Yên.
Người kia đứng yên không dám động đậy: "Hết, hết chưa?"
Tô Yên nuốt một ngụm nước bọt. Vì đứng cách Lục Cận Phong quá gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh phả vào trên mặt, cũng nghe thấy tiếng hô hấp của anh.
Tay Lục Cận Phong đang chạm trên mặt Tô Yên, dáng vẻ xấu hổ của người kia nhất thời khiến anh quên mất đi chuyện đang làm. Đôi mắt lấp lánh của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, vào cái mũi, rồi đến môi...
Trong lòng của Lục Cận Phong khẽ kích động, anh cúi người ngậm chặt lấy môi của người kia.
Cảm giác mềm mại trên môi khiến Tô Yên khiếp sợ quên mất chuyện phản ứng lại. Trong khoảnh khắc đó, có cảm giác giống như lửa ở gần rơm, vô cùng ám muội.
Hôn. Triền miên không dứt, hô hấp cũng càng lúc càng hỗn loạn...
Tim Tô Yên đập loạn, dường như muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực. Cô mặc trên người áo khoác của anh, hoàn toàn bị hơi thở của anh bao quanh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Lục Cận Phong hôn càng lúc càng sâu, có cảm giác như anh đang muốn nuốt luôn cô vào bụng.
Từ khi Tô Yên bắt đầu nói chia tay, Lục Cận Phong vẫn luôn cảm thấy lồng ngực mình rất nặng nề, như thể có tảng đá lớn đè lên vậy.
Anh thấy khó thở, chính bởi vì người con gái mà anh luôn dốc lòng muốn bảo vệ và yêu thương đó, trong lòng không chỉ không có anh, thậm chí còn đã sinh con với người khác.
Chưa kết hôn đã sinh con!
Rốt cuộc đó là người đàn ông như thế nào mới có thể khiến cho cô cam tâm tình nguyện sinh con ở cái tuổi xuân thì như thế?
Lục Cận Phong ghen tỵ với người đàn ông đó, ghen đến phát điên.
Anh không dám đi điều tra, không dám đi hỏi, hay thậm chí là nhắc tới.
Sự ghen tỵ và tức giận bị đè nén hơn nửa tháng lại bạo phát vào đúng lúc này, anh hận không thể hung ác mà chiếm lấy cô, khiến cô chỉ thuộc về một mình anh.
Ý nghĩ điên cuồng này lần đầu tiên trỗi dậy mạnh mẽ đến thế.
Củi trong lò bếp bằng đất cháy đỏ rực, tiếng lửa tí tách bập bùng.
Tô Yên lúc này mới phản ứng lại được, cô nhận thức hành động hiện tại của cả hai bên vội vã đẩy Lục Cận Phong ra.
Người kia lại ôm cổ chặt vào trong lồng ngực, mặc cho cô có vùng vẫy như nào cũng không thoát ra được.
"Um! Um!"
Hành vi mất kiểm soát này của Lục Cận Phong khiến Tô Yên có hơi sợ.
"Phập!".
Trên môi truyền tới một cơn đau rát.
Mùi máu tanh lan tràn khắp cả khoang miệng.
Môi của Tô Yên bị cắn rách, Lục Cận Phong luống cuống buông cô ra: "Yên Yên, anh."
Anh ân hận về hành động mất kiểm soát khi nãy của mình.
Cũng không hiểu tại sao, trong lòng Tô Yên lại cảm thấy vô cùng uất ức.
Cô xoay mặt qua lò bếp, nhìn chăm chú vào đống lửa bập bùng, tự cười chế giễu: "Lục Cận Phong, có phải anh cảm thấy, tôi quả thật là một người phụ nữ tùy tiện đúng không?"
Vừa nãy, có cảm nhận được anh đang tức giận cùng mâu thuẫn.
Lục Cận Phong chau chặt ấn đường, nặng nề nhìn về phía Tô Yên.
Người bên đây khẽ run hàng mi, trong ánh mắt có chút mơ hồ, mấp máy môi nói: "Vừa nãy chắc là trong lòng anh rất mâu thuẫn nhỉ. Anh hoàn toàn không phải không để ý gì tới quá khứ của tôi, ngược lại còn rất mực để ý. Cũng đúng thôi, có người đàn ông nào lại không để ý chuyện người phụ nữ của mình mang thai con của người khác chứ."
Lục Cận Phong là người sinh ra đã ở vạch đích, tính tình kiêu ngạo. Thân là cậu cả nhà họ Lục, sẽ không thể nào xài đồ của người khác đã dùng được.
Nhưng mà, anh lại cứ nhất định phải gặp Tô Yên.
Tô Yên lại cứ nhất định phải là người phụ nữ đã sinh con với người đàn ông khác.
Lục Cận Phong siết chặt tay thành nắm đấm, biểu cảm lạnh lùng. Bỗng, anh đấm một cú
vào vách tường, trong nháy mắt đốt ngón tay lại đỏ ửng, máu tươi chảy ra.
Tô Yên hoảng sợ "Lục Cận Phong, anh làm cái gì vậy?"
Cô vội vã lấy khăn cầm máu cho anh.
Nhìn dáng vẻ người kia lo lắng cho mình, Lục Cận Phong ngơ ngác nhìn chằm chằm cô. Sau đó lại đột ngột ôm chặt lấy cô vào lòng, giọng nói cũng nặng nề hắn: "Yên Yên, chúng ta bắt đầu lại đi."
Trong lòng Tổ Yên cả kinh.
Khoảnh khắc đó, trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn. Nghe Lục Cận Phong nói như thế khiển cô thấy rất vui, nhưng mà lẩn trong sự vui thích đó lại là cảm giác tự ti, không thể nào tách ra được.
Ánh lửa bên trong nhà bếp làm nổi bật lên khuôn mặt của hai người, tất cả mọi thứ xung quanh giống như phông nền, đều trở nên mơ hồ ngắt quãng.
Tô Yên ngửa đầu nhìn vào góc cằm rõ ràng của anh.
Cô không thể phủ nhận rằng Lục Cận Phong ở trong lòng mình đã chiếm một vị trí quan trọng, không thể nào phai mờ được. Cô rất muốn cứ thế mà gật đầu thật mạnh.
Thế nhưng...
"Lục Cận Phong, chúng ta hãy nên bình tĩnh lại chút đi."
Phàm là chuyện được quyết định dưới sự kích động, sẽ đều chỉ là những chuyện tồi tệ.
Tô Yên thoát khỏi lồng ngực của anh, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Lúc ban đầu chúng ta đều quá hời hợt, mang tình cảm ra làm trò đùa. Có thể đây là một cơ hội cho chúng ta, để hai người chúng ta có thể cùng nhau nghĩ kỹ lại. Con đường này, rốt cuộc có đi được tới đích hay không."
Cả hai quen biết quá đột ngột, phát triển cũng nhanh chóng, giống như tất cả những cảm xúc mãnh liệt đều được bộc phát ngay lúc đó. Mà bởi vì chuyện tình cảm của cả hai quả mức êm đẹp, cho nên lúc xảy ra vấn đề cũng là lúc cả hai khó có thể vượt qua được nhất.
Tô Yên nói câu đó xong, quay người ra khỏi nhà bếp.
Sau lưng lại truyền tới giọng nói của Lục Cận Phong.
"Tô Yên, anh chưa từng coi đó là trò đùa."
Tô Yên sững người lại, có cảm giác như sắp khóc đến nơi rồi.
Cô không quay đầu lại, cũng không cảm giác được khóe miệng của mình đang khẽ cong lên.
Lục Cận Phong đứng yên tại chỗ, nước mưa ngoài kia không ngừng lăn xuống trên mái hiên, phía xa là cảnh núi non hùng vĩ, tất cả hòa quyện lại thành một bức tranh non nước hữu tình.
Thầy Viên đã sửa xong bản thiết kế phác thảo, Tô Yên đứng dưới mái hiên, nhìn về phía xa.
Có lẽ đã ở trong thành phố quá lâu, nay cách xa chốn náo nhiệt lại bỗng cảm thấy thích cảnh núi non yên tĩnh như này.
"Phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp." Thầy Viên chống gậy đi tới bên cạnh Tô Yên: "Núi Đào Hoa này nổi tiếng là cảnh mặt trời mọc, cảnh tượng đó mới gọi gọi là tuyệt đỉnh, siêu đẹp mắt."
Mấy năm này Tô Yên luôn bận rộn với công việc, làm gì có tâm trạng mà đi ngắm mặt trời
mọc.
Cảnh bình minh ngày mới thật sự cô vẫn luôn muốn ngắm thử một lần.
"Tôi còn phải mang bản thiết kế phác thảo về nữa, đành hẹn lần sau vậy. Lần sau rảnh rỗi nhất định sẽ tới."
"Người trẻ tuổi đều xốc nổi như thế, số người có thể điềm đạm được thật quá ít." Thầy Viên nói một câu có hàm ý sâu xa: "Có đôi khi, bỏ lỡ một lần chính là bỏ qua cả đời, hối hận không kip."
Tô Yên im lặng.
"Ăn cơm thôi."
Lục Cận Phong bưng món ăn từ trong bếp ra ngoài.
Thầy Viên ngửi được mùi thơm, bắt đầu thèm thuồng: "Tiểu Phong, lần gần đây nhất cậu nấu ăn cũng đã là chuyện của mấy năm trước rồi, kể ra lại thật sự là có hơi nhớ đó nha."
Mấy năm trước?
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, hai người này đã quen biết nhau lâu vậy rồi sao?
Thầy Viên nhìn về phía Tô Yên: "Ngồi xuống ăn một chút hãy đi."
100
S
Tô Yên liếc nhìn đồng hồ, đã sắp không còn kịp rồi.
"Không được rồi thầy Viên, hai người ăn đi, tôi phải về trước rồi, hôm nào lại đến ghé thăm."
Bây giờ trời đã bớt mưa rồi, nếu không đi thì đợi đến tối đường sẽ càng khó đi hơn.
Giao Hạ Vũ Mặc cho An Hinh, Tô Yên cứ luôn thấy không yên tâm cho lắm.
"Anh đi cùng với em." Lục Cận Phong cầm lấy chìa khóa xe: "Cụ Viên, hôm khác tôi lại ăn cơm cùng với ông."
Thầy Viên gật đầu: "Vậy được, tôi cũng không giữ cô cậu lại nữa. Trên đường đi nhớ chú ý an toàn, đang có mưa, đường núi không dễ đi đâu."
Lục Cận phong nhìn về phía Tô Yên: "Ngồi xe anh đi."
"Không được, tôi lái xe công ty tới đây, phải lái trở về"
"Vậy anh lái xe chở em."
Đường núi gồ ghề, trời lại sắp tới rồi, Lục Cận Phong không yên tâm để cô lái xe một mình.
Tô Yên nghĩ tới lúc bánh xe bị trơn trượt, cô vẫn chưa thông thạo kỹ thuật này, cho nên cũng không dám mạo hiểm: "Vậy được thôi."
Còn về chuyện xảy ra ở nhà bếp, hai người cũng không có nhắc lại.
Tô Yên ngồi ở ghế phụ, Lục Cận Phong lái xe. Lúc xuống dốc, anh cũng không dám lái quá nhanh.
Phía bên trong xe yên tĩnh, Tô Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai lại đột ngột vang lên tiếng của Lục Cận Phong.
"Mẹ của anh không có giới thiệu bạn gái cho anh."
"Hả?" Tô Yến nhất thời chưa kịp phản ứng, quay đầu lại nhìn Lục Cận Phong, sau đó mới nhận ra ý người kia muốn nói là gì bèn đáp.
"Vậy những chuyện mà anh đã nói trước đó?"
"Cố ý chọc tức em thôi."
Nghe thế, Tô Yên bỗng nhịn không được mà bật cười.
Nhưng mà, chiêu khích tướng của Lục Cận Phong quả thật có tác dụng. Bởi sau khi nghe tin anh có bạn gái khác, trong lòng cô quả thật có hơi không thoải mái.
"Cô gái mà ngày đó tôi thấy tới bệnh viện thăm anh, là ai?"
"Đồng nghiệp." Lục Cận Phong cũng không bị tính là nói dối. Emily là thư ký của anh, quan hệ của hai người là cấp trên cấp dưới, cũng coi như là đồng nghiệp rồi.
"Công ty của các anh còn có tài xế nữ lái xe công nghệ?" Tô Yên có hơi ngờ vực: "Tôi thấy dáng người cô gái kia quyến rũ, mặc toàn hàng hiệu, nhìn kiểu gì cũng không giống một tài xế lái xe công nghệ."
"Cô ấy là thư ký của sếp, không phải là tài xế."
"Vậy cô ấy có phải là người mà anh yêu thích không?" Tô Yên bỗng cảm thấy có mối nguy hiểm.
"Không có." Lục Cận Phong trả lời chắc như đinh đóng cột, vào lúc này cũng không hề có chút do dự nào.
Dục vọng cầu sinh của ai mà không mạnh mẽ.
Tô Yên khẽ hừ một tiếng: "Có quỷ mới tin."
Cô cũng không ý thức được bầu không khí giữa hai người đang vô tình giống như trước đây.
Lục Cận Phong ngoắc môi, nhìn Tô Yên mà nói: "Lần sau em có thể đích thân hỏi cô ấy thử."